Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 46




Sớm hôm sau, Cố Tu Qua cho tập hợp binh đoàn, cả đội xuất phát.

Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đều nản lòng không phấn chấn, cả đêm qua gần như hai người đều không ngủ. Mắt Diệp Vinh Thu vừa hồng vừa sưng đỏ, vành mắt đổi sang màu đen, mà vành mắt Hắc Cẩu vừa xanh vừa tím, thoạt trông rất buồn cười. Cố Tu Qua đi qua nhìn từng hàng, đến hàng của hai người, gã dừng trước mặt Diệp Vinh Thu năm giây, lại dừng trước mặt Hắc Cẩu mười giây, cười đến là sảng khoái, sau đó quay về phía trước đoàn hét lớn: “Giậm chân tại chỗ! Giậm! Một hai.. một!”

Cả binh đoàn không có tinh thần, lết từng bước đi ra ngoài. Hắc Cẩu đứng bên cạnh Diệp Vinh Thu, nhưng từ đầu đến cuối, hai người đều không nhìn nhau đến một cái. Cả đêm qua Hắc Cẩu không về phòng, cuối cùng đến phòng Mạnh Nguyên nằm một hồi.

Cố Tu Qua dẫn binh đoàn ra ngoài, lúc này có xe tải của căn cửa đi qua, bọn họ đứng giậm chân tại chỗ ở trước cổng căn cứ, chờ xe tải đi qua rồi lại tiếp tục đi.

Chiếc xe tải này chở người, trên xe có mấy người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, lúc xe lái nhanh qua, người trên xe và binh lính đang xếp hàng nhìn nhau chăm chú.

Đột nhiên, một người chạy nhanh như chớp ra khỏi đội ngũ, chạy theo hướng xe tải kia. Lính cảnh vệ bị bất ngờ, nhất thời không thể ngăn người kia lại, chỉ trong chớp mắt, người kia đã chạy đến bên cạnh xe, bám vào thân xe hét lớn: “Hiệu trưởng Tống!”

Người xông ra kia chính là Diệp Vinh Thu.

Ánh mắt Cố Tu Qua lắng lại, Quách Võ và Lưu Văn đứng cạnh gã như tên bắn mà lập tức xông ra, mỗi người kéo một tay Diệp Vinh Thu lôi anh về đội ngũ. Diệp Vinh Thu liều mạng giãy giụa, hét lớn: “Hiệu trưởng Tống, là em đây!”

Một người đàn ông trung niên từ trên xe đứng lên, người kia đúng là hiệu trưởng Tống. Ông được bộ giáo dục điều từ Trùng Khánh tới Vũ Hán, vừa lúc ngồi xe đi qua nơi này. Ông giật mình nhìn Diệp Vinh Thu: “Mậu Thực! Sao em lại nhập ngũ?!”

Tuy xe lái rất chậm, nhưng vẫn tiến về phía trước. Diệp Vinh Thu bị giữ không thể động đậy, xe mỗi lúc một xa dần. Diệp Vinh Thu vừa giãy giụa vừa hét khàn cả giọng: “Em bị bắt tới! Cha em, nhà em, mọi người vẫn ổn cả chứ?”

Xe chòng chành xóc nảy, hiệu trưởng Tống bị ngã lên phía trên xe. Diệp Vinh Thu không trông rõ vẻ mặt ông, chỉ nghe thấy giọng ông vang lên từ đằng xa: “Nhà em bị giặc Nhật ném bom nổ sạch! Nhiều nhà ở Trùng Khánh bị bom nổ lắm!”

Diệp Vinh Thu cả kinh, cảm thấy cả người mình như rơi xuống hầm băng, tứ chi bách hải không chỗ nào là không đau. Cũng không biết khí lực từ đâu tới, đột nhiên anh giãy ra khỏi người Lưu Văn và Quách Võ, tựa như phát điên mà chạy đuổi theo chiếc xe kia: “Cha em sao rồi?! Anh trai em sao rồi?! Bọn họ đang ở đâu?!”

Hiệu trưởng Tống run rẩy hét lên: “Thầy không biết, thầy không biết gì cả! Thê thảm lắm! Rất nhiều người đã chết! Rất nhiều người mất nhà! Con rể thầy cũng bị bom nổ chết!”

Diệp Vinh Thu bị vấp ngã nhào xuống đất, nhưng anh không thấy đau, lại lảo đảo đứng dậy mà đuổi theo. Lưu Văn và Quách Võ lại xông tới áp anh xuống lần nữa. Anh không tránh ra được, như phát điên mà gào về phía xe tải: “Cha với anh em đâu! Họ không thể nào chết được! Bọn họ đang ở đâu!”

Xe chạy mỗi lúc một xa, giọng hiệu trưởng Tống mỗi lúc một nhẹ, Diệp Vinh Thu chỉ có thể nghe giọng ông không ngừng vang lại trên con đường nhỏ: “Có rất nhiều người chết!” “Khắp nơi đều là người chết!”

Xe lái đi rồi.

Quách Võ kéo Diệp Vinh Thu đứng lên, bực dọc quát: “Cậu làm cái gì vậy?!”

Lưu Văn giơ tay lên ngăn hắn lại, liếc nhìn sắc mặt Diệp Vinh Thu. Ánh mắt Diệp Vinh Thu không có tiêu cự, vẻ mặt sợ hãi mà chết lặng, miệng không ngừng lặp lại: “Không thể nào.. không thể nào..”. Lưu Văn phủi bụi bám trên người anh, mạnh mẽ ôm vai anh đưa về hàng.

Cả binh đoàn đều nhìn về phía Diệp Vinh Thu. Có người thì đồng cảm, có người thì chết lặng, cũng có người nhớ đến cảnh mình từng trải qua mà khẽ khóc. Nhưng vẫn có những người vẫn bình tĩnh như cũ, bởi họ đã quá quen với cảnh sinh tử.

Diệp Vinh Thu bị kéo về hàng ngũ, Lưu Văn và Quách Võ quay trở lại bên người Cố Tu Qua. Cố Tu Qua hét lớn: “Đi đều, bước!”

Những người lính lại lê bước dài ra khỏi căn cứ.

Diệp Vinh Thu cũng theo đoàn người mà đi về phía trước, nhưng hiển nhiên tâm tình anh không tốt một chút nào, cả người run rẩy như phiến lá khô giữa thu. Hắc Cẩu đứng bên cạnh lo lắng nắm lấy tay anh, lại bị anh gạt ra.

Hắc Cẩu thu tay về, bình tĩnh nói: “Nếu nhà không có người, chưa chắc họ đã chết!”

Diệp Vinh Thu nghe xong tựa như có chút xúc động, bước chân run rẩy trên không một lúc sau đó mới lại hạ xuống.

Từ doanh trại của bọn họ tới Thái Hồ phải đi mất mấy dặm, đương nhiên quân bộ không cho xe đưa họ đi mà họ chỉ có thể tự mình đi tới. Dọc đường đi, Diệp Vinh Thu như người mất hồn, cả người lắc lư lảo đảo, Hắc Cẩu lo anh sẽ ngã xuống nên cố ý đi phía sau anh, như vậy có thể đỡ anh bất cứ lúc nào, nhưng lần nào Diệp Vinh Thu hạ bước cũng đứng rất vững vàng, sau đó lại tiếp tục nghiêng ngả đi về phía trước.

Đường hành quân rất dài, đi được hai giờ, có mấy binh sĩ muốn đi vệ sinh, Cố Tu Qua thấy vậy lớn tiếng nói: “Ra ven đường mà đi vệ sinh, ba người cùng nhau đi!” Ở quân đội, ăn uống ngủ nghỉ đều bị trói buộc trong cách thức như vậy, để phòng có người nhân cơ hội bỏ trốn.

Hắc Cẩu vẫn luôn chú ý đến Cố Tu Qua, Lưu Văn và Quách Võ. Cố Tu Qua vốn luôn đi phía sau đội ngũ, nhưng đột nhiên gã lại đi lên phía trước.

Lúc này, Mạnh Nguyên dán tới kéo tay áo Hắc Cẩu, nói: “Anh Hắc Cẩu, em muốn đi tiểu, cùng đi không?”

Hắc Cẩu nhìn cậu cười cười: “Được.” Sau đó hắn lại kéo tay Diệp Vinh Thu: “Đi, ba người cùng nhau đi tiểu đi.”

Diệp Vinh Thu muốn rút tay mình ra, nhưng Hắc Cẩu dùng lực mạnh ra sức kéo tay anh, không cho anh cơ hội giãy ra. Diệp Vinh Thu nghiêng đầu nhìn Hắc Cẩu thì thấy hắn híp mắt nhìn anh, anh ngẩn người, thôi giãy giụa, mặc Hắc Cẩu kéo mình ra khỏi hàng ngũ.

Ba người Hắc Cẩu, Diệp Vinh Thu, Mạnh Nguyên đi tới ven đường, Hắc Cẩu cố ý làm động tác chậm. Vốn là họ đứng phía sau đội ngũ, lúc cởi quần ra thì cũng là lúc đội ngũ đi qua bọn họ.

Hắc Cẩu khẽ liếc mắt nhìn, muốn tìm cơ hội thích hợp. Đột nhiên, một thân ảnh xanh biếc từ bên cạnh hàng ngũ vọt tới phía bọn họ. Lòng Hắc Cẩu trầm xuống, người chạy tới là Cố Tu Qua. Cố Tu Qua nghênh ngang đi tới bên cạnh họ, cười hì hì nói: “Trùng hợp ghê, cùng nhau tiểu nào.” Nói xong đứng bên cạnh Hắc Cẩu, kéo khóa quần xuống.

Hắc Cẩu nhìn gã cười cười: “Đúng là khéo thật, đoàn trưởng nhỉ.” Vừa dứt lời, hắn liền đá mạnh về phía Cố Tu Qua, Cố Tu Qua sớm đã chuẩn bị, gã linh hoạt tránh ra, đồng thời đá một cước về phía Hắc Cẩu. Hắc Cẩu giữ chân gã lại, làm gã ngã xuống mặt đất. Cố Tu Qua lăn tại chỗ một vòng rồi đứng lên, vươn tay chạm tới khẩu súng lục ở bên hông. Nhưng làm đến đây thì động tác của gã ngưng lại: Hắc Cẩu đã chĩa súng vào mặt gã.

“Ồ ồ.” Ánh mắt Cố Tu Qua có vẻ hưng phấn: “Không tệ đâu, nhóc con, ra tay dứt khoát nhanh chóng. Tôi đổi qua nhiều sư đoàn như vậy rồi, nhưng thắng được tôi thì chẳng có mấy ai đâu!”

Hắc Cẩu lạnh lùng dí súng vào gần người Cố Tu Qua hơn một chút, nói với Diệp Vinh Thu: “A Bạch, chạy mau!”

Bởi vì họ ra tay quá nhanh nên Diệp Vinh Thu vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Mạnh Nguyên phản ứng đầu tiên, cậu nhanh chóng lui về phía sau vài bước, tránh xa cuộc phân tranh này.

Lúc này, Lưu Văn và Quách Võ ở trước đội ngũ trông thấy tình cảnh hỗn loạn phía sau thì nhanh chóng chạy lại. Quách Võ bảo Lưu Văn ở lại trông đội, một mình chạy qua đây. Lần này hắn không giơ khẩu nhị thập hưởng không có đạn nữa mà giơ khẩu Hán Dương lên.

Diệp Vinh Thu ngẩn người nhìn thế cục căng thẳng trước mắt.

Cố Tu Qua giơ tay ý bảo Quách Võ bình tĩnh một chút chớ nóng vội, sau đó trấn tĩnh nhìn Hắc Cẩu: “Khẩu súng trường này của cậu có đạn không?”

Hắc Cẩu không nhiều lời, dời họng súng, hướng về phía sau Cố Tu Qua mà nổ một phát, súng vừa nổ mọi người liền giật mình —— trước khi đi hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Đạn bay qua mang tai Cố Tu Qua, Cố Tu Qua gan dạ như vậy mà cũng bị dọa đến run lên, lấy tay che tai vài giây xong mới nói: “Mẹ kiếp, cậu muốn tôi bị điếc luôn à?”

Vẻ mặt Quách Võ rất căng thẳng, đoạn cầm súng nhắm vào người Hắc Cẩu.

Hắc Cẩu chẳng màng tới khẩu súng đang chĩa về phía mình, thấp giọng nói: “Còn không đi?”

Diệp Vinh Thu sợ ngây người: “Tôi đi? Còn cậu?”

Hắc Cẩu nói: “Tôi không đi. Anh về Trùng Khánh tìm cha và anh trai anh đi.”

Diệp Vinh Thu ngẩn cả người. Đến giờ phút này anh mới hiểu, ngay từ đầu Hắc Cẩu đã không có ý định cùng anh bỏ trốn. Là một mình anh cho rằng Hắc Cẩu vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hộ tống anh như khi từ Trùng Khánh tới Vũ Hán. Bảo sao hắn chỉ mua một bộ quần áo, bảo sao hắn nói: “Cho anh toàn bộ lộ phí”, bảo sao…

Hắc Cẩu nhìn Diệp Vinh Thu đứng ngây ra, chân mày nhíu chặt lại: “Còn không đi?”

Diệp Vinh Thu do dự lui về phía sau hai bước xong dừng lại, hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Giọng Hắc Cẩu trở nên mất kiên nhẫn: “Anh còn không hiểu sao, tôi muốn ở lại tòng quân! Tôi muốn ra chiến trường đánh giặc.”

Tuy Cố Tu Qua đang bị họng súng chĩa vào nhưng gã không hoang mang chút nào, hết nhìn Hắc Cẩu lại nhìn sang Diệp Vinh Thu. Gã nhận ra Diệp Vinh Thu đang do dự, nở nụ cười đầy xảo trá: “Ra chiến trường? Lén thả lính là tội gì? Đe dọa trưởng quan là tội gì? Cậu còn muốn đi đánh giặc? Khỏi cần ông nội ạ!”

Hắc Cẩu vẫn bình tĩnh: “Tôi bắn chết anh bây giờ.”

Cố Tu Qua cười ha hả, quay sang nhìn Diệp Vinh Thu, nói: “Đi đi, cậu đi đi, tôi thả cậu. Cậu chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi, cậu đi, Chung Vô Mai ở lại, cậu ta là thuộc hạ của tôi, từ nay về sau cậu ta sống chết thế nào không liên quan gì đến cậu, cũng đừng nghĩ đến việc moi được tin tức gì từ tôi. Còn nếu cậu ở lại, đó là cậu cam tâm tình nguyện, cả đời này đừng tính đến chuyện bỏ đi nữa.”

Thời gian càng kéo dài, tình hình càng căng thẳng. Ngón tay Quách Võ vẫn đặt bên cò súng, bàn tay cầm súng của hắn đã ướt mồ hôi. Thoạt nhìn Cố Tu Qua và Hắc Cẩu vẫn bình tĩnh, nhưng cũng thầm nổi sóng trong lòng. May là để tránh tình hình càng thêm hỗn loạn, Lưu Văn đã dẫn toàn đoàn đi trước.

Hắc Cẩu bực bội nói: “Còn không đi?!”

Diệp Vinh Thu siết chặt bàn tay, kiên định nói: “Cậu đi cùng với tôi!”

Hắc Cẩu cắn răng: “Mẹ nó! Anh không thấy tôi chướng mắt anh à? Tôi không muốn lăn lộn cùng một đường với anh nữa! Anh ở lại cũng chỉ vướng chân tôi! Mau biến nhanh lên một chút.”

Đồng tử Diệp Vinh Thu co rút, bàn tay siết chặt lại, ra sức cắn môi mình.

Cố Tu Qua nói: “Tôi cho cậu mười giây, tôi đếm tới mười, mau chạy đi, đừng quay đầu lại, không là chẳng còn cơ hội đâu. Mười… chín…”

Diệp Vinh Thu do dự lui về phía sau, xoay người, chạy về phía rừng cây. Song, đến khi Cố Tu Qua đếm đến năm thì bước chân anh chậm lại.

Cố Tu Qua đếm đến một, Diệp Vinh Thu quay trở về bên cạnh bọn họ.

Cố Tu Qua hỏi anh: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Vinh Thu không để ý tới gã mà đi tới trước mặt Hắc Cẩu nhìn hắn đăm đăm. Anh thở rất gấp, hiển nhiên nội tâm vừa trải qua đấu tranh kịch liệt. Anh run giọng hỏi Hắc Cẩu: “Dựa vào cái gì mà cậu thấy tôi chướng mắt?”

Hắc Cẩu kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại không đi?”

Diệp Vinh Thu lên giọng, hỏi hắn một lần nữa: “Dựa vào cái gì mà cậu khinh thường tôi?!”

Hắc Cẩu mím môi, giọng nói lạnh lùng mà tàn nhẫn: “Anh thì làm được cái gì?! Anh đã làm được cái gì chưa?! Sao tôi phải để mắt tới anh?! Anh ở lại cũng chỉ làm vướng chân tôi! Anh sẽ kéo tôi chết cùng! Tôi chỉ muốn thoát khỏi anh, anh thực sự không hiểu sao?”

Diệp Vinh Thu run hơn, sau đó anh quay sang nhìn về phía Cố Tu Qua, cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi không đi.”

Mọi người đều ngây ra, chỉ có Cố Tu Qua nở nụ cười như đã đoán được trước. Hắc Cẩu nóng nảy: “Anh không về tìm anh của anh?”

Lúc này Diệp Vinh Thu không dám nghĩ tới chuyện này. Nếu Diệp Hướng Dân và Diệp Hoa Xuân còn sống, anh chỉ hận không thể chắp cánh bay về bên bọn họ. Nhưng anh sợ quay về rồi chỉ thấy một đống hoang tàn và thi cốt, nếu vậy chẳng thà không quay về, như vậy anh có thể tin.. tin rằng nhà anh không xảy ra chuyện gì. Anh nghĩ hôm nay mình gặp hiệu trưởng Tống, nếu cha và anh trai còn sống, hiệu trưởng Tống sẽ liên lạc với bọn họ, nói chuyện của anh cho họ biết, như vậy họ có thể đến đón anh về. Nếu họ không tới.. có lẽ hiệu trưởng Tống không liên lạc được với họ.

Cố Tu Qua nắm lấy nòng súng của Hắc Cẩu, Hắc Cẩu muốn rút súng khỏi tay gã, nhưng chỉ thấy tay mình mất hết khí lực, hắn chán nản buông súng xuống. Quách Võ lập tức xông lên giữ lấy Hắc Cẩu, không cho hắn giãy giụa.

Cố Tu Qua đi tới trước mặt Hắc Cẩu, vỗ vỗ bờ vai hắn. Hắc Cẩu mặt không đổi sắc nhìn gã. Cố Tu Qua cười nói: “Tốt, còn bản lĩnh hơn tôi nghĩ, tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác xưa rồi.”

Nói rồi gã đi tới trước mặt Diệp Vinh Thu, cười hì hì nói: “Đi thôi, sinh viên, đuổi theo đội ngũ thôi.”

Diệp Vinh Thu vẫn như trước, không để ý đến gã, anh đi tới trước mặt Hắc Cẩu, hung tợn nói: “Cậu đừng tưởng cậu giỏi! Căn bản tôi không cần cậu lo! Một mình tôi cũng có thể sống tốt được!” Anh không muốn lại khóc trước mặt Hắc Cẩu, nhưng nước mắt không khống chế được mà chảy dài. Anh lập tức xoay người chạy về phía đội ngũ, vừa chạy vừa len lén lau nước mắt.

Cố Tu Qua điềm tĩnh xoa xoa lỗ tai, trả khẩu 38 lại cho Hắc Cẩu, đoạn cong môi cười: “Cậu trai à, tôi đã nói rồi, tôi nhìn người chuẩn hơn cậu nhiều. Chỉ cần cậu còn ở đây thì cậu ta sẽ không đi đâu được đâu.” Nói xong gã ghé đến bên tai Hắc Cẩu, dùng thanh âm chỉ hai người họ nghe thấy nói: “Ánh mắt cậu ta nhìn cậu giống hệt ánh mắt Lưu Văn nhìn tôi. Cố mà hưởng thụ đi.” Nói xong vỗ vỗ ngực Hắc Cẩu, khẽ cười đi về phía trước.

Một vở kịch khôi hài kết thúc, kế hoạch bỏ trốn bấy lâu nay của Hắc Cẩu thất bại, mộng về nhà của Diệp Vinh Thu cũng tan vỡ. Chỉ có Cố Tu Qua toàn thắng, giữ được hai người mà sau này có thể làm trợ thủ đắc lực cho mình.

Xế chiều họ đi tới Vọng Giang Tây. Bên kia bờ sông liên tục vang lên tiếng pháo đạn, dường như đang giao chiến kịch liệt.

Cố Tu Qua leo lên một tảng đá, lấy ống nhòm ra quan sát tình cảnh bên kia bờ sông, sau đó lớn tiếng hạ lệnh: “Dừng lại! Cả đoàn dừng lại! Bố trí canh phòng bên bờ sông! Đào hào ngay tại chỗ! Lập tức làm!”

Diệp Vinh Thu sợ ngây người. Anh không ngờ giờ khắc này lại tới nhanh như vậy.

Nhưng chẳng có ai cho anh thời gian mà chuẩn bị được, Cố Tu Qua lập tức xông ra ngoài phân công tổ chức. Ở đây đều là lính lão luyện, chẳng cần nhiều lời, có người lấy xẻng, có người trực tiếp dùng báng súng, nhanh chóng đào trên mặt đất. Đầu tiên họ đào từng hố binh, sau đó nối thành tuyến, đào thành một chiến hào.

Trong khi họ đào hố, tiếng pháo đạn ở bên kia bờ mỗi lúc một vang vọng.

Diệp Vinh Thu có bóng ma trong lòng với tiếng pháo từ lâu, mỗi một lần pháo vang lên, anh lại không cầm lòng mà run rẩy một chút. Người lính bên cạnh anh vừa hì hục đào hố vừa lầm bầm nói: “Lính mới sợ pháo, lính già sợ súng máy!”

Diệp Vinh Thu nhìn anh ta đầy khó hiểu.

Cái người nói giọng Đông Bắc kia ngẩng đầu lên nhìn anh cười: “Pháo là bọn chúng ném tứ tung, không nhằm vào cậu thì sợ gì chứ. Nhưng nghe thấy tiếng súng thì, ha ha, cậu tiêu đến nơi rồi!”

Lại một loạt pháo vang lên, thậm chí Diệp Vinh Thu có thể thấy rõ đường pháo xẹt qua bên kia bờ. Lòng anh khẽ lắng lại: Chiến tranh thật sự bắt đầu rồi, tiếp theo đây, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, bất luận đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa thì anh vẫn phải đối mặt với cảnh chiến tranh tàn khốc.

Hắc Cẩu đào hào cho mình xong, lại đi tới giúp Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu nặng nề đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Đi đi” Anh cúi đầu, cắn chặt răng, cố gắng sinh tồn bằng chính đôi tay mình.