Đóa Hoa Thanh Cao

Chương 8




Diệp U không biết tình yêu có khổ hay không, nhưng không có ớt cay để ăn thì thật khổ.

“Bốn ngày, mình ở sơn trang đã bốn ngày.” Diệp U cầm di động ngồi trên sô pha, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, “Đồ ăn ở đây ngon thì ngon, nhưng thật sự quá thanh đạm. Cậu có biết cảm giác của mình thế nào khi ăn bốn ngày liền không? Mình thấy cuộc đời mình thật nhạt nhẽo.”

“…… Ổn định.” Cao Giai Vũ cố gắng trấn an cô ở đầu dây bên kia, “Khẩu vị của Tiêu Tư Thành cũng tương tự cậu. Hiện giờ chắc chắn rằng cậu ấy cũng đến cực hạn rồi. Ai sống sót đến cùng mới là người chiến thắng!”

Diệp U hít một hơi thật sâu, tưởng tượng mùi thơm của nước lẩu trong không khí: “Bây giờ mình chỉ muốn ăn lẩu xiên cay, thỏ BBQ, nếu không có thì cho mình một túi ớt bột cũng được.”

“……” Cao Giai Vũ không nói nên lời, nhìn đứa trẻ thèm đến mức này, “Cậu đừng nghĩ tới đồ ăn, cậu nghĩ thứ khác đi. Lúc trước cậu khoe với mình về hoa thơm chim hót, suối nước nóng riêng trong sơn trang đó? Hãy nghĩ tới mấy thứ tốt đẹp để chuyển sự chú ý!”

Diệp U nói: “Ở trước mặt nồi lẩu, mấy thứ này tính cái gì.”

Cao Giai Vũ: “……”

“Sếp Diệp, cậu hiện đang nắm quyền sinh tử của công ty, hơn nữa chẳng phải Trình Cảnh cũng ở trong sơn trang hay sao, cậu cần phải giám sát anh ấy giao bài đúng hạn!” Cao Giai Vũ nói một cách nghiêm túc, “Coi như cậu ngồi tù vì công ty.”

“Cái này còn đáng sợ hơn ngồi tù!” Diệp U rốt cuộc vẫn không nhịn, “Trong tù toàn là nhân tài, nói chuyện còn dễ nghe, chỗ này toàn là người không có h am muốn gì cả!”

Cao Giai Vũ: “……”

“Thậm chí có người tu tiên ở đây, cậu dám tin không? Anh ta còn nhận một đồ đệ ngoại quốc, thiệt tình luôn. Người nước ngoài kia bị lừa, bắt chước anh ta tịch cốc, xuýt chết đói trong sơn trang!”

Cao Giai Vũ: “……”

“Còn có một nữ hiệp nữa, giơ chân lên cao hơn đầu mình luôn! Hôm qua mình muốn đến phòng tập yoga để tập, kết quả vừa bước vào đã thấy cô ấy đeo dây lưng bay tới bay lui giống như treo trên dây thép! Mình tức khắc cảm thấy mình không xứng.”

“……” Cao Giai Vũ trầm mặc một chút, “Ít ra, chỗ của cậu cũng có nhân tài.”

Diệp U say sưa phàn nàn xong, tâm trạng hơi ổn định một chút. Cô lại hít một hơi thật sâu, nói với Cao Giai Vũ: “Không được, mình phải nghĩ cách, không thể ngồi chờ chết như vậy.”

Nói xong, cô cúp điện thoại của Cao Giai Vũ, lấy quyển sách nhỏ mà quầy lễ tân đã phát vào ngày nhận phòng.

Trong quyển sách nhỏ có bản đồ sơn trang, Diệp U nghiên cứu kỹ, phát hiện ngoài cửa chính, sơn trang còn có một cửa sau.

Đôi mắt cô sáng lên ngay lập tức.

Tiêu Tư Thành nhờ quầy lễ tân nhìn chằm chằm cô, nếu cô có thể lẻn ra ngoài qua cửa sau thì sao? Dưới chân núi Thanh Tịnh có một thị trấn du lịch, trong thị trấn có rất nhiều nhà hàng và quán ăn vặt, nếu cô đi cải thiện đồ ăn rồi trở lại, biết đâu có thể giấu được vài túi bánh cay.

Nghĩ đến đây, Diệp U lập tức thay giày, cầm bản đồ ra ngoài.

Rẽ trái rẽ phải theo bản đồ một hồi lâu, cuối cùng Diệp U tìm được cửa sau. Khác với phong cách bề thế của cửa chính, cửa sau này được xây rất khiêm tốn, chỉ là một cánh cửa sắt rất cao. Diệp U bước tới quan sát, tuy cửa sắt giản dị, nhưng ổ khóa vẫn là khóa điện tử, trên đầu có gắn camera.

Bên cạnh cửa sắt còn có phòng bảo vệ, một anh chàng trẻ tuổi mặc đồng phục ngồi ở trong, thấy bộ dạng lấm la lấm lét của cô, lập tức đi ra hỏi.

“Cô lạc đường à?”

Diệp U mím môi, nhìn anh cười: “Không có, tôi chỉ muốn hỏi, có thể đi ra ngoài ở chỗ này không?”

“Không thể đi ra ngoài ở đây.” Nhân viên bảo vệ nói, “Cửa này chuyên dùng cho xe, cô muốn đi ra ngoài thì đến cửa chính.”

Diệp U đã hiểu, ngoài cửa chính là chỗ cô tới lần đầu, dì kia có nói về con đường đó. Người đi lại không tiện hoặc là sức khỏe không tốt sẽ ngồi xe đi lên bằng con đường này. Xem chiều rộng của cánh cửa, ước chừng các loại nguyên liệu nấu ăn và vật tư thường được vận chuyển đến sơn trang cũng từ đây đi lên.

Kiểm soát ra vào ở nơi này rất nghiêm ngặt, Diệp U cảm thấy mình không thể nào lẻn ra ngoài được, chỉ có thể cố gắng thương lượng với nhân viên bảo vệ: “Anh này, tôi đã đến đây rồi, anh tiện thể mở cửa giúp tôi đi, tôi quay lại cửa chính xa lắm.”

Anh chàng đó nói: “Ngoại trừ việc mở cửa cho xe tải mỗi ngày, những chuyện khác cần phải nhận được thông báo của Lục tiên sinh mới có thể mở. Nếu cô muốn đi qua đây thì xin Lục tiên sinh trước.”

“Không phải……”

“Đừng nói nữa, cô đừng tưởng cô sử dụng mỹ nhân kế thì tôi sẽ thả cô đi ra ngoài.” Mặc dù tai của anh chàng bảo vệ đỏ bừng, nhưng vẫn cương trực và thích đáng.

Diệp U: “……”

Cô sử dụng mỹ nhân kế khi nào!

“Ngày hôm qua có một anh chàng kia nhờ tôi mở cửa, tôi cũng không đồng ý, không thể đối xử khác chỉ vì cô là phụ nữ.”

Ánh mắt Diệp U chuyển động, lấy di động ra, tìm một tấm hình của Tiêu Tư Thành đưa cho anh ta xem: “Anh đang nói người này phải không?”

Nhân viên bảo vệ nhìn di động của cô, gật đầu nói: “Không sai, chính là anh ấy.”

“…… Ồ, cảm ơn.” Diệp U cười rồi cất di động, tuy rằng không thể đi ra ngoài, nhưng ít ra cô đã nhận được một tin vui, Tiêu Tư Thành còn kìm nén thua cô, hôm qua đã nghĩ cách chuồn ra khỏi sơn trang.

Cao Giai Vũ nói đúng, chỉ cần cô sống sót, Tiêu Tư Thành chắc chắn sẽ không chịu nổi trước.

Tiêu Tư Thành quả thật không chịu nổi nữa, nếu Diệp U chỉ vì không có ớt ăn, thì tính cáu kỉnh của anh còn thêm một điểm: “Tớ là hoàng tử nhảy Disco! Đừng nói đến nhảy Disco ở đây, ngay cả nhạc cũng không được bật quá to! Hoạt động giải trí của mọi người là chơi cờ, uống trà, đọc sách, tập thái cực quyền! Đây là sơn trang suối nước nóng chỗ nào? Đây là viện dưỡng lão! Không, viện dưỡng lão của người ta còn có hội diễn văn nghệ!”

“……” Hạ Hải Phong đưa điện thoại xa tai một chút, vừa gõ bàn phím vừa nói với anh, “Người anh em, hãy ổn định. Mặc dù chúng ta đã trả tiền thuê sân đua xe, nhưng trang trí và thiết bị đằng sau là một con số lớn. Không có mẹ cậu hỗ trợ, hai chúng ta không làm được gì.”

“Vậy cậu kêu mẹ cậu hỗ trợ một chút, tớ thật sự không ở nổi ngày nào nữa.”

“Ba tớ vốn phản đối việc tớ làm sân đua xe, chút tiền đó là do mẹ tớ lén đưa cho tớ, không có nhiều hơn.”

Tiêu Tư Thành không khỏi nói móc: “Cậu bớt tiêu tiền cho phụ nữ thì cái gì cũng có!”

“…… Đây là hai chuyện khác nhau. Hay là cậu xem có cách nào chuồn ra ngoài, chỉ cần chị cậu không phát hiện, có nghĩa là cậu không rời khỏi sơn trang.”

Tiêu Tư Thành tức giận: “Tớ đã hỏi thăm rồi, chỉ có một con đường ở cửa sau, nhưng nó dành cho xe. Mỗi ngày 4 giờ sáng sẽ có xe đến sơn trang giao hàng, dỡ hàng xong rồi rời đi.”

“Vậy là được rồi, cậu nhét chút tiền cho tài xế, nhờ anh ta đưa cậu xuống.”

“Nhưng chị của tớ chắc chắn sẽ tìm tớ vào buổi sáng sau khi thức dậy, tớ sẽ bị lộ tẩy.”

“À…… Có xe nào đi vào ban đêm không?”

“Có, xe rác.”

“……” Hạ Hải Phong im lặng một đỗi, “Hay là cậu hy sinh một chút, ngồi xe rác đi, chơi một đêm xong rồi trở về.”

Tiêu Tư Thành: “……”

Tuy rằng anh không muốn đi ké xe rác, nhưng hiện tại hình như đây là cách khả thi nhất.

Tuy nhiên, Diệp U đã lường trước được kế hoạch của anh.

Nếu anh đã mò đến cửa sau, nhất định đã có tâm tư với các xe ra vào. Xe giao hàng đi ra ngoài vào lúc sáng sớm, anh sẽ không chọn cái này, cho nên chỉ có xe rác là thời điểm thích hợp nhất.

Mấy ngày nay cô chỉ cần theo dõi kỹ hành động của anh, khi anh chuồn ra ngoài thì bắt tại trận, trận đấu này sẽ kết thúc.

Tâm trạng Diệp U tươi tỉnh hẳn lên, không khỏi ngâm nga một bài hát nho nhỏ khi đang đi trên đường. Cô mở bản đồ xem, tìm thấy viện riêng của Lục Tẫn.

Viện của Lục Tẫn được xây ở góc yên tĩnh nhất của sơn trang, cùng hướng với phòng của cô. Cô lần theo bản đồ, quả nhiên nhìn thấy một ngôi nhà ở đây, nhưng tiếc là đã đóng cửa.

Ngoài ra còn có ổ khóa thông minh trên cửa.

“……” Tuy rằng căn nhà xây theo phong cách cổ, nhưng trang thiết bị rất hiện đại.

Tường ngoài được xây rất cao, Diệp U ráng nhìn xung quanh vài lần từ bên ngoài, nhưng không thấy được phong cảnh nào.

Quên đi, chắc Lục Tẫn không có nhà, cô không nên nhảy nhót ở chỗ này, dù sao trên tường cũng có gắn vài camera giám sát :)

Cô cầm quyển sách nhỏ trở về phòng, đột nhiên nhớ ra rằng có một bộ mạt chược trong vali của mình.

Cô mua bộ mạt chược này lúc còn học đại học, là bộ mạt chược mini dành cho ký túc xá. Sau khi tốt nghiệp, bộ mạt chược này không còn chỗ dụng võ nữa, hôm Diệp U thu dọn đồ đạc mới phát hiện nó vẫn ở trong vali. Cô không nhớ rõ mình nhét vào khi nào, nhưng cô cũng không lấy ra, không ngờ nó lại có ích vào lúc này.

Cô quyết định giải hòa với sơn trang, bước đầu tiên bắt đầu từ mạt chược đi :)

Cô lấy mạt chược mini màu hồng nhạt ra, mở cửa phòng đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng Tiêu Tư Thành, cô gõ cửa nhưng Tiêu Tư Thành không có trong phòng.

Diệp U nghĩ, xe rác ban đêm mới đến, lúc này anh không thể ra ngoài, vì vậy cầm hộp mạt chược bỏ đi.

Bộ mạt chược này giá rẻ, ông chủ còn tặng khăn trải bàn, chỉ cần trải khăn lên bàn là có thể chơi vui vẻ. Diệp U vào ngồi trong một cái đình hóng gió, trong đình có một cái bàn đá và bốn cái ghế đá, rất vừa vặn luôn.

Cô trải khăn bàn, đặt mạt chược lên, ngồi xuống ghế.

Chẳng được bao lâu, anh Lương đã đi tới.

Đồ đệ ngoại quốc của anh đã rời khỏi sơn trang ngày hôm qua, nghe nói là tìm cao thủ khác, anh Lương hiển nhiên bị đả kích một chút. Thấy Diệp U ngồi trong đình hóng gió, anh tò mò dừng lại quan sát: “Cô Diệp, cô ở đây làm gì?”

Diệp U nói: “Chờ bạn chơi bài.”

“……” Anh Lương vốn tưởng rằng mình là người không tuân thủ quy tắc nhất sơn trang, sau khi gặp được Diệp U, anh mới biết được còn có người cao tay hơn anh, “Cô cứ chờ như vậy?”

“Ừ.” Diệp U chậm rãi gật đầu, “Thời cổ có Khương Thái Công câu cá, để cá tự cắn câu. Hiện tại có Diệp U chơi mạt chược, ai muốn thì tự vào ngồi chơi.”

“……” Anh Lương đứng tại chỗ hai giây, bước tới ngồi xuống.

Bạn chơi bài tụ tập nhanh hơn Diệp U tưởng tượng, vị nữ hiệp sống trong sơn trang và thầy Trình Cảnh tự nhận là đang bế quan sáng tác lần lượt ngồi xuống hai ghế còn lại.

“Thầy Trình Cảnh……”

“Tôi biết cô muốn nói gì.” Trình Cảnh ngắt lời Diệp U trong khi cô đang nói, “Sáng tác cũng phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi đúng không?”

Diệp U mỉm cười gật đầu, thật vất vả mới gom đủ người, để cho anh ta chơi hai ván đi.

“Chơi mạt chược gì?” Nữ hiệp hỏi, giọng nói trong trẻo dễ nghe, ngay cả Trình Cảnh cũng nhìn cô lần thứ hai.

Diệp U nói: “Mạt chược địa phương đi.”

Quyết định quy tắc xong, mọi người chính thức bắt đầu. Hôm nay Diệp U may mắn, thắng hai ván liên tiếp, lần này cũng coong Trình Cảnh đánh ra sáu sách, cô đã hòa.

Diệp U nhướng mày, đắc thắng nhìn Trình Cảnh: “Thầy Trình Cảnh, vừa rồi anh hứa nếu tôi thắng anh một lần thì anh giao một bản nhạc, anh cứ tính bao nhiêu lần thì giao bấy nhiêu.”

Nói xong, cô vui vẻ đẩy mạt chược: “Nở hoa ha ha ha ha ha ha!”

Trình Cảnh: “……”

“Mọi người đang làm gì?” Giọng của Lục Tẫn vang lên mà không hề báo trước.

Toàn bộ người trong đình hóng gió giống như bị niệm thần chú, tất cả sững sờ tại chỗ, ngay cả tiếng cười của Diệp U cũng đột ngột gián đoạn.

Xung quanh thật yên tĩnh, gió lạnh thổi qua từng khuôn mặt.

Tóc Lục Tẫn giật giật.

Diệp U nhớ lại, không có “Cấm chơi mạt chược” trong nội quy của sơn trang.

Cuối cùng cô mở miệng, nặn ra một nụ cười với Lục Tẫn: “Lục tiên sinh, anh có một mình à?”

Lục Tẫn biết cô đang hỏi chú Hỉ, anh liếc nhìn mạt chược trên bàn và nói: “Có vài nhân viên mới ở sơn trang, hôm nay khóa huấn luyện đã kết thúc, chú Hỉ đang đánh giá họ.”

“Ồ, tốt quá.” Nụ cười trên mặt Diệp U rạng rỡ hơn nhiều, “Vậy anh muốn chơi mạt chược không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Những người còn lại: Chỉ có cô Diệp dũng cảm.

Chú Hỉ: Cô dạy hư Lục Tẫn nhân dịp tôi không có mặt ở đây???