Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 41: Cô dâu chạy trốn (02)




Màn đêm buông xuống, Triệu Hương Nông ngồi trên tấm thảm trong phòng, cô cũng không biết Hạ Tiểu Thuần làm cách nào mà có được số điện thoại của cô. Lúc đầu, Hạ Tiểu Thuần nói năng rất tỉnh táo, không thốt lên những câu đại loại như "Tôi thật lòng yêu anh ấy". Triệu Hương Nông lập tức đáp lại Hạ Tiểu Thuần: "Sao hả? Mấy tấm ảnh cưới của tôi và Bách Nguyên Tú khiến cô ngồi không yên rồi sao? Cô tưởng sau khi bạn cô nói cho người trong lòng cô biết cảnh ngộ đáng thương của cô, thì anh ta sẽ vượt mọi chông gai đến tìm cô sao? Nhưng sự thật là không, không những vậy cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này còn rất hạnh phúc, nên cô sốt ruột rồi phải không?"

Sau khi nghe thấy những lời này, Hạ Tiểu Thuần gào thét như uống nhầm thuốc, nói những lời không đầu không cuối như "Triệu Hương Nông, là cô biến tôi thành người phụ nữ xấu xa."

Khi Hạ Tiểu Thuần lặp lại những lời này lần thứ N, cuối cùng Triệu Hương Nông cũng không thể nhẫn nhịn nữa: "Cô C thân mến, cô cần biết rõ rằng người khiến cô ra nông nỗi này là Bách Nguyên Tú, không phải Triệu Hương Nông. Hơn nữa, người thật sự bị hại là tôi! Là tôi đấy cô nàng ngu ngốc!"

Không thể nhịn được nữa, Triệu Hương Nông lập tức cúp máy.

Mấy phút sau điện thoại lại đổ chuông, Triệu Hương Nông nhận điện thoại.

Sau đó, thật lâu về sau Triệu Hương Nông cũng không thể quên nổi giọng nói đó, giọng nói của Hạ Tiểu Thuần kỳ dị giống âm thanh căn nhà cũ nát giẫy chết trước khi cơn bão quét qua.

"Triệu Hương Nông, tôi hy vọng cô cũng trở thành người không có được hạnh phúc giống như tôi."

Ấn phím tắt máy, Triệu Hương Nông để điện thoại về chỗ cũ. Cô gối đầu lên đầu gối, nghiêng mặt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Ngày kia cô sẽ kết hôn với Bách Nguyên Tú.

Xác suất hai người cả đời không gặp lại là bao nhiêu? Dân số thể giới đã vượt mức 7 tỷ người, dân số Chicago gần 3 triệu người. Trong bằng đấy người, có nhiều người không còn duyên phận gặp lại nhau. Hôm nay người lái xe motor mà cô nhìn thấy có phải là Tống Ngọc Trạch không? Từ cái nhìn đầu tiên cô đã biết người đó là Tống Ngọc Trạch. Cô đã nói với mình, Bách Nguyên Tú còn đang nắm tay cô đấy, có phải là Tống Ngọc Trạch hay không thì cũng không liên quan đến cô, hai người đã định trước là những người không còn cơ hội qua lại.

Thế nhưng, điều đáng sợ là cô vẫn xuống xe, ánh mắt cô lướt qua dòng người tấp nập vội vã tìm kiếm bóng hình anh. Cô chỉ muốn nhìn thấy người ấy. Cô thầm nói với mình chỉ trộm nhìn một chút thôi.

Nhưng cô không tìm được anh, điều này dấy lên một suy nghĩ điên cuồng trong đầu cô: Đến nhà anh ấy, chỉ nhìn một cái thôi, trộm nhìn một cái thôi.

May là đúng thời khác then chốt, Rice đã nhắc cô phải đến cửa hàng lưu niệm một chuyến.

Triệu Hương Nông nhìn chăm chú màn đêm bên ngoài, thời gian dần trôi, trái tim cô cũng ngày càng trĩu nặng tựa màn đêm. Khẽ thở ra một hơi, Triệu Hương Nông rời khỏi phòng mình. Dọc theo hành lang in dấu những bước chân khẽ khàng của cô, cô đến trước cửa phòng mẹ mình.

Cô bối rối xoắn xuýt ngón tay, nên vào hay không vào đây.

Cuối cùng, giai điệu xưa cũ vang ra từ phòng Lý Nhu khiến cô chùn bước.

Khác với vẻ yên tĩnh ở hành lang này là khu vực trước nhà. Ở nơi đó, đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người đang tập trung ở đó để chuẩn bị cho đám cưới được nhiều người chúc phúc nhất vào thứ bảy. Trong số những người đó, Triệu Hương Nông cũng nhìn thấy dì Thanh.

Triệu Hương Nông thầm thở dài, cô quay lại phòng mình, nằm trên giường ngước mắt nhìn trần nhà. Chuông báo 12 giờ vang lên, từng tiếng chuông gõ vào tim cô.

Lại một ngày nữa trôi qua rồi!

Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.

Sáng thứ sáu, đám bạn của Triệu Hương Nông lái những chiếc siêu xe của họ đến Triệu công quán. Họ vô cùng hào hứng, sau các buổi tiệc tùng không ngừng nghỉ cả năm trời thì tiệc độc thân chính là một trong những kiểu tiệc tùng bọn họ thích nhất, bởi vì có thể lấy danh nghĩa chia tay thời kỳ độc thân để thực hiện những cuộc vui không cần tiết chế. Ví dụ như, họ đã chuẩn bị cho Triệu Hương Nông một dàn trai đẹp, dĩ nhiên Bách Nguyên Tú cũng được bọn họ chuẩn bị cho một dàn mỹ nữ để chia tay thời kỳ độc thân.

Triệu Hương Nông biết chơi bời và cô cũng hiểu phải chơi bời như thế nào, bởi vì người biết chơi bời sẽ kết được rất nhiều bạn bè. Ánh hoàng hôn rực rỡ đổ lên nóc căn phòng bằng kính, Triệu Hương Nông uống chút rượu. Đôi môi đỏ thắm khẽ mỉm cười trong bầu không khí thích hợp. Vừa cười cô vừa đánh giá dàn trai đẹp mà cô sở hữu quyền ưu tiên. Trong buổi tiệc độc thân này, cô cần sắm vai một cô nàng cởi mở. Cuối cùng, cô chọn đại một người rồi đưa anh ta rời khỏi buổi tiệc.

Chiếc xe băng qua con đường sầm uất nhất Chicago nửa tiếng đồng hồ. Trong thời gian này, Triệu Hương Nông hỏi anh chàng mà cô đã chọn bừa ở buổi tiệc: "Anh cần tiền mua bánh xe mới đến mấy nơi như vậy sao?"

Anh chàng vô danh thoáng ngẩn người. Từ vẻ mặt của anh ta, Triệu Hương Nông có thể đoán được người đàn ông này đang nghĩ nát óc để đưa ra câu trả lời khiến cô hài lòng.

"Xuống xe đi." Triệu Hương Nông nói với anh ta.

Màn đêm dần buông, Triệu Hương Nông lái xe quay về Triệu công quán. Ở cửa Triệu công quán, Triệu Hương Nông nhìn thấy Bách Nguyên Tú đứng dựa vào tường bao màu trắng, vãy tay với cô.

Triệu Hương Nông không xuống xe, cô chỉ hạ kính xe xuống.

Bách Nguyên Tú đứng bên ngoài xe.

"Em vừa chuồn khỏi buổi tiệc đấy à?" Anh ta gác tay lên khung cửa xe.

Triệu Hương Nông im lặng, cô cảm thấy cô sắp sửa không thể tìm ra những lời phù hợp để nói chuyện với Bách Nguyên Tú rồi. Trước kia, cô có thể nói chuyện điện thoại với anh ta hàng tiếng đồng hồ.

Có lẽ anh ta cũng nhận ra điều đó, anh ta thở dài: "Là lỗi của anh, là anh làm hỏng mọi chuyện. Vì vậy, chuyện thành ra như này ắt hẳn là anh tự làm tự chịu."

Anh ta vuốt ve gò má cô: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tiểu Nông, dì Thanh biết anh đến đây đã mắng anh một trận té tát, bà ấy nói theo tục lệ của người phương Đông, đêm trước đám cưới cô dâu chú rể gặp nhau sẽ không may."

Lời này khiến Triệu Hương Nông khẽ thót tim, cô vô thức nhìn Bách Nguyên Tú, Bách Nguyên Tú cũng đang nhìn cô.

Anh ta vươn người vào khoang xe, hôn lên trán cô, cảm thán: "Ngày mai, em sẽ trở thành cô dâu của anh rồi."

Xe lái vào trong ga ra, nước mắt lập tức rơi xuống. Triệu Hương Nông nghĩ nếu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không có sự xuất hiện của những người kia thì giây phút này, nước mắt đang rơi kia là những giọt lệ hạnh phúc chứ không phải nước mắt đau khổ.

Người làm ở Triệu công quán và những nhân viên tổ chức đám cưới đều chúc mừng cô, cô dùng nụ cười ngọt ngào kiểu Triệu Hương Nông để đáp lại từng người.

Rice lén ra dấu OK với cô, có lẽ cô ấy muốn nói rằng đám cưới được chuẩn bị rất hoành tráng rất thành công. Dì Thanh vành mắt hơi đỏ đứng ở phía sau cùng. Trong hôn lễ ngày mai, người phụ nữ trung tuổi đã phục vụ ở nhà cô mười mấy năm trời này sẽ không có cơ hội xuất hiện.

Triệu Hương Nông ôm lấy bà, khẽ gọi một tiếng "dì Thanh".

"Sau này mỗi lần Tiểu Nông về nhà, dì Thanh vẫn sẽ đứng trên bậc tam cấp chờ con." Bà ôm lấy cô, vỗ vai cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, dì Thanh cam đoan ngày mai Tiểu Nông sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời."

"Vâng ạ." Cô trả lời.

Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này sao có thể chứ, đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ.

Triệu Hương Nông ngẩn người ngồi trên mặt thảm, đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi. Một tiếng trước mẹ cô đã đến phòng cô, dặn dò những chuyện mà một người mẹ nên làm, Triệu Hương Nông một mực cúi đầu lắng nghe. Từ những lời dặn dò đó, Triệu Hương Nông có thể biết được mẹ cô đã chuẩn bị trước, chỉ là do không có yếu tố tình cảm trong đó nên khi nói những lời dặn dò mẹ cô có chút vất vả.

"Mẹ à, những chuyện kia con biết cả rồi." Triệu Hương Nông ngắt lời Lý Nhu.

Lý Nhu thoáng tỏ vẻ nhẹ nhõm, bà còn muốn nói điều gì đó.

"Mẹ ngủ ngon." Triệu Hương Nông nói.

Lý Nhu lúng túng rời khỏi phòng cô.

Sau khi Lý Nhu rời khỏi đó, Triệu Diên Đình say khướt được cấp dưới dìu đến phòng cô. Ông ta bưng mặt cô vừa khóc vừa cười. Người cha phong độ ngời ngời được bao người đàn bà thầm thương trộm nhớ của cô mất hết hình tượng khi say rượu, như một đứa trẻ nói những lời không chút kiêng kỵ. Những câu nói càng lúc càng bất bình thường khiến người trợ lý vừa nhìn Triệu Diên Đình vừa nhìn Triệu Hương Nông.

"Chú Lâm, chú đưa ba cháu về phòng đi ạ, có vẻ ba cháu đã uống không ít." Triệu Hương Nông trưng ra vẻ mặt dở khóc dở cười, nói với người đàn ông có vẻ mặt đầy nghi hoặc kia.

Triệu Diên Đình được trợ lý cùng bác sĩ gia đình kéo ra khỏi phòng Triệu Hương Nông.

Cuối cùng đã yên tĩnh rồi, tiếp theo đây còn ai đến gõ cửa phòng cô không nhỉ? Sau đó, Triệu Hương Nông ngồi trên giường nhìn đồng hồ, nhìn một mạch đến nửa tiếng.

11 giờ rưỡi, ngón tay Triệu Hương Nông bắt đầu động đậy, bỗng nhiên cô muốn làm một chuyện gì đó, như hút thuốc chẳng hạn. Đám bạn của cô đa số đều không thể rời tay khỏi điếu thuốc. Triệu Hương Nông biết đó là thứ đồ chơi khiến người ta nghiện ngập. Năm mười mấy tuổi cô đã hút thuốc vì sự hiếu kỳ, không may là chưa đợi cô nếm thử mùi vị của thuốc lá thì đã bị Triệu Diên Đình nhìn thấy. Đó là lần đầu tiên cô bị đánh, bàn tay to gần bằng khuôn mặt cô đã in lên má cô.

"Nếu không muốn cùng mẹ con quay về cái thôn nghèo kia thì đừng để ba nhìn thấy thứ kia một lần nào nữa." Triệu Hương Nông lạnh lùng răn đe cô.

Kể từ ngày đó, Triệu Hương Nông không còn hiếu kỳ với thuốc lá nữa, nhưng cô vẫn lén lút giấu một ít ở dưới tầng hầm. Cô vẫn luôn cho rằng những điếu thuốc dưới tầng hầm đại diện cho sự phản nghịch của cô: Hey, mọi người xem, tôi không dễ dàng khuất phục như thế đâu.

Khi tiếng chuông cảnh báo vang lên dồn dập, Triệu Hương Nông đang thay quần áo. Điện thoại trong phòng vang lên, bảo vệ của Triệu công quán báo rằng có người đã lẻn vào Triệu công quán, theo phán đoán ban đầu có hai khả năng: Một là tên bợm nhậu say sỉn, hai là kẻ trộm.

"Kẻ trộm", Triệu Hương Nông buồn bã nhận ra đây là từ khiến cô cảm thấy vô cùng đau lòng. Mở cửa phòng ra, trùm mũ áo hoodie lên đầu, Triệu Hương Nông đi về hướng tầng hầm.

Tầng hầm cách phòng cô rất gần, đi được nửa đường, trên đầu có ánh đèn pin tra xét của bảo vệ, Triệu Hương Nông khom lưng tránh khỏi ánh đèn pin, bước nhanh khỏi đó.

Mở cửa tầng hầm ra, Triệu Hương Nông đi thẳng về nơi cô giấu thuốc lá. Khi chạm vào những điếu thuốc thì cũng là lúc có bàn tay vươn ra từ trong bóng tối bịt miệng cô.

"Triệu Hương Nông." Trong bóng tối có người gọi tên cô.

Bàn tay đang cầm thuốc lá chầm chậm buông xuôi.

Tống Ngọc Trạch, đến hẳn nhà cô ăn trộm rồi. Không phải anh nói hành trình đã kết thúc rồi sao? Không phải anh còn tỏ vẻ cool ngầu nói rằng anh biết cách làm thế nào để không mang đến phiền toái cho cô đồng thời cũng để bản thân tránh khỏi rắc rối.

"Triệu Hương Nông, tôi sẽ không nói lời tạm biệt với em đâu. Bởi chúng ta đều biết câu này chẳng có bất cứ ý nghĩa nào với hai ta." Tại sân bay New Orleans, Tống Ngọc Trạch đã nói như vậy với cô, còn nở nụ cười thản nhiên.

Hôm đó, Tống Ngọc Trạch còn đưa ra phương án để khiến cả hai không gặp rắc rối: Không gọi điện thoại cho đối phương, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làm việc thì làm, nên ngủ thì ngủ. Có lẽ một tháng sau, New Orleans sẽ trở thành nơi cất giữ những hồi ức lãng mạn ngắn ngủi của hai người.

"Tống Ngọc Trạch, anh đúng là cao thủ ở phương diện này." Ngày đó cô nói với anh.

Anh chỉ cười đáp lại cô rồi quay người rời khỏi đó, để lại cho cô một bóng lưng dứt khoát.

Bây giờ, ông anh này lại xuất hiện ở đây với mục đích gì? Triệu Hương Nông giẫy giụa để những tiếng la hét được bật ra.

"Nhanh thôi, Triệu Hương Nông, chỉ một lúc thôi." Anh cứ ôm chặt lấy cô như vậy.

Triệu Hương Nông thôi giẫy giụa, ngừng những tiếng la hét trong cổ họng.

"Tôi đến đây không có ý định gì cả. Triệu Hương Nông, tôi sắp rời khỏi Chicago rồi, tôi chỉ muốn gặp em trước khi rời khỏi đây mà thôi."

Điếu thuốc trong tay rơi xuống đất. Chỉ thoáng chốc, thành phố cô đã sống mười mấy năm dường như chỉ vì câu nói này mà trở nên hoang vắng trong chớp mắt.