Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 23




Kaka bày tỏ, làm quản gia AI thật sự quá khó khăn, bên nào cũng uy hiếp nó, ngay cả hoàng hậu nó nghĩ là đẹp người đẹp nết cũng học hư rồi!

Chắc chắn là do bệ hạ hại!

Trái bóng đại diện cho Kaka lóe sáng liên tục, thể hiện nó không hề bình tĩnh chút nào.

Giản Dụ tự nhận đã đàm phán với Kaka xong xuôi: “Cậu không nói, sao Ol biết được? Nếu cậu nói bậy nói bạ, đừng trách tôi vứt cậu ở đây.”

Nói xong, Giản Dụ giả vờ cởi quang não trên tay ra.

Cái quang não lúc đầu đã bị Olderhain phá hư hôm qua, cái trên tay Giản Dụ hôm nay là hàng dự phòng, bây giờ Giản Dụ mà vứt thì chắc chắn Olderhain sẽ không thể xác định được vị trí của Giản Dụ.

Một giây đó Kaka suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định nghe lời hoàng hậu.

Dù sao bệ hạ cũng nghe lời hoàng hậu mà.

“Vậy hoàng hậu, ngài nhớ bảo vệ cơ thể mới của thần đấy.” Cơ thể con người kia thật sự rất quý, Kaka nghĩ lại mà đau tim không thôi.

“….Tôi sẽ cố gắng.” Giản Dụ nháy mắt, Olderhain lúc nào cũng bất ngờ ra tay, đôi khi cậu cũng không phát hiện được.

Giải quyết Kaka xong, Tori cũng không dám cản Giản Dụ lại, rốt cuộc Giản Dụ cũng có thể tiến lên.

Bầy hung thú hắc ám đã bị bộ đội kéo ra xa thành phố, đằng xa có tiếng nổ vang lên, chiến hạm của Olderhain đã bắt đầu tấn công.

Sức tàn phá của chiến hạm mạnh mẽ, hiệu quả của nó cũng rất dễ thấy.

Bầy hung thú hắc ám trên bầu trời nhanh chóng bị tiêu diệt, sương mù từ xác tụi nó chìm xuống, trả lại sắc xanh cho bầu trời, khiến cả chiến trường càng ngột ngạt hơn.

Giản Dụ đi ngoài rìa chiến trường, ý đồ tìm một hung thú hắc ám lạc đàn, cũng không khiến bất kì ai chú ý.

Tori theo sát phía sau, hai người bước qua một nơi đầy đất đá vụn, sau đó lại nhảy lên một gò đất nhỏ. Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân rung mạnh, những viên đá nhỏ nảy lên, có thứ gì đó rất nặng đang tiến về phía này.

Một thứ gì đó khổng lồ xuất hiện phía xa xa, đó là một con hung thú hắc ám cao khoảng ba mét với vẻ ngoài như heo rừng, trên người mọc đầy gai đen cứng ngắc, cây nào cây nấy lóe tia sáng lạnh thấu xương.

Nơi duy nhất không có gai chính là mắt nó, đôi con ngươi đục ngầu hung hăng nhìn chằm chằm hai người đang đi về phía mình.

Tori đứng chắn trước mặt Giản Dụ, gương mặt bên trong nón bảo vệ tối sầm, hình thú của anh không thích hợp để chiến đấu trên đất liền, một con hung thú hắc ám khổng lồ thế này, anh phải miễn cưỡng lắm mới có thể giải quyết được.

“Hoàng hậu, ngài đi trước.”

Anh chỉ cần chống đỡ cho đến khi cứu viện đến là được.

Nghĩ xong, Tori phát hiện vai mình bị ai đó vỗ một cái, ngay sau đó, hoàng hậu đẩy anh sang một bên, đi lên đứng chắn trước mặt anh.

Tori: “?”

“Yểm trợ cho tôi.” Giản Dụ không giải thích dài dòng, cậu đứng im tại chỗ, chờ hung thú hắc ám đến gần.

Khi hai người đang nói chuyện, hung thú hắc ám chỉ cách bọn họ khoảng mười mấy mét, nhưng tốc độ của nó lại càng ngày càng chậm, cuối cùng còn dừng hẳn lại.

Trên mặt đất trống rỗng chỉ có tiếng thở ồ ồ của hung thú hắc ám, hai bên cứ giằng co như vậy, không ai ra tay.

Thoáng chốc, Tori như thấy được cảm xúc trong đôi mắt của hung thú hắc ám.

Sao có thể? Tori không tin, mọi người đều biết hung thú hắc ám không có lý trí, bọn nó hành động theo bản năng, chưa bao giờ giả vờ, chỉ biết phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh mình.

Ngay cả chết rồi thì xác bọn nó vẫn sẽ ở lại ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, nhưng hôm nay anh lại nhìn thấy cảnh giác rất “người” trong mắt nó?

Tori không biết chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ thấy Giản Dụ chậm rãi bước lên, mà hung thú hắc ám không biết sợ là gì lại lùi về sau.

Mơ hồ, Tori cảm nhận được nguy hiểm từ Giản Dụ, rõ ràng cậu chỉ đứng đó không làm gì.

Khí thế của Siren bao phủ hung thú hắc ám, thấy phản ứng của nó, Giản Dụ có cảm giác không ngoài dự đoán.

Nhưng rõ ràng hung thú hắc ám này không phải sinh vật biển sâu, tại sao dòng máu Siren này lại có tác dụng với nó?

Có lẽ, cái nó sợ không phải cái này.

Nghĩ vậy, Giản Dụ vọt thẳng về phía hung thú hắc ám, trong tiếng hô hoảng sợ của Tori, cậu nhún chân nhảy thẳng lên đầu của hung thú hắc ám.

Thấy có người đến gần mình, hung thú hắc ám bắt đầu dao động, cho dù bản năng của nó sợ hãi người đến, nhưng nó vẫn phải hất người này xuống.

Bụi đất tung bay, cơ thể đầy gai đen không thể nằm xuống đất để giãy giụa làm hung thú hắc ám chỉ có thể liên tục đào đất, tầm nhìn bỗng thấp đi.

Tất cả hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến Giản Dụ, cậu nắm một cây gai để ổn định cơ thể. Tay vừa đụng vào, Giản Dụ đã phát hiện có cảm xúc tiêu cực muốn chui vào người mình qua cái gai kia, nhưng đã bị quần áo bảo vệ cản lại một phần.

“Hoàng hậu! Không được đụng vào người hung thú hắc ám, chỗ nào trên người của bọn nó cũng có thể khiến chúng ta ô nhiễm!”

Tori hô, đồng thời nã súng về phía hung thú hắc ám. Đạn ánh sáng xuyên qua bụi mù, bắn trúng mục tiêu, hung thú hắc ám bị đau, bắt đầu giãy giụa mạnh hơn.

Giản Dụ cảm nhận phần cảm xúc tiêu cực quần áo bảo hộ không cản lại được, chưa đợi cậu xuất hiện cảm xúc tuyệt vọng hay khát khao phá hủy gì, cảm xúc tiêu cực kia đã bị giải quyết.

Đồng thời tinh thần lực của Giản Dụ chập chờn nhẹ đến mức chỉ chớp mắt là tất cả lại phẳng lặng như cũ, nó thay Giản Dụ cản lại tất cả.

Nhận ra chuyện này, Giản Dụ rũ mắt, vẫn nắm chặt cái gai đen kia không buông, cậu khẽ nhếch miệng, sóng âm vô hình lao ra, tấn công hung thú hắc ám.

Đây chỉ là đòn tấn công âm thanh bình thường nhất của Siren, đây còn không được gọi là hát, Giản Dụ có thể ngó lơ cảm giác ghét bỏ kia để sử dụng.

Hung thú hắc ám bị sóng âm tấn công như trúng đòn với sức sát thương lớn, nó há miệng gào lên đầy đau đớn, cơ thể đen đúa của nó nứt ra, cuối cùng tan đi.

Giản Dụ thấy vậy thì xoay người, nhảy lại bên cạnh Tori.

“Gì vậy? Vũ khí thăng cấp rồi?” Tori không nghe được sóng âm kia, còn tưởng mình bắn có một phát mà nó đã thành ra như vậy.

Cái xác kia của hung thú hắc ám biến thành sương mù, trông nhạt hơn của những hung thú hắc ám khác.

Giản Dụ lại há miệng tấn công một lần nữa, sương mù kia vẫn vậy, nó đã không còn sinh mệnh.

Lần này Giản Dụ có thể xác định, Siren có thể tiêu diệt hung thú hắc ám một cách dễ dàng.

Thậm chí còn có thể là khắc tinh của hung thú hắc ám.

Và Giản Dụ còn có dự cảm, tiếng hát của Siren có thể khiến sương mù kia biến mất hoàn toàn.

Mọi thứ đều có khắc tinh, Giản Dụ biết thứ duy nhất có thể tiêu diệt hoàn toàn hung thú hắc ám là đá Passa, đáng tiếc số lượng đá Passa ít ỏi, vô cùng khó tìm, hoàn toàn không đủ dùng khi đối mặt với đàn hung thú hắc ám khổng lồ như thế này.

Theo như mọi người giải thích, chiến trường có hung thú hắc ám chết sẽ biến thành đất chết không thể sống, nếu vậy không gian sinh tồn của Tinh Tế sẽ ngày càng nhỏ.

Không tìm được phương pháp diệt tận gốc hung thú hắc ám, thứ đón chờ Tinh Tế này chính là diệt vong.

Nếu cộng thêm Siren thì sao? Mặc dù Siren sinh sản khó khăn, số lượng cũng chỉ mấy ngàn, nhưng tiếng hát có thể dùng để tấn công, phối hợp với con người dùng đá Passa, dư sức đối phó với hung thú hắc ám.

Khắc tinh của nhau, nhưng lại ở thế giới khác?

Nếu cậu không đến đây vì ngọc đồng sinh, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra chuyện này.

Giản Dụ lại nghĩ đến thế giới của mình, loài người rất bình thường, không có bất kì sức mạnh nào, chỉ có Siren là ngoại lệ.

Ngược lại thế giới này, đủ mọi hình thú được thức tỉnh, ngay cả cách sử dụng tinh thần lực cũng giống Siren.

Ngay cả ngôn ngữ của bọn họ cũng không khác nhau là bao.

Có lẽ mình có thể đến thế giới này, không chỉ là do ngọc đồng sinh.

Nén suy nghĩ mông lung kia lại, Giản Dụ xác định mình có thể đối phó với hung thú hắc ám xong thì không còn hứng thú với nơi này.

Bây giờ chỉ có một mình cậu là Siren ở đây, cậu còn không thể hát, có muốn tiêu diệt hung thú hắc ám cũng chỉ có thể bó tay.

Nhớ đến quặng đá Passa dưới đáy biển, Giản Dụ quyết định sẽ moi nó ra sau khi quay về.

Tori còn đang hưng phấn vì một phát súng của mình mà đã có thể giết chết hung thú hắc ám, không chú ý đến việc Giản Dụ im lặng.

“Con hung thú hắc ám hồi nãy có phải chạy ra đây không?”

Đằng xa có tiếng bước chân vang lên, một toán lính mặc quần áo bảo vệ xuất hiện trước mặt hai người.

“Chào trưởng quan!”

Tiểu đội trưởng vừa thấy bộ giáp của Tori liền giơ tay chào ngay tức khắc, đây là ký hiệu của đội hộ vệ của riêng bệ hạ, không ngờ hắn có thể gặp thành viên đội hộ vệ ở đây.

Giản Dụ lùi về sau, núp sau lưng Tori, nhỏ giọng nói: “Hỏi thử xem tình hình chiến trường ra sao, hung thú hắc ám tụ tập ở đâu.”

“Nhờ có chiến hạm của bệ hạ giúp đỡ, hung thú hắc ám đã bị tiêu diệt gần hết, bọn tôi đang tiến hành càn quét cá lọt lưới.”

Tiểu đội trưởng đáp, đồng thời chú ý đến người mặc quần áo bảo vệ không giống bọn họ sau lưng Tori.

Ký hiệu trên bộ quần áo chứng tỏ nó thuộc về bệ hạ, nhưng vóc dáng lại không giống, điều này làm hắn tò mò cực kì, nhưng vì ngại Tori đang chắn đằng trước nên vẫn nghiêm túc.

“Đi chung.” Giản Dụ chọt Tori.

Mặc dù Tori không hiểu tại sao hoàng hậu phải truyền lời thông qua mình, nhưng vẫn làm theo những gì Giản Dụ nói.

Biết Tori muốn dọn chiến trường chung với mình, các thành viên tiểu đội rất vui, sau đó, trên chiến trường xuất hiện một màn rất kì lạ.

Các chàng lính tiểu đội 53 tiêu diệt đàn hung thú hắc ám, thành viên đội hộ vệ mặc giáp lại đứng cách xa năm mét để nhìn, cứ như người giám sát.

Cái này làm mấy người đang tấn công hung thú hắc ám hồi hộp.

Đánh một hồi, bọn họ liền phát hiện có gì đó không đúng.

“Có phải sương mù của hung thú hắc ám nhạt đi không?”

“Chắc ảo giác đấy, có thể do con hung thú hắc ám này quá yếu.”

“Chẳng lẽ mấy người có ai dùng vũ khí làm từ đá Passa à?”

Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Giản Dụ đang lén dùng sóng âm tấn công ho nhẹ, mặt cậu tái đi, nhưng cũng dần nắm được cách thức.

Những lần tấn công sau đó, sương mù nhạt đi rất nhiều, tốc độ nhạt đi cũng nhanh, nhanh đến mức mắt thường cũng chẳng thể thấy được, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là bụi trong không khí.

Bây giờ không ai có thể nói mình bị ảo giác nữa.

Giản Dụ cũng không tính chủ động để lộ đây là mình làm, mặc dù trước sau gì cũng điều tra đến cậu thôi, nhưng cậu chỉ muốn nói với Olderhain.

Lại chọt Tori, Giản Dụ nói phải về.

Lúc này Tori mới giật mình, hình như bọn họ đã cách lồng bảo vệ rất xa.

Trận chiến trên bầu trời đã kết thúc từ sớm, 80% là bệ hạ đang quay lại.

Tori: “….”

Liệu bệ hạ sẽ giảm huấn luyện cho anh nếu anh nói mình là bị hoàng hậu ép ra đây không?

Kaka giả vờ mình tàng hình từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Hoàng hậu, bệ hạ nói ngài vui lòng đứng tại chỗ, ngài ấy đang đến.”

Giản Dụ: “…”

Cái cảm giác chột dạ này là sao?