Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 8




Diệp Vinh Thu bị lời nói khách khí nhưng tinh tường của Tô Anh đâm vào lòng, sợ đến nỗi chạy ra ngoài quá nửa giờ mới dám quay trở về, về nhà rồi thì vội lủi lên lầu, giam mình trong căn phòng ngột ngạt.

Diệp Vinh Thu phát tiết một hồi, lấy quyển sách triết học Hegel ra xem, nhưng mãi mà chẳng được chữ nào vào đầu, buồn bực đi qua đi lại trong căn phòng, tuy vậy anh cũng không có ý định ra ngoài gặp người khác. Cuối cùng anh đi tới bên cửa sổ nhìn.

Từ cửa sổ phòng anh vừa hay nhìn rõ được Hắc Cẩu đang ngồi chồm hổm ở bên ngoài. Hắc Cẩu ngồi bên lề đường, cầm hai chiếc bánh bao trắng lên gặm, đột nhiên có một con chó hoang mình đầy bụi bẩn chạy tới. Diệp Vinh Thu còn tưởng Hắc Cẩu sẽ đạp con chó dính đầy bùn đất trên người kia ra thật xa, nhưng Hắc Cẩu lại không làm như vậy, hắn xé một miếng bánh rồi vứt xuống đất cho con chó kia ăn.

Một miếng bánh nhỏ đương nhiên là không đủ với con chó hoang, nó đi vòng quanh người Hắc Cẩu mà kêu lên. Hắc Cẩu không ăn nữa, xé từng miếng bánh nhỏ ra cho con chó kia.

Diệp Vinh Thu đứng bên cửa sổ nhìn năm phút. Hắc Cẩu bám đuôi anh suốt mấy tháng nay, nhưng anh chưa từng trông thấy bộ dạng này của Hắc Cẩu. Lúc này đây, hắn bế con chó hoang kia lên, cười cười vuốt ve bộ lông của nó, nụ cười trong trẻo, thậm chí ánh mắt còn mang theo chút ôn nhu. Một khắc ấy, Diệp Vinh Thu cứ ngỡ là mình đã nhận lầm người. Trong mắt anh, Hắc Cẩu là một tên đáng ghét vô cùng, hắn tàn bạo, lạnh lùng, điên cuồng, coi mạng người như cỏ rác, không giống như bây giờ, ôn nhu chơi đùa với động vật.

Con chó kia dường như chưa no bụng, lúc Hắc Cẩu ôm nó vào lòng, nó lè lưỡi liếm bên miệng Hắc Cẩu, liếm vụn bánh nhỏ còn sót trên gương mặt hắn đi. Hắc Cẩu lấy tay quệt miệng, thả nó xuống mặt đất, xoa xoa đầu của nó. Chó con niềm nở vẫy đuôi với Hắc Cẩu một lúc mới xoay người đi.

Chó hoang đi rồi, Hắc Cẩu ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu lập tức núp mình sau tấm rèm cửa. Anh cũng không biết mình hoảng cái gì, chỉ là không muốn Hắc Cẩu biết mình đang nhìn hắn ta, như vậy giống như anh luôn ra vẻ thế thôi chứ không thật sự chán ghét Hắc Cẩu vậy. Không phải, anh rất rất ghét tên ấy, chỉ mong có một quả bom rơi xuống để tên ấy nổ chết đi cho rồi.

Hành động cho con chó hoang ăn vừa rồi của Hắc Cẩu khiến Diệp Vinh Thu cứ cảm thấy là lạ không đúng. Anh mong Hắc Cẩu cứ mãi làm một tên cực kì gian xảo độc ác như trước đi, không nên có một cử chỉ hành động lương thiện nào, tránh phải nghĩ tên ấy không đáng ghét như ban nãy. Anh tự an ủi bản thân một tiếng: “Bởi vì là đồng loại nên hắn mới dịu dàng thế kia.” Nghĩ đến đây, tâm tình anh khá hơn một chút.

Một lát sau, Diệp Vinh Thu nghe thấy tiếng ô tô đi vào nhà, anh biết Diệp Hoa Xuân đã trở về.

Diệp Vinh Thu đi xuống lầu đón anh trai của mình, lúc thấy người tiến vào thì ngẩn ra: Diệp Hoa Xuân dẫn Hắc Cẩu vào nhà!

Hắc Cẩu nhìn thấy Diệp Vinh Thu, cao hứng cúi người về phía anh: “Nhị thiếu gia, tôi thay Hoàng Tam gia chúc anh buổi tối tốt lành. Gâu gâu.” Đành rằng bắt chước tiếng chó sủa, thế nhưng hắn còn lắc lắc mông, giống như bắt chước cách vẫy đuôi của tụi chó vậy.

Diệp Vinh Thu không thể tin mà trợn trừng mắt: “Anh?!”

Diệp Hoa Xuân nghe thấy Hắc Cẩu nói vậy, chân mày hơi nhíu lại, xoay người cười đầy khách khí với hắn: “Không biết nên xưng hô thế nào?”

Hắc Cẩu nhún vai: “Cứ gọi Hắc Cẩu là được rồi.”

Diệp Hoa Xuân ngưng lại một chút, nói: “Hắc… tiên sinh, trước tiên mời anh nghỉ ngơi một chút, uống trà làm nóng người, đợi cơm chín rồi tôi sẽ kêu người gọi anh tới.”

Hắc Cẩu không tỏ thái độ gì, đi theo người hầu tiến vào phòng khách, lúc hắn đi ngang qua Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu tỏ vẻ chán ghét lui về phía sau hai bước, Hắc Cẩu cười cười hướng anh chớp mắt, lại lắc mông: “Gâu gâu ẳng.”

Diệp Vinh Thu tức đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói.

Hắc Cẩu bị dẫn đi rồi, Diệp Vinh Thu lập tức chạy tới trước mặt Diệp Hoa Xuân: “Anh, anh điên rồi sao? Sao lại dẫn tên ấy vào?”

Vẻ mặt của Diệp Hoa Xuân có chút uể oải, tay anh giơ lên ra dấu suỵt, thấp giọng nói: “Trời mùa đông rất lạnh, cậu ta ngồi bên ngoài suốt cả ngày, mặt lạnh đến tím tái thế kia, thấy có chút tội nghiệp.”

Hai mắt Diệp Vinh Thu vẫn trừng lớn, con ngươi như sắp rớt ra ngoài: “Anh thương hại tên ấy? Tên ấy là chó canh của Hoàng Tam đấy! Có phải chúng ta bắt tên ấy đứng ở bên ngoài đâu, tên ấy muốn cút lúc nào mà chẳng được!”

Diệp Hoa Xuân bảo em trai bình tĩnh một chút, sau đó lại giải thích: “Anh biết, anh kêu cậu ta vào nhà cũng bởi vì cậu ta là người của Hoàng Tam. Anh có đi nghe ngóng, thấy bảo Hoàng Tam có vẻ rất trọng dụng cậu ta, cậu ta là người có tiếng nói nhất trong đám thuộc hạ của ông ấy.” Ngưng một chút, cười khổ bảo: “Hoàng Tam thật lợi hại, gần đây chuyện làm ăn nhà ta gặp khó khăn. Anh nghĩ, chúng ta cứ liều mạng với Hoàng Tam như vậy cũng không phải là biện pháp, có lẽ nên chuyển sang cách khác. Cho nên anh mới mời cậu ta vào, xem có thể nhờ cậu ta nói đỡ, hay giúp chúng ta được cái gì không.”

Diệp Vinh Thu tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Tên ấy á? Tên ấy là con chó trung thành của Hoàng Tam đấy, Hoàng Tam kêu hắn chém người, đến một cái liếc mắt hắn cũng chẳng buồn nhìn.”

Diệp Hoa Xuân thở dài: “Được đến đâu hay đến đấy, mời cậu ta một bữa cơm, xem cậu ta có giúp gì được hay không, dù sao thì cũng chỉ tốn một bữa cơm thôi mà. Cậu ta cũng chỉ nhận tiền rồi làm việc theo lời người khác, chúng ta gây khó dễ cho cậu ta làm gì.”

Diệp Vinh Thu tỏ vẻ khinh thường nói: “Chúng ta đâu có gây khó dễ cho tên đấy, rõ ràng là tên ấy một mực gây khó dễ cho em!”

Diệp Hoa Xuân cởi áo khoác đưa cho người làm, ngăn Diệp Vinh Thu lên lầu: “Được rồi được rồi. Tí nữa ăn cơm em cũng nên bình tĩnh đi một chút.. hỏi cậu ta xem có phải Hoàng Tam thật sự muốn chặn đường sống của chúng ta không, xem có thể làm gì để cứu vãn? Nếu như có thể tặng quà cho Hoàng Tam, hoặc làm cho ông ta chút việc gì đó mà có thể qua khỏi khó khăn lần này, như vậy là tốt nhất.”

Diệp Vinh Thu không lên tiếng nữa. Hôm nay anh đã đi tới cửa hàng, biết rõ bản lĩnh của Hoàng Tam có bao nhiêu lớn. Kể cả bọn họ có liều mạng hợp lại cũng không thể đọ nổi Hoàng Tam gia.

Qua nửa tiếng đồng hồ, người ở phòng bếp đi lên báo đã chuẩn bị xong cơm tối, Diệp Vinh Thu bất đắc dĩ đi xuống dưới lầu dùng bữa. Tối nay Diệp Hướng Dân không về nhà, còn Tô Anh bởi vì khó chịu trong người nên đã sớm đi ngủ rồi, mấy đứa nhỏ Diệp Hoa Xuân giao cho người làm trông, vì vậy trên bàn ăn chỉ có ba người đàn ông ngồi với nhau.

Diệp Vinh Thu đi tới bên cạnh bàn, Hắc Cẩu đang ngồi yên vị ở chỗ kia, hắn vừa nhìn thấy anh đi tới, liền hưng phấn đứng lên như chó nhìn thấy chủ, trước khi hắn kịp mở miệng, Diệp Vinh Thu đã giơ tay lên chặn lại: “Miễn.”

Hắc Cẩu cười đến rạng rỡ.

Diệp Hoa Xuân tỏ vẻ bình thường mà cười nói: “Hắc tiên sinh…”

Hắc Cẩu lập tức học bộ dạng khoát tay ban nãy của Diệp Vinh Thu: “Ui dào, miễn. Nghe người ta gọi là ‘Cẩu’ quen rồi, tiên sinh cái gì chứ.”

Nụ cười trên môi Diệp Hoa Xuân cứng đờ, hai chữ Hắc Cẩu này thật sự rất khó gọi, chỉ đành phải gượng cười: “Mau tới đây, đừng khách khí, chỉ có mấy món đơn giản, mong Hắc… không ngại.”

Hắc Cẩu cũng chẳng khách khí gì, lấy tay bốc cái chân vịt rồi đưa lên miệng gặm.

Diệp Vinh Thu tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng, Hắc Cẩu nâng mày nháy mắt nhìn anh, làm khẩu hình ‘gâu gâu’, DIệp Vinh Thu lập tức đưa mắt nhìn qua nơi khác.

Diệp Hoa Xuân nhẹ đá chân Diệp Vinh Thu dưới gầm bàn, sau đó hỏi Hắc Cẩu: “Xin hỏi Hắc huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Hắc Cẩu gặm chân vịt nói: “Lúc tôi sinh ra thì Lục Kiến Chương vừa mới chết.”

Diệp Hoa Xuân bấm đốt ngón tay tính toán một hồi: “Lục Kiến Chương.. đó là năm Dân Quốc thứ bảy… tới năm nay.. Ồ, Hắc huynh, năm nay anh chỉ mới mười chín tuổi thôi sao? Còn rất trẻ, nhỏ hơn em trai tôi đến vài tuổi.”

Diệp Vinh Thu cũng hơi giật mình. Dáng Hắc Cẩu cao to, chân dài tay lớn, lúc nào cũng mang theo vẻ mặt tàn ác bất cần đời, ánh mắt thâm trầm, anh không ngờ hắn nhỏ hơn mình đến ba tuổi.

Hắc Cẩu cười, lại lấy tay bốc một miếng xương sườn bỏ vào bát của mình.

Diệp Hoa Xuân vẫn còn bắt chuyện: “Vậy anh đã từng đọc sách chưa?”

Diệp Vinh Thu cảm thấy buồn cười. Tuy rằng anh từng nhìn thấy Hắc Cẩu đọc giấy, nhưng mấy chữ kia chẳng thấm vào đâu. Những người có văn hóa, chắc chắn sẽ không đi làm cái nghề như Hắc Cẩu, càng không lạnh tùng tàn khốc như hắn.

Hắc Cẩu nhún vai, liếc mắt nhìn Diệp Vinh Thu, cười nói: “Cũng không học qua mấy đạo Khổng Mạnh nào, nhưng có đọc vài quyển sách linh tinh. 《Kim Bình Mai》, 《Đăng Thảo hòa thượng》, 《Nhục bồ đoàn》,.. rất hấp dẫn.” Hắn cười hì hì nhìn Diệp Vinh Thu, “Không biết nhị thiếu gia đã từng đọc chưa?”

Hai tai Diệp Vinh Thu nóng lên, cả giận nói: “Mi!”

Thế nhưng Diệp Hoa Xuân lại tỏ vẻ cả kinh: “Nói như vậy, Hắc huynh từng đọc sách rồi sao? … Vậy sao không tiếp tục học lên đại học, lại… lại…”

Vẻ mặt Hắc Cẩu có chút trào phúng: “Người thì muốn ăn cơm, chó thì muốn thức ăn cho chó, học để mà làm gì?”

Từ lúc ngồi xuống bàn cơm đến giờ Diệp Vinh Thu vẫn chưa mở miệng lần nào, cuối cùng nhịn không được châm chọc nói: “Đọc sách có thể tu dưỡng tri thức, giúp nội tâm trở nên phong phú, biết thế nào gọi là lễ nghĩa liêm sỉ. Chí ít người đọc sách sẽ không đi giúp kẻ gian làm chuyện xấu!”

Hắc Cẩu nâng mi, nhìn Diệp Vinh Thu cười hì hì: “Tiếc là sách vở không thể bán mông thay cho người ta.”

“Mi!” Diệp Vinh Thu mạnh mẽ đứng lên, đập đũa xuống bàn đầy nặng nề, sắc mặt trở nên tái xanh.

Vẻ mặt của Diệp Hoa Xuân cũng có chút khó coi, trầm giọng nói: “Hắc huynh, xin anh nghiêm túc hơn một chút.” Anh kéo tay áo Diệp Vinh Thu, phải kéo vài cái Diệp Vinh Thu mới chịu ngồi xuống.

Bàn cơm trở nên tĩnh lặng, hai anh em nhà họ Diệp ngồi bất động, chỉ có Hắc Cẩu hừng hực ăn đến vui vẻ. Vẫn là Diệp Hoa Xuân phá vỡ trầm mặc, anh nói: “Hắc huynh, tôi cũng là người có mắt, anh lại là người được Tam gia trọng dụng, tôi muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc.. Tam gia có ý gì… với em trai tôi?”

Diệp Vinh Thu hung tợn trừng mắt nhìn Hắc Cẩu, hắn còn dám nói đến chữ “mông” kia, anh sẽ lập tức ném bát vào mặt hắn. Đáp lại ánh mắt của Diệp Vinh Thu, Hắc Cẩu trưng ra biểu tình “Thế tôi phải nói như nào”.

Diệp Hoa Xuân cắn môi một cái, có chút khó nói: “Em trai tôi.. còn nhỏ lại chưa hiểu chuyện, cũng không biết thế nào mà lại đi đắc tội với Tam gia, để Tam gia chọc ghẹo em ấy đến mức này. Dù sao thì Diệp gia chúng tôi vẫn cần chút thể diện, chuyện này thực sự… Liệu Hắc huynh có thể chỉ cho chúng tôi một con đường sáng? Chỉ cần Tam gia có thể giơ cao đánh khẽ, Diệp gia chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của Tam gia!”

Diệp Vinh Thu nặng nề hừ một tiếng.

Hắc Cẩu gặm chân vịt và xương sườn xong, tiện tay ném xương đi, lại múc cho mình một bát canh, sau đó mới không nhanh không chậm bắt chéo chân, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Diệp Vinh Thu.

Diệp Vinh Thu bị hắn nhìn đến khó chịu, không khỏi trừng mắt nhìn lại.

Hắc Cẩu thờ ơ hỏi thăm: “Muốn biết vì sao Hoàng Tam gia coi trọng anh sao?”

Diệp Vinh Thu nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Hắc Cẩu thôi bắt chéo chân, khom lưng ghé tới người anh. Diệp Vinh Thu lập tức lui về phía sau một chút. Hắc Cẩu chăm chú nhìn ánh mắt anh thật lâu, vuốt cằm nói từng chữ một: “Bởi vì anh khiến người ta cảm thấy chán ghét, thấy anh liền khó chịu, nên mới hành hạ anh cho vui.” Nói xong hắn bưng bát canh lên uống sạch, sau đó kéo khăn trải bàn lên lau miệng, nói: “Cảm ơn đại thiếu gia đã mời bữa cơm này.” Dứt lời liền đứng dậy xoay người đi.

Diệp Vinh Thu và Diệp Hoa Xuân cả kinh, há hốc miệng nhìn hắn, mãi đến khi Hắc Cẩu ra khỏi phòng khách, Diệp Hoa Xuân mới vội vã đứng dậy đuổi theo: “Khoan đã, anh chờ một chút, lát nữa còn có điểm tâm và trà nóng, anh ngồi thêm chút nữa đi.”

Hắc Cẩu quay đầu, nhìn Diệp Vinh Thu vẫn ngồi yên trên ghế như cũ, nhếch môi nở nụ cười giễu cợt, sau đó vòng qua Diệp Hoa Xuân rồi rời đi.

Diệp Vinh Thu bị ánh mắt kia đâm đến nhói, anh có cảm giác như Hắc Cẩu đang xem thường mình, nghĩ vậy anh liền đứng lên, ngăn Diệp Hoa Xuân đang không cam lòng lại, nói: “Anh, để em đi!” Nói rồi tự mình chạy đuổi theo.

Hắc Cẩu đi tới giữa sân thì bị Diệp Vinh Thu đuổi kịp, anh lớn tiếng quát từ đằng sau: “Cậu đứng lại đó cho tôi!”

Hắc Cẩu nghe lời dừng bước.

Diệp Vinh Thu thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn, hỏi: “Cậu có ý gì?” Ngưng một lúc, thanh âm trầm xuống, “Dựa vào cái gì mà cậu nói tôi đáng ghét?” Diệp nhị thiếu gia sống tới tận bây giờ chưa thấy ai hơn mình, tướng mạo anh tốt, lại học hành giỏi giang, đó giờ chỉ toàn được người ta nâng niu tán tụng. Nhưng lúc này anh lại bị một tên du côn ác độc không chuyện xấu nào là không làm nói anh đáng ghét, còn lặp lại cái từ kia đến hai lần. Lại thêm chuyện bị Hắc Cẩu mắng ở giữa đường ngày hôm ấy vẫn còn canh cánh trong lòng.

Hắc Cẩu không để ý tới anh, tiếp tục đi ra ngoài. Diệp Vinh Thu bị hắn chọc giận —— anh nhìn ra được thái độ của Hắc Cẩu đối với mình, hắn chán ghét anh, khinh thường anh. Đường đường là Diệp nhị thiếu gia, thế mà anh lại bị một tên lưu manh xem thường, cho nên Diệp Vinh Thu lập tức đuổi theo ngăn hắn lại: “Cậu giải thích đi? Dựa vào cái gì mà cậu mắng tôi? Tôi đã làm sai cái gì chứ?”

Hắc Cẩu dừng bước một lần nữa, nhìn Diệp Vinh Thu hỏi: “Từ lúc Hoàng Tam coi trọng anh đến giờ, anh đã làm được những gì rồi?”

Diệp Vinh Thu sững người.

Hắc Cẩu cười lạnh một tiếng, nói: “Cha anh ngày ngày chạy vạy khắp nơi, anh trai anh tờ mờ sáng đã đi tới cửa hàng, anh ấy còn tới tìm Tam gia cầu xin hai lần, nhưng Tam gia không chịu gặp, nói là trừ khi anh tự mình tới, những người còn lại đều không muốn nhìn. Lúc Phùng Chân bị bắt, anh đi tới gặp Tam gia, rồi sao, Tam gia vừa nói không thả anh đã xoay người về.”

Diệp Vinh Thu biện bạch: “Tôi đi tìm người giúp đỡ!”

Hắc Cẩu nói: “Ồ, anh đi tìm người khác giúp đỡ, kết quả thế nào? Chỉ cần anh nói với Tam gia vài câu, để ông ta hôn vài cái, sờ mông vài lần, ông ta liền thả Phùng Chân ra.”

Mặt Diệp Vinh Thu đỏ lên: “Dựa vào cái gì!”

Hắc Cẩu nhún vai: “Bị Hoàng Tam gia để ý, anh cảm thấy mình không có lỗi gì đúng không?”

Diệp Vinh Thu cả giận nói: “Đương nhiên tôi không có!”

Hắc Cẩu cười: “Chắc là vậy nhỉ. Thế nhưng Phùng Chân, anh trai anh, hay cha anh còn vô tội hơn nữa. Anh hỏi vì sao tôi khinh thường anh à? Tôi khinh thường anh làm liên lụy đến người khác. À mà, con chó như tôi không xứng để khinh thường Diệp nhị thiếu gia đâu nhỉ.” Vừa nói hắn vừa cười cười, hướng Diệp Vinh Thu sủa hai tiếng gâu gâu.

Sắc mặt Diệp Vinh Thu chợt xanh chợt tím, run giọng nói: “Cậu! Cậu! Ăn nói bậy bạ!”

Hắc Cẩu cười xùy một tiếng, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hướng Diệp Vinh Thu nhả một vòng khói. Hắn nói: “Được rồi, anh muốn biết làm thế nào nào để Tam gia mất hứng với anh chứ gì? Nể tình ăn của nhà anh một bữa cơm, tôi sẽ nói cho anh biết. Chỉ cần anh coi mình như kỹ nam, cởi hết quần áo ra quỳ xuống cho Tam gia chơi đùa. Tam gia muốn cái gì anh làm cái đó, kiểu gì ông ấy cũng chướng mắt với anh.”

Diệp Vinh Thu nghe xong chỉ cảm thấy đầu ong ong. Từng câu từng từ Hắc Cẩu nói đều đang sỉ nhục tâm hồn thánh khiết của anh. Chẳng đợi Hắc Cẩu nói xong anh đã giơ tay hung hăng đấm lên mặt Hắc Cẩu. Hắc Cẩu bị đấm đến nỗi nghiêng mặt sang một bên, hắn giơ tay lên sờ sờ gương mặt mình, làm như đang gãi ngứa, sau đó nhả khói vào mặt Diệp Vinh Thu, nghênh ngang ra khỏi cổng lớn nhà họ Diệp.