Đóa Ngô Đồng Nở Rộ

Chương 7: Oan gia




Thường Tiếu chần chờ một hồi nói, “Cậu được chứ?”

Máy tính của anh luôn đều là cô làm.

Cũng không biết bắt đầu khi nào, chung quy có thói quen giúp anh để ý các sự tình, thậm chí là tất hay quần áo.

Nhớ sau khi thi đấu toán học xong lại qua một học kỳ, bầu trời trong xanh, máy đám mây trắng thảnh thơi bay lượn trên bầu trời.

Ánh mặt trời trước sau như một, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng học, thời tiết thật nóng.

Lưng anh đeo túi sách lẳng lặng đứng phía sau thầy giáo, khuôn mặt mang theo phiêu diêu tự tại mà độc lập phóng khoáng, mặt thầy giáo đầy hưng phấn kéo anh bày ra đủ loại huy hoàng đã qua, tư thế “Tại sao thầy chưa từng thấy qua học sinh ưu tú như vậy“.

Sau đó anh khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Không biết thế nào lại bị cô nhìn ra hương vị “không quan tâm hơn thua“.

Dư Phi.

Cô nói, cô nhớ được hai chữ này.

Cái đầu cũng chẳng hề cao, chân mày thanh tú, đậm nhạt đều vừa đúng, giữa hai lông mày lộ ra thoải mái thản nhiên.

Khóe miệng tươi cười, tóm lại nhàn nhạt và rất có ý vị.

Đại khái là vấn đề bản thân, anh bị xếp vào mấy hàng phía trước. Mà thời điểm đó, cô là học sinh nữ cao nhất lớp, cũng không biết bao nhiêu học sinh nam ngửa đầu lên nhìn cô, cho nên phải ngồi ở cuối cùng.

Sau giờ học cô cũng không cố nhịn thêm, xông lên chỗ anh hào khí vỗ mặt bàn, hưng phấn mà nói, “Tôi nhận ra cậu!” Sau đó ở dưới ánh mắt cả lớp dò xem rống lên, “Tôi từng đâm cậu!”

Biểu tình trên mặt anh lại chưa từng có nhiều biến hóa, gật đầu, tươi cười hoặc có lẽ cười như không cười, anh nói, “Tôi cũng nhận ra, cậu kêu cứu mạng bị lôi ra ngoài.”

“Chậc, tôi không gọi cứu mạng thiệt nhiều năm rồi, tôi tên Thường Tiếu.”

“À.”

“Ồ? Lần trước chuyện cậu được khen thưởng, thế nào không nói cám ơn tôi?”

“Cám ơn?”

Sau đó cô liền xem nhẹ biểu tình nghi hoặc của anh, cười cười, lớn tiếng nói, “Không khách khí!”

Duyên phận thật sự rất kỳ diệu, sau khi tan học, đi một đoạn đường mới phát hiện anh cư nhiên ở cùng một tiểu khu với cô. Có điều anh và cô, lại bởi vì liên quan đến vị trí địa lí của trường học mà chưa bao giờ gặp nhau.

Sau đó lại qua một thời gian dài, buổi chiều ngày nào đó anh đeo cặp sách nói, “Muốn tới nhà tôi sao?”

Cô khoan khoái gật đầu, lại hao phí thời gian một ngày nói chuyện với cha mẹ anh. Trong ấn tượng mãi cho đến lúc lên đại học, cô thường xuyên nhà anh lêu lổng, cứ thế có lúc đến đổi bóng đèn hay sửa vòi nước nào đó, cũng đều là cô động tay.

Về phần anh, nhiều lắm ngồi ở trên sa lon dịch tờ báo, uống ly trà.

Mẹ Dư gặp người là nói, tôi có hai con trai.

Sau đó không biết thế nào, thông thường ở trên đường nhìn thấy món đồ nào đó sẽ đột nhiên cao hứng, a, ngẫm nghĩ Dư Phi sẽ thích.

Chính là ngẫm lại, cô mua gì đó, mặc dù anh chưa bao giờ tỏ vẻ quá không thích, nhưng biểu tình không hề biểu hiện rõ là quá vui sướng, luôn thản nhiên nhận, không có ý kiến gì.

Nhưng thật ra Dư Phi một phen thức tỉnh cô, phía trước trực giác bốn vạn chữ bị ăn, hiện tại ngẫm lại nếu có thể nghĩ biện pháp chữa trị, có lẽ thật sự còn có một hi vọng.

Dư Phi không tức giận vì bị cô chất vấn mà chỉ nhẹ nhàng nói, “Tôi chờ cậu ở dưới lầu.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Vì thế Thường Tiếu bắt đầu rút nguồn điện, cảm thấy bản thân mình thực nghe lời o(╯□╰)o...

Giây phút đang cầm máy xuống lầu, tâm tình của cô thật phức tạp, thứ nhất là không ngờ tới mình cũng sẽ có ngày hôm nay, thứ hai là nhận thức tâm tình ỷ lại vào người khác, thứ ba là cô vẫn có chút hoài nghi năng lực của Dư Phi.

Không trách cô được vì thú thực cô chưa thấy anh sửa máy tính!

Kỳ thực Thiến Thiến nói rất đúng, đại đa số đàn ông đều có tính hiếu thắng, có biểu hiện dục vọng, đặc biệt là không muốn thua bởi con gái, bọn họ luôn ngại con gái dong dài. Nhưng Dư Phi thật sự không giống vậy, vô luận cô la lưỡi giải thích một ít đạo lí mọi người đều biết, anh đều yên tĩnh nghe, chưa bao giờ tỏ vẻ không kiên nhẫn...

Rất tốt, cô nghĩ thế.

Thoáng liếc mắt đã nhìn thấy Dư Phi ở chỗ cũ, đứng dưới cây cổ thụ, ánh mắt nhìn đủ loại trước mặt.

Anh thích tinh tế quan sát tất cả mọi thứ, phảng phất hết thảy đều trông thấy trong đáy mắt anh, khiến cô cảm thấy, anh đều hiểu rõ bất luận cái gì.

Vào lúc cô ra khỏi ký túc xá kia, tâm tính phảng phất qua lại, anh cũng không quay đầu lại, bốn mắt giao nhau cùng cô.

Ánh mặt trời ở phía sau anh, rải đầy màu vàng óng ánh.

Thấy cô đến, anh đi lên, cũng không có khuynh hướng chủ động tiếp nhận máy trong tay cô, cô đã mở miệng, “Tôi làm hư.”

Khí lực của cô khá lớn.

Dư Phi đột nhiên cười cười, không có tỏ vẻ dị nghị, ở bên trong tươi cười cất giấu chút ý tứ hàm xúc cô cũng không biết. Thật ấm áp.

Hai người sóng vai đi, đi rồi cô bám riết không tha hỏi lại, “Cậu chắc chứ?”

“Cuối cùng vì sao Tiểu Mĩ lựa chọn anh tuấn?” Anh không vội không chậm nói sang chuyện khác.

Thường Tiếu đầu tiên là dừng một chút, bỗng dưng phản ứng lại, phồng má che khuất nửa bên mặt, gắng lạnh nhạt giả ngu, “Cái gì?” Sau đó âm thầm cắn răng, trong lòng quẫn.

Vì sao anh biết tên nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết của cô... ><~

“Trong máy tính có chứa?”

“A?” Cô kiên định không dời tiếp tục giả ngu.

“Cậu gặp họa rồi.”

Là những thứ vừa rồi trong điện thoại sao? “Cái kia...” Anh làm sao có thể biết? Khụ, sau đó trong lòng buồn bực rối tinh rối mù, nơi nào là cầu thầy, cô cầu người, duyên phận người...

“Giầy cậu mang bị rớt.” Anh đột nhiên nói nhẹ nhàng.

“Ồ!” Những lời này đồng thời cũng giải trờ khó khăn cho cô, nhưng trong tay đang cầm máy chặn tầm mắt... Anh đã âm thầm lấy qua.

Cô vội vàng cúi đầu nhìn, giầy vẫn tốt, lại ngẩng đầu, anh đang cầm máy đi trước vài bước.

“...” Cô đột nhiên cười cười, trong một cái chớp mắt cảm thấy bóng dáng anh thật cao lớn, đẹp trai, cô nghĩ vậy.

Đi đến dưới lầu ký túc xá của Dư Phi, Thường Tiếu dừng chân, tuy rằng trong lòng rõ ràng lấy vẻ bề ngoài, chú trông coi ký túc căn bản sẽ không ngăn cô, nhưng cô vẫn có tự giác phái nữ.

Dư Phi cũng ngừng bước chân, cười cười quay đầu nhìn cô, nói, “Buổi tối cùng nhau ăn khuya.”

Cô gật đầu, sau đó nhớ tới Dung Lan dạy, nói, “Cơm chiều đi, ăn khuya sẽ béo.”

“Béo cũng không sao.” Anh không để ý.

“Không được, béo sẽ khó coi.” Tiếp theo Thường Tiếu nhún nhún vai, “Khó coi sẽ không tìm được đối tượng.”

Vẻ mặt của Dư Phi đột nhiên trở nên sâu xa khó hiểu, nói, “Cậu muốn tìm đối tượng thế nào?”

Cô dừng một chút, đột nhiên chần chờ... Ông cụ nói tìm gã đàn ông, thật đúng không nghĩ tới vấn đề này, hoặc cô theo như cảm quan phái nữ, cảm giác đầu tiên nhìn trúng...

“Tìm người không chê cậu béo, chê cậu khó coi.” Thấy cô do dự, anh có ý tốt đề nghị.

Thường Tiếu sáng tỏ thông suốt, búng tay, gật đầu, “Đúng vậy.”

“Được rồi” Anh nhàn nhạt cười cười, “Buổi tối ra ngoài ăn khuya.”

“Được!”

Thường Tiếu đáp ứng xong vẫn chưa phát hiện không ổn, thấy anh dừng bước chân, chạy nhanh thay vào một câu, “Máy tính không sửa được cũng không sao, gọi điện thoại cho tôi, tôi tới lấy.”

Dư Phi ngoái đầu nhìn lại cười, sau đó nghĩ đến cái gì lại định xoay người, đối mặt cô, đột nhiên kêu cô, “Thường Tiếu.”

“Hả?”

“Chuẩn bị cho tốt, đáp ứng tôi một chuyện.”

“Cậu nói đi.” Cô vẫn cảm thấy khả năng không lớn.

Bán mình đi. Anh nhàn nhạt nghĩ, lại xoay người, “Đến lúc đó rồi nói.”

“Ơ——” Thường Tiếu kéo dài thanh âm, sợ anh không nghe thấy, sau đó đi trên đường hít vào một hơi thật sâu, giật giật cánh tay còn có chút đau nhức, bắt đầu liều mạng hồi tưởng đại ý ban đầu:

Vì sao Tiểu Mĩ lựa chọn anh tuấn?

Bởi vì... Nghĩ nghĩ, nhất thời cũng không nói ra nguyên do, bởi vì cô là tác giả, cô so sánh.

**

Khó trách mọi người thường nói, oan gia ngõ hẹp.

Còn có câu gì nói tới? Không là oan gia không đụng đầu.

Sự thật chứng minh Quý Hiểu Đồng quả thật là oan gia, lúc này anh đang cùng vài học sinh nam cao lớn đi tới bên kia.

Bọn họ hiển nhiên cũng phát hiện cô, không khí vốn vui vẻ đột nhiên trầm xuống, Thường Tiếu hao phí nhiều thời gian suy xét kết quả muốn đi qua sát bên người, vẫn “hừ” một tiếng uy tiếp, ánh mắt thoáng nhìn vết đen bên hốc mắt Quý Hiểu Đồng chưa tản đi, không cẩn thận vui vẻ bật thốt ra câu nói, “Ôi chao, Quý đại soái ca —— “

Dung Lan thường xuyên dùng ngữ điệu này đùa giỡn đám học đệ, đúng là bất tri bất giác không nhận thức được, ngay cả phong vận cũng học được tám chín phần.

Cư nhiên có người bởi thanh âm kỳ quái của cô mà thổi phù một tiếng nở nụ cười.

Này hoàn toàn chọc giận Quý Hiểu Đồng, sắc mặt anh âm trầm nghẹn ra một câu, “Khách khí rồi, cô Thường xui xẻo.”