Đoạ Tiên

Quyển 1 - Chương 14




Vụ án tà thuật giết người trong cung rốt cục đã phá, hung phạm Hoàng Diêu bởi vì đang có thai, từ trảm thủ giảm xuống thành treo cổ, lập tức hành quyết; một hung phạm khác – Lục Danh Diên – bị lăng trì trước chợ để thị chúng. Tử Y vệ phụng chỉ ám tra những kẻ đang cùng Lục Danh Diên đi lại thân mật, quả nhiên có mấy kẻ luyện phương tu thuật, nhất loạt tịch thu tài sản cả nhà, tru sát kẻ liên đới. Chính là khi kê biên tài sản ở Lục phủ, lại xảy ra một việc.

“Nhũ mẫu?” Ấn Huyên đem bút son gác lên, trầm giọng nói, “Xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng.”

Tử Y vệ cúi người bẩm báo: “Vi thần tiến đến Lục phủ tróc nã gia quyến của hung phạm, không ngờ người vợ tái giá của Lục Danh Diên tên là Doãn thị, tự xưng là… là nhũ mẫu của Thánh Thượng, cũng xuất ra một khối ngọc bội khắc thanh điểu ngậm quả, nói là tiên đế ban tặng. Thần cẩn thận nghiệm tra, quả thật là vật năm đó của Khánh vương phủ. Bọn thần không dám tự tiện, bởi thế bẩm báo bệ hạ xem xét.”

Ấn Huyên ngưng mi suy tư một khắc, hỏi: “Doãn thị kia tên gọi là gì, bao nhiêu tuổi?”

“Hồi Hoàng Thượng, Doãn thị tên Xuân Nương, năm nay bốn mươi mốt tuổi.”

“Doãn Xuân Nương…” Ấn Huyên ngẫm nghĩ, vuốt cằm nói: “Việc này không cần phô trương, trước đem Doãn thị bắt giữ, trông giữ cẩn thận, trẫm sẽ có quyết sách.”

“Thần tuân chỉ.”

Tử Y vệ đang muốn lui ra, Ấn Huyên lại nói: “Chậm đã – còn có việc muốn ngươi đi làm. Ngươi đi hỏi thăm xem Doãn thị này hơn mười năm qua đã trải qua những gì, nhất là sau khi gả cho Lục Danh Diên, hết thảy điều tra rõ ràng cho trẫm.”

Đương lúc hoàng hôn, Ấn Huyên mặc thường phục giản đi ra hoàng cung, xe đi vài dặm, sau đi vào một nhà đầy Tử Y vệ nghiêm mật canh giữ trong sân.

Trong sương phòng có một phụ nhân trung niên đang thấp thỏm bất an, nghe thị vệ thét ra lệnh, vội không ngừng mà quỳ lạy hành lễ.

Ấn Huyên thấy nàng dung mạo thập phần quen mắt, mặc dù tiều tụy già đi rất nhiều, nhưng khóe miệng một nốt ruồi son vẫn bắt mắt, quả nhiên là nhũ mẫu Doãn Xuân Nương năm đó chăm hắn từ khi còn trong tã lớn lên, cho đến tận khi hắn bảy tuổi mới rời Khánh vương phủ mà đi. Hắn còn nhớ rõ, khi còn bé nàng đối với mình đầy che chở, luôn bên cạnh chăm sóc, trông chừng khi hắn ốm đau, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, chính mình thân cận với nàng còn hơn là thân mẫu hạ sinh.

Doãn Xuân Nương ở Khánh vương phủ mặc dù chỉ là phó tỳ, chúng gia nhân lại đối nàng chứa nhiều kính trọng. Ngay cả tiên đế đối nàng vẻ mặt cũng ôn hoà, khi Ấn Huyên còn nhỏ cũng không gọi thẳng danh tự, mà gọi nàng là “Nhũ mẫu”.

Vẫy lui thị vệ, Ấn Huyên tiến lên nâng phụ nhân dậy, thanh âm ôn hòa mà nói: “Nhũ mẫu không cần đa lễ, ban thưởng ngồi. Có lời gì ngồi rồi nói.”

Doãn Xuân Nương thụ sủng nhược kinh mà ngồi xuống bên cạnh, “Đa tạ tiểu thế tử, a không, đa tạ Hoàng Thượng.”

“Mười lăm năm trước nhũ mẫu từ vương phủ ra đi không từ giã, từ đó về sau không có tin tức, không biết là duyên cớ nào?”

Doãn Xuân Nương do dự một chút, “Lúc ấy trong nhà đột nhiên gặp biến cố, dân phụ vội vã chạy về gặp cha mẹ, bất đắc dĩ mới để thư lại trốn đi. Sau đó lại gặp nạn cướp, không thể quay lại kinh thành; liền không thể hướng Vương gia – là tiên đế gia giáp mặt tạ tội; dân phụ trong lòng vẫn luôn áy náy không thôi. Hiện giờ rơi xuống tình cảnh thế này, thật sự không còn mặt mũi gặp Hoàng Thượng… Nếu không phải việc sống chết trước mắt, dân phụ tuyệt sẽ không đem vật tiên đế gia ban tặng để cầu người…”

Ấn Huyên thấy nàng mái tóc hoa râm, đầy mặt phong sương, nghĩ trong mười lăm năm này chắc khổ sở không ít, không khỏi sinh thương cảm: “Nhũ mẫu mấy năm nay vất vả.”

“Có vất vả cũng không sánh bằng dựa sai người.” Doãn Xuân Nương thần sắc ảm đạm, “Tiên phu chết sớm, dân phụ sau đó tái giá đến Lục gia, nguyên tưởng rằng có thể qua vài năm sống yên ổn. Không nghĩ trượng phu cư nhiên lại là một kẻ tu luyện tà thuật, còn phạm đại tội ngập trời…” Nàng rời chỗ ngồi quỳ xuống đất cầu xin: “Dân phụ không dám vì trượng phu bất trung bất nghĩa cầu xin tha thứ, chỉ cầu Hoàng Thượng niệm chuyện cũ, tha thứ cho dân phụ cùng tiểu nữ một mạng. Hai mẹ con chúng ta nhất định mang ơn, kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp Hoàng Thượng.” Nói xong liên tục dập đầu, nước mắt rơi như mưa.

Ấn Huyên nhắm mắt không nói, trên mặt trầm tĩnh như nước nhìn không ra nỗi lòng, một khắc sau mới mở mắt, đứng lên lần thứ hai nâng Doãn Xuân Nương dậy, “Nhũ mẫu đối với hành vi phạm tội của Lục Danh Diên cũng không can hệ, về tình về lý, trẫm cũng có thể ngoại lệ khai ân…”

Doãn Xuân Nương sắc mặt hiện ra vui mừng, lại nghe hoàng đế nói tiếp: “Nhũ mẫu có thể tha tội, nhưng nữ nhi của Lục Danh Diên, trẫm lại không thể lưu nàng.”

Nàng nghe vậy kinh hoảng thất sắc, mãnh liệt quỳ xuống, khóc không thành tiếng mà cầu xin: “Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, tha cho tiểu nữ nhi một mạng đi! Ta cùng với chồng trước chỉ sinh được một nhi tử lại bị chết non, hiện giờ chỉ còn một mụn cốt nhục này thôi. Tiểu nữ mới mười bốn tuổi, trẻ người non dạ, hành vi phạm tội của sinh phụ cùng nàng cũng không quan hệ a Hoàng Thượng!”

Thấy hoàng đế vẫn chưa động dung, Doãn Xuân Nương hoảng không chọn được câu mà nói: “Dân phụ sẽ không đem sự việc của cha nàng nói cho nàng, dân phụ… dân phụ có thể mang nàng mai danh ẩn tích, xa lánh thế gian, tuyệt sẽ không làm cho nàng sinh ra nửa điểm oán hận, sẽ không để cho nàng đi theo con đường cũ của phụ thân…”

“Nhũ mẫu thật sự là am hiểu sâu lợi hại trong đó, không hổ là người của Khánh vương phủ.” Ấn Huyên lần này không đến đỡ nàng, mặt không đổi sắc mà nói rằng: “Nữ nhi của Lục gia đúng là tuổi nhỏ, nhưng chỉ sợ không phải kẻ vô tri. Trẫm nghe nói, nàng thuở nhỏ cùng một nam tử định thân, chỉ đợi năm nay cập kê mà gả. Nhưng nam tử kia lại nhìn trúng một biểu tỷ của nàng, lén lút tính toán từ hôn để cưới kẻ khác. Kết quả không đến một tháng, biểu tỷ nàng bị độc lịch quấn thân bạo bệnh mà chết, tử trạng ly kỳ đáng sợ, xác chết nội trong nửa ngày đã hư thối không chịu nổi…”

Doãn Xuân Nương nghe mỗi câu, sắc mặt liền tái thêm một phần, ngón tay khẩn trương nắm chặt vạt áo, trở nên trắng bệch.

“Còn có, nữ nhi này rêu rao chung quanh rằng mình là Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế, thường xuyên lập đàn, thay người dẹp hung trừ tà, công bố có thể trị bách bệnh, khiến những dân chúng mê hoặc thờ phụng như thần. Lại thường bạch y bạch mạo rêu rao khắp nơi, có không ít tín đồ nam nữ bên đường thắp hương quỳ lạy, miệng hô ‘Huyền nữ nương nương chúc phúc’, có việc này không?”

Doãn Xuân Nương quỳ rạp xuống đất run rẩy, không dám lên tiếng.

“Trẫm lệnh cho Tử Y vệ kê biên tài sản Lục phủ, từ trong phòng nàng cũng lục ra không ít sách về phù chú. Xem ra con gái của ngươi mặc dù tuổi nhỏ, lại học được chân truyền của phụ thân a!” Ấn Huyên nói xong, bỗng nhiên vỗ án quát: “Doãn Xuân Nương! Trẫm nhìn năm xưa ơn nuôi dưỡng, lúc này mới tha cho ngươi một mạng, cũng ban thưởng tiền trọng hậu, để ngươi tuổi già không phải lo áo cơm. Ngươi nếu biết rõ đạo lý, liền chớ có vì Lục gia nhi nữ cầu tình nữa!”

Doãn Xuân Nương đi bằng đầu gối tiến đến, nắm lấy tay áo Ấn Huyên khóc lóc không thôi: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, đó là thân sinh nữ nhi của ta, là tim là thịt của ta… Ta đây làm mẫu thân, vô luận như thế nào cũng phải cứu nàng. Nếu nàng chết, ta đây còn sống còn có ý gì! Hoàng Thượng, ngài vuốt mặt phải nể mũi -” nàng cuống quít lấy ra một khối ngọc bội trong tay giơ lên cao, “xin hãy nể tình ngọc bội trước đây Tiên đế gia ban tặng, tha cho tiểu nữ một mạng đi!”

Ấn Huyên lắc đầu nói: “Ngươi có biết trẫm hận nhất cái gì không? Vu cổ yểm thắng! Tà thuyết mê hoặc người khác! Giả danh thần tiên, đi làm những việc tà ma. Vì bản thân tư độc hại sinh linh, hại tánh mạng dân chúng không nói, còn khiến nhiễu loạn dân tâm. Những kẻ tà đạo như thế, trẫm thấy một kẻ giết một kẻ, tuyệt không khoan dung!”

Doãn Xuân Nương như gặp sét đánh, xụi lơ trên mặt đất, lập cập lộn xộn mà nói: “Hoàng Thượng vẫn là muốn giết nữ nhi của ta, Hoàng Thượng vẫn là muốn giết nữ nhi của ta… Trượng phu không có, nữ nhi cũng không có, ta cửa nát nhà tan, còn sống làm gì… Nghiên nhi, nương xin lỗi ngươi…” Nàng thất hồn lạc phách mà nhắc đi nhắc lại, trong mắt dần dần ánh lên vẻ cuồng loạn. Giống như khí lực không biết từ đâu đến, nàng đột nhiên bật đứng dậy, đem ngọc bội thanh điểu ngậm quả nắm trong lòng bàn tay hung hăng đập xuống đất, đương trường nứt ra làm hai nửa!

“Cha nào con nấy! Nghiên nhi quả thật giống cha nàng, giỏi cách làm thi thuật. Hoàng Thượng thì sao? Ngươi cũng giống phụ thân ngươi một dạng, lãnh khốc vô tình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, ngay cả cốt nhục chí thân cũng có thể giết hại!” Doãn Xuân Nương mắt như muốn nứt ra, cuồng loạn mà đứng lên.

“Ngươi điên rồi sao.” Ấn Huyên lạnh lùng nói.

“Ta không điên! Ta thanh tỉnh! Ta so với bất luận kẻ nào đều thanh tỉnh hơn. Nếu không mười lăm năm trước đã sớm táng thân nơi Khánh vương phủ, thi thể bị chôn qua loa nơi gò đất hoang, sao có thể sống đến hôm nay!” Doãn Xuân Nương sắc mặt trắng bệch, hai má lại dâng lên hai luồng kích động hồng sắc, hai mắt càng toả ra u quang hừng hực như ma trơi, “Nếu không phải ta may mắn trốn thoát, Khánh vương sao có thể buông tha? Ta biết được mưu đồ của hắn, còn tham dự trong đó, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Ngươi dám phỉ báng tiên hoàng!” Ấn Huyên gầm lên, “Còn không câm miệng, đừng trách trẫm thay đổi tâm ý, không nhớ tình cũ!”

Doãn Xuân Nương ha hả cười: “Các ngươi là Hoàng đế Vương gia, cao cao tại thượng, ngửa tay là mây, lật tay là mưa. Chúng ta chỉ là kẻ hạ nhân, trong mắt các ngươi tựa như một con kiến, nghĩ muốn nắm như thế nào liền nắm như thế đó! Hoàng Thượng nói trượng phu ta, nữ nhi ta là kẻ tà đạo, như thế nào không hỏi xem phụ thân ngươi, hỏi một chút năm đó Khánh Vương gia, chính là cái đạo gì? Nữ nhi của ta nguyền rủa giết biểu tỷ, tội không dung xá. Vậy Khánh vương chuốc mê cưỡng gian huynh đệ, lại nên phán tội gì?”

Ấn Huyên tâm thần chấn động, biến sắc nói: “Ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”

“Ta nói bậy? Năm đó Khánh vương làm nghiệt, cũng có ta một phần… Lịch vương khi đó được bao nhiêu tuổi, cũng chỉ tầm nữ nhi của ta một lứa, không đến mười lăm tuổi, vậy mà hắn cũng hạ thủ được!” Doãn Xuân Nương thở hổn hển, ánh mắt thê liệt mà nhìn Ấn Huyên, “Phụ thân ngươi mượn ngày sinh thần, đem Lịch vương mời đến biệt viện yến ẩm, âm thầm trong rượu kê đơn. Trùng hợp Lịch vương mấy ngày bị đau yết hầu, kiêng không uống rượu. Hắn liền lệnh cho ta chế tạo gấp gáp một chén bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao trộn lẫn mê dược, dỗ hắn ăn. Đêm đó y đem Lịch vương thần trí mê man mà cưỡng hiếp! Ngươi nói xem, đây chính là đạo gì? Nên phán tội gì? Kết quả đâu lại vào đấy, Vương gia vẫn là Vương gia như cũ, cuối cùng còn trở thành Hoàng đế, người người nói hắn là nhất đại minh quân! Thiên đạo ở nơi nào? Công lý ở nơi nào? Nếu trên đời này căn bản là không có thiên đạo công lý, có phải chỉ cần có năng lực, là có thể muốn làm gì thì làm hay không? Nữ nhi của ta có cái gì sai? Nàng có cái gì sai?!”

Ấn Huyên tùy ý nàng lôi kéo long bào, không chút động đậy. Sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, lộ ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo mà cứng ngắc; giống như một phen ngôn ngữ của phụ nhân trước mặt, đem hắn từ trong ra ngoài biến thành một khối băng.

“Ta biết ta không còn đường sống ” Doãn Xuân Nương búi tóc rối tung, như điên như dại, lẩm bẩm nói “Ta là người biết rất nhiều bí mật, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết. Ta chạy thoát mười lăm năm, cuối cùng vẫn là trở lại lòng bàn tay. Nếu không vì nữ nhi đáng thương kia, nếu không bỏ xuống được mụn cốt nhục này…” Nàng kéo ống tay áo Ấn Huyên chậm rãi dời xuống dưới, đột nhiên lui lại vài bước, trong tay rõ ràng cầm một thanh đoản kiếm sắc bén sáng như tuyết.

“Thế tử quả nhiên vẫn giống như khi còn bé, trong tay áo luôn giấu một thanh đoản kiếm phòng thân.”

“Ngươi cũng muốn hành thích trẫm?” Ấn Huyên từng từ từng từ nói.

Doãn Xuân Nương nản lòng thoái chí mà lắc đầu, trong mắt là một mảnh ảm đạm “Ta muốn đi trước một bước, soi đường cho nữ nhi.” Nàng dùng sức đem kiếm đâm vào trong bụng, máu từ khóe miệng chảy xuống “Ta sợ dưới đó tối đen, nàng không nhìn thấy đường, vấp đau lại khóc…” Giọng nàng nhỏ dần, chậm rãi ngã xuống đất, tứ chi run rẩy vài cái rồi bất động.

Ấn Huyên vẻ mặt hờ hững mà nhìn thi thể nàng, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, những suy nghĩ lộn xộn ùn ùn kéo đến đè ép, khiến đau nhức càng ngày càng nghiêm trọng, cơ hồ xương sọ muốn nứt ra.

Thật lâu sau, hắn cứng ngắc đi ra khỏi sương phòng, đối Tử Y vệ đang trong viện đợi lệnh bỏ lại một câu “Hậu táng nàng”, rồi lập tức đi ra ngoài cửa chờ xe ngựa.

Mành mành buông xuống, giữa bóng đêm một mình cô độc, trong tiếng bánh xe lạo xạo trên đường, hắn cắn răng nhịn đau, không phát ra một tiếng rên.