Đóa Hoa Thanh Cao

Chương 22-2




Diệp U gật đầu, không ngồi xe của sơn trang mà đi cùng Chu Quyết xuống núi. Trên đường xuống bãi đậu xe dưới chân núi, Chu Quyết mới hỏi một câu: “Cô Diệp, cô vi phạm nội quy nào của sơn trang?”

Diệp U sửng sốt, ngước mắt nhìn Chu Quyết: “Vì sao anh hỏi vậy?”

Chu Quyết cười nói: “Quy tắc cư trú của sơn trang có viết, nếu vi phạm sẽ bị yêu cầu rời khỏi sơn trang. Cảnh tượng vừa rồi, nhìn kiểu nào cũng giống cô bị buộc phải rời đi.”

Diệp U: “……”

Diệp U cảm thấy về mặt lý thuyết, chuyện cô làm không vi phạm quy tắc của sơn trang, dù sao quy tắc cũng không viết, nhưng nếu so đo thì nó lại nghiêm trọng hơn bất cứ điều nào.

Cô lấy sô cô la và ớt bột từ trong túi xách ra, cười miễn cưỡng với Chu Quyết: “Có thể là vì mấy cái này.”

Chu Quyết nhìn “hàng cấm” trên tay cô, cong môi nở nụ cười.

Lúc này Lục Tẫn đã tắm xong, muốn đi ra ngoài tìm Diệp U, bị Tiểu Phan ngăn ở cửa. Chú Hỉ đi tới, vô cảm nhìn Lục Tẫn, nói với anh: “Cháu không cần đi tìm cô Diệp, cô ấy đã cùng anh Chu xuống núi.”

Lục Tẫn sửng sốt, tựa như không tin chú Hỉ: “Cô ấy xuống núi với Chu Quyết?”

“Ừm.”

Lục Tẫn mím chặt khóe môi, không màng sự ngăn cản của chú Hỉ, đuổi theo ra ngoài.

Trong sơn trang có một bãi đậu xe nhỏ, ngoài xe đưa đón khách, xe của Lục Tẫn cũng đậu ở đây. Anh lấy bằng lái khi còn học đại học, nhưng hiếm khi có cơ hội lái xe.

Tới bãi đậu xe, anh hỏi tài xế chìa khóa, lái xe thẳng ra cửa sau. Anh chàng trong bốt bảo vệ nhận ra xe anh, thấy anh lái xe đến gần, tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn mở cửa cho anh trước: “Lục tiên sinh, trời sắp mưa, anh……”

Anh chưa nói xong, Lục Tẫn đã lái xe ra ngoài.

Anh chàng bảo vệ sờ mũi, Lục tiên sinh xuống núi gấp gáp như vậy vì muốn đi đâu? Con đường núi này không thịnh hành vụ lái xe nhanh.

Diệp U và Chu Quyết mới đến bãi đậu xe thì trời đổ mưa, cũng may tài xế của Chu Quyết đã chờ ở đây. Thấy bọn họ thì vội vàng cầm dù đi tới.

“Sếp Chu, dù đây.” Anh cầm một cây dù, đưa cây dù màu đen khác cho Chu Quyết.

Trợ lý của Chu Quyết vô cùng tự giác xài chung dù với tài xế, Chu Quyết bung dù, che đầu Diệp U: “Cô Diệp, lên xe trước đi.”

“Ừ.” Diệp U và Chu Quyết cùng đi đến xe, Chu Quyết đích thân mở cửa xe cho Diệp U, bảo cô vào ngồi.

“Cẩn thận đầu.” Anh vẫn cầm dù che cho Diệp U, tay còn lại che đầu cô. Đợi cô ngồi vào trong xe mới chuyển dù qua che đầu mình, giúp cô đóng cửa xe.

Lục Tẫn lái xe từ trên núi xuống, đúng lúc thấy Diệp U ngồi vào xe Chu Quyết. Sau khi Chu Quyết giúp Diệp U đóng cửa lại, anh đi vòng qua bên kia, xếp dù rồi lên xe.

Xe nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lục Tẫn dừng xe bên đường, cửa xe mở ra, Lục Tẫn bước xuống xe.

Mưa còn dữ dội hơn trước, Lục Tẫn đứng dưới mưa, nhìn xe Chu Quyết từ từ biến mất, bàn tay bên hông cũng chậm rãi nắm chặt lại.

Lúc trời gần tối, Lục Tẫn mới lái xe trở về sơn trang. Anh chàng trong bốt bảo vệ thấy anh đã quay lại nên lập tức báo cho chú Hỉ.

Tiểu Phan vẫn chờ trên hành lang, nhìn thấy Lục Tẫn từ xa, vội vàng cầm dù chạy tới: “Lục tiên sinh, trời mưa to như vậy mà sao anh không cầm dù?”

Lục Tẫn không nói gì, chỉ bước vào phòng với gương mặt vô cảm. Tiểu Phan che dù cho anh, đi hết hành lang mới xếp dù lại: “Lục tiên sinh, anh mau tắm rửa rồi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó.”

“Tôi không sao.” Giọng Lục Tẫn không có chút cảm xúc, nhưng âm sắc lạnh hơn trước. Tiểu Phan thấy quần áo anh ướt đẫm, đi lấy khăn lông cho anh lau: “Lục tiên sinh, anh lau trước đi.”

Lục Tẫn cúi đầu nhìn khăn lông mà anh đưa tới trước mặt, cầm lấy: “Cảm ơn.”

Anh lau qua loa hai lần. Thấy sô cô la trong ngăn kéo của bàn trà, anh đi chân trần tới, lấy một miếng sô cô la ra, bỏ vào miệng rồi nhíu mày.

Lần trước lúc Diệp U đút cho anh, rõ ràng rất ngọt, sao giờ lại đắng?

Cô còn nói chỉ cần ăn sô cô la mỗi khi không vui, tâm trạng sẽ tốt hơn, quả nhiên là kẻ lừa đảo.

Bên ngoài trời vẫn còn mưa, chú Hỉ băng qua sân, đặt dù trên hành lang, bước nhanh vào. Cả người Lục Tẫn ướt sũng đứng trong phòng khách, còn đang cầm một hộp sô cô la.

Lúc này ông không còn tâm trí để quan tâm sô cô la của anh từ nơi nào tới, ông đi đến trước mặt Lục Tẫn, nhìn anh: “Sao cháu ướt nhẹp thế này? Còn không lo đi tắm nước nóng nhanh lên?”

“Cháu không sao.” Lục Tẫn cầm sô cô la, muốn về phòng, mới đi hai bước đã cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn sức lực, khuỵu xuống đất.

Tiểu Phan và chú Hỉ đều hoảng hồn, vội chạy tới dìu anh.

“Cháu sao rồi?”

Lục Tẫn cau mày không nói gì, Tiểu Phan sờ trán anh, sốt ruột nói với chú Hỉ: “Hình như Lục tiên sinh bị sốt.”

Chú Hỉ nói: “Đưa cậu ấy về phòng trước, thay quần áo, tôi sẽ gọi bác sĩ Hạ tới.”

“Dạ.” Tiểu Phan đỡ Lục Tẫn trở về phòng, tìm một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ. Anh cởi q uần áo ướt sũng trên người Lục Tẫn ra, vô tình nhìn thấy vài vệt đỏ trên người Lục Tẫn.

Tiểu Phan: “……”

Ừm, chắc do Nước Cam cào.

Anh không dám nhìn nhiều, lau khô cho Lục Tẫn, thay quần áo sạch sẽ, dùng máy sấy để sấy khô tóc cho anh.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ Hạ đội mưa đến, Lục Tẫn đúng là bị sốt, ông kê thuốc hạ sốt cho Lục Tẫn, truyền nước, dặn dò Tiểu Phan vài câu, rồi đội mưa đi về.

Bởi vì trời mưa, xe của Chu Quyết không dám chạy quá nhanh, giờ mới đến thành phố. Chu Quyết thấy Diệp U hơi thất thần, gọi cô: “Cô Diệp, chút nữa có muốn cùng nhau ăn tối không?”

Diệp U hoàn hồn, lắc đầu: “Không cần, anh còn bận rộn công việc, tôi sẽ về nhà ăn.”

“Được.” Chu Quyết không miễn cưỡng cô, anh lấy một tấm danh thiếp của mình, đưa cho Diệp U, “Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có ghi địa chỉ công ty. Ngày mai tôi sẽ ở trên núi thêm một ngày nữa với bà cụ Vạn, ngày mốt sẽ xuống núi. Chúng ta gặp nhau ở công ty vào sáng ngày mốt đi, nếu không có gì bất ngờ thì có thể ký hợp đồng.”

Diệp U cuối cùng khôi phục tinh thần một chút, nhận danh thiếp cười nói với anh: “Tốt quá, cảm ơn sếp Chu.”

Chu Quyết đưa cô đến tận cửa, Tiêu Tư Thành bị kêu ra đón Diệp U. Anh cầm dù, nhìn Diệp U đầy bất đắc dĩ: “Sao chị lại chọn một ngày mưa to như vậy để trở về? Chị thật sự thiếu tiền phòng đêm nay hay sao?”

Diệp U trừng anh, bảo anh mở cốp xe ra: “Lấy vali giúp chị đi, nói lời vô nghĩa để làm gì?”

“Chậc, em không ngại mưa to ra làm cu li cho chị, còn bị chị mắng. Chị cầm dù cho em đi.”

“Để tôi.” Chu Quyết cầm dù bước xuống xe, bảo Diệp U vào nhà trước, anh che mưa cho Tiêu Tư Thành. Tiêu Tư Thành lấy vali trong cốp xe ra, nhìn Chu Quyết: “Cảm ơn người anh em.”

Chu Quyết cười nói: “Không cần khách sáo.”

“Tôi vào nhà đây, cảm ơn anh đưa chị tôi về.” Tiêu Tư Thành lôi hành lý chạy nhanh vô. Chu Quyết lên xe, bảo tài xế lái ra ngoài.

Tiêu Tư Thành kéo hành lý tới phòng Diệp U còn ăn vạ trong phòng không đi: “Chị, người đàn ông vừa rồi là ai? Tổng giám đốc bá đạo, chị đổi khẩu vị rồi à?”

“…… Đó là sếp Chu đầu tư cho game của bọn chị, em bớt tạo ra tin đồn đi.”

“Ồ……” Tiêu Tư Thành gật đầu thật thật giả giả, “ Người ta là ông chủ lớn, đầu tư cho chị còn tự mình đội mưa đưa chị về nhà, che dù cho chị, đây là nhà từ thiện đó.”

Diệp U: “……”

“Em rảnh quá thì lo suy nghĩ đi, coi thử nên nói gì trong cuộc họp ở công ty.”

Diệp U vừa nói xong, Tiêu Tư Thành lập tức nhăn mặt: “Chị đừng nhắc chuyện này. Em đã không ngủ ngon mấy đêm rồi.”

Anh nhìn Diệp U đang thu dọn đồ đạc, thương lượng với cô: “Chị, coi như hôm nay em giúp chị xách hành lý, buổi tối chị giúp em xem bản kế hoạch nhé?”

“Được, nhưng phải có phí.”

Tiêu Tư Thành giật khóe miệng: “Không phải chứ, bây giờ chị đã có ông chủ lớn đầu tư rồi, đâu thiếu chút tiền lẻ này?”

“Chị chưa ký hợp đồng chứ sao? Hơn nữa, chân của ruồi dù nhỏ đến đâu cũng có thịt mà.”

Tiêu Tư Thành: “……”

Diệp U lấy đồ trong vali ra, xuống ăn tối trước mới quay lại dọn dẹp.

Trước khi đi ngủ, cô mở một bồn nước ấm, nằm trong đó ngâm người.

Hiện giờ cô vừa đau lưng vừa mỏi eo, thậm chí không muốn cử động chút nào.

Ngày mai cô phải ngủ cả ngày mới có thể hồi phục.

Tiêu Tư Thành gửi bản kế hoạch của anh cho cô, nhưng cô không còn sức để đọc, tắm xong thì lên giường ngủ ngay.

Rõ ràng thân thể rất mệt mỏi, nhưng sáng hôm sau Diệp U thức dậy lúc 6 giờ! Sau khi nhìn rõ thời gian, cô cam chịu nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Không biết giờ này Lục Tẫn đang làm gì? Chắc anh đang ở trong Tĩnh Tâm Trai để thiền định.

Nghĩ đến Tĩnh Tâm Trai, cô không tránh khỏi nghĩ đến những gì hai người đã làm ngày hôm qua ở đó, lỗ tai cùng ngực đều nóng lên ngay tức khắc.

“A ——!” Cô trùm chăn hét lên, xoay hai lần trên giường.

Nhớ Lục Tẫn quá.

Cứ mơ màng như vậy, Diệp U ngủ lại, sắp đến trưa mới thức dậy vì đói.

Người trong nhà đều đi làm, ngay cả Tiêu Tư Thành cũng đi mày mò sân đua xe của anh. Diệp U ở trong phòng tiếp tục thu dọn hành lý ngày hôm qua, định đến công ty vào buổi chiều.

Lúc cất vali vào tủ, Diệp U vô tình nhìn thấy một cái rương.

Kể từ khi chuyển nhà, cái rương vẫn luôn đặt chỗ này, nó chứa một số đồ chơi nhỏ của cô trước kia. Diệp U nhất thời hứng chí, lấy cái rương ra coi.

Bên trong có rất nhiều tạp chí cô mua trước đây, mỗi cuốn đều là Nước Mắt Của Asmodeus. Lật tới lật lui, cô nhìn thấy một huy hiệu hơi khác trong đống huy hiệu nhân vật manga anime.

Cô thấy kỳ lạ nên “Ủa?” một tiếng, lấy huy hiệu hơi bị rỉ ra xem.

Huy hiệu vẽ một cái đầu hươu có gạc hình sóng nước, tượng trưng cho suối nước nóng.

Đây là huy hiệu kỷ niệm của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh.

Ngón tay cái của Diệp U vuốt nhẹ lên bề mặt của huy hiệu, lông mày cũng dần dần nhíu lại.

Vì sao cô có huy hiệu này? Cô đã đến sơn trang suối nước nóng Lộc Minh trước đây hay sao?

Cô nhìn chằm chằm vào huy hiệu một lúc, gửi cho mẹ cô một tin nhắn WeChat: “Mẹ, trước đây con đã tới sơn trang suối nước nóng Lộc Minh phải không?”

Diệp Lệ Lan luôn bận rộn, lúc ăn trưa mới thấy tin nhắn của cô. Bà không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao con hỏi vậy?”

Diệp U chụp ảnh huy hiệu rồi gửi cho Diệp Lệ Lan.