Đoạ Tiên

Quyển 1 - Chương 15




Trên án sơn hào hải vị, giữa sân ca múa dập dìu. Ấn Huyên sáu tuổi rưỡi tràn ngập tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, tình cảnh náo nhiệt khiến cho hắn trong lòng tràn đầy thích ý.

“Huyên nhi.” Khánh vương ngồi sau bàn thủ toạ kêu.

“Phụ vương bảo ta?” Hắn chạy đến bên người phụ thân, ngửa đầu hỏi.

“Vương lục thúc ngươi nói yết hầu đau, không uống được rượu, phụ vương cố ý bảo Xuân Nương chưng bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao, ngươi đi đưa qua cho hắn.” Khánh vương mỉm cười đem một bát canh đặt lên khay giao vào tay hắn, hướng về phía trái hất hất cằm.

“Xuyên… Cái gì?”

“Bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao, là thuốc trị đau cổ hay, mau thừa dịp còn nóng ngươi mang cho Vương lục thúc đi.”

Ấn Huyên cẩn thận bưng khay gỗ lim, một đường hữu kinh vô hiểm mà đi đến bàn thứ nhất bên trái, “Tiểu Lục thúc, phụ vương cho ngươi thang dược, ngươi mau ăn đi.”

Chu y thiếu niên liếc liếc mắt một cái vào trong chén cao màu vàng, nhìn hắn cười nói: “Không cần, trước đó ta đã uống dược của thái y rồi.”

Ấn Huyên nhìn lại, thấy phụ vương hướng hắn gật gật đầu, quay đầu lại nói: “Đây là bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao, tuyệt không có đắng đâu. Tiểu Lục thúc, ngươi mau thừa dịp còn nóng ăn ăn, yết hầu sẽ không đau nữa.”

Chu y thiếu niên ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn, thanh âm có chút ảm đạm: “Huyên nhi nhất định muốn ta ăn sao?”

Ấn Huyên nghiêm túc mà gật đầu.

“Được, ta ăn.” Chu y thiếu niên tiếp nhận bát, từ trên bàn cầm lấy thìa, từng muỗng từng muỗng nuốt xuống, đem bát không thả lại vào khay, “Hảo, đi về phụ vương ngươi phục mệnh đi.”

Ấn Huyên hoàn thành trọng trách, mang theo vẻ mặt chờ mong được ngợi khen trở lại bên người phụ vương.

“Hảo nhi tử.” Khánh vương vuốt đầu của hắn khen, ánh mắt lại nhìn về phía bóng người mặc áo đỏ phía trái, khóe miệng hiện lên một tia cười rất nhạt. Hắn vỗ tay, ca múa giữa sân tạm nghỉ, “Tối nay đã hết hứng, giải tán tiệc đi.”

Tân khách đa phần là quan viên triều thần, thức thời mà sôi nổi chắp tay cáo từ.

Chỉ chu y thiếu niên còn giật mình ngồi phía trên. Thấy mọi người ra về hết, hắn có chút hoảng hốt mà đứng dậy, dưới chân lại lảo đảo, được tỳ nữ hầu hạ bên cạnh đỡ lấy.

“Tiểu Lục thúc làm sao vậy, giống như là uống say.” Ấn Huyên không hiểu hỏi phụ vương, “Hắn không uống rượu nha.”

“Vương lục thúc ngươi mệt, ta kêu người dìu hắn đi nghỉ ngơi. Huyên nhi, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút.” Khánh vương vứt cho nhũ mẫu đứng bên một ánh mắt ra hiệu.

Doãn Xuân Nương ôm lấy Ấn Huyên: “Tiểu thế tử, cùng nhũ mẫu đi ngủ đi.”

Ấn Huyên gật gật đầu, bị nàng ôm trở về phòng.

Vui vẻ cùng hưng phấn khiến hắn ngủ đến thực say. Hôm sau Ấn Huyên tỉnh lại, đã là mặt trời lên cao. Sau khi tỳ nữ hầu hạ mặc quần áo rửa mặt, hắn nhớ tới phụ vương đáp ứng hôm nay dẫn hắn đi cưỡi con tiểu mã mới vừa sinh ra không lâu, liền cố không chịu ăn cơm, hưng trí bừng bừng mà chạy tới sân điện của Khánh vương ở.

Mới vừa đẩy cửa phòng ra, rõ ràng thấy Vương lục thúc cùng phụ vương xô đẩy. Cãi nhau sao? Quả nhiên, Vương lục thúc hung hăng cho phụ vương một quyền, trúng ngay mặt hắn. Ấn Huyên vội vàng xông lên, dùng sức lôi kéo bọn họ:

“Đừng đánh nha! Tiểu Lục thúc, không cho ngươi khi dễ phụ vương ta!”

Vương lục thúc mặt trắng bệch, gạt đi suy nghĩ, hung tợn trừng Khánh vương, giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống. Ấn Huyên chưa từng thấy qua sắc mặt hắn đáng sợ như vậy, có chút sợ hãi mà rụt lui thân mình.

“Đừng dọa Huyên nhi, có chuyện chúng ta từ từ nói…” Khánh vương cơ hồ là dùng giọng điệu cầu xin mà nói.

Ấn Huyên cũng chưa bao giờ nghe qua giọng điệu thấp kém như thế của phụ vương, nhìn thái độ khác thường hai người, trong lòng một mảnh mê mang.

Vương lục thúc nhìn về phía Ấn Huyên. Nhìn hồi lâu, ánh mắt mới từ từ dịu đi, đối Khánh vương lạnh lùng nói: “Còn có cái gì nói nữa! Từ nay về sau, ta không có Tam ca như ngươi!” Nói xong phất tay áo lảo đảo mà đi.

Ấn Huyên nhìn bóng dáng như ngọn lửa hồng kia biến mất ở ngoài cửa, lôi kéo ống tay áo Khánh vương, “Phụ vương, tiểu Lục thúc giận ngươi?”

Khánh vương cười khổ nói nhỏ: “Đâu chỉ sinh khí, tâm muốn giết ta đều có!”

“Nghiêm trọng như thế? Phụ vương, ngươi trốn trốn đi. Ta đi khuyên hắn đừng sinh giận dữ với ngươi. Tiểu Lục thúc cưng ta nhất, ta nói cái gì hắn đều sẽ đáp ứng.”

“Không cần, hắn sẽ nghĩ thông suốt.” Khánh vương một phen ôm lấy hắn, “Trừ bỏ con đường ta cấp này, hắn căn bản không có đường khác mà đi.”

“Phụ vương ngươi đang nói cái gì?”

“Không có gì… Xem, ngươi không phải muốn kỵ mã sao? Đi, phụ vương mang ngươi đi.”

Ấn Huyên đảo mắt lại cao hứng lên, tranh chấp ngắn ngủi mà kỳ quái mới xảy ra giữa Vương lục thúc cùng phụ vương, trong lòng đứa bé con như hắn vẫn chưa lưu lại nhiều dấu vết.

Thẳng qua mấy ngày sau, một lần hắn ngẫu nhiên nhớ tới việc này, liền chạy tới hỏi Vương lục thúc: “Tiểu Lục thúc, ngươi còn sinh khí với phụ vương sao?”

Vương lục thúc dùng một ánh mắt thăm thẳm tối đen bình tĩnh nhìn hắn, nhìn đến mức hắn có chút dựng lông tơ, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Ngươi xem ta hiện tại có bộ dáng sinh khí sao?”

“… Không giống.”

“Huyên nhi,” Vương lục thúc cười sờ sờ gò má của hắn, “Nhớ kỹ, ở trong cung bất luận ngươi sinh khí ai, càng sinh khí lớn, càng chỉ có thể để hắn nhìn thấy bộ dáng ngươi tươi cười, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

Vương lục thúc ngồi xổm xuống, bám vào bên tai hắn nhẹ giọng: “Trừ phi ngươi lên làm hoàng đế, liền ai cũng không dám chọc giận ngươi sinh khí.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì hoàng đế sinh khí đại giới quá lớn, trên đời này không có người có thể chịu nổi.”

“Làm hoàng đế thực tốt sao?” Ấn Huyên bảy tuổi đột nhiên hỏi phụ vương.

Khánh vương đang cúi đầu tự mình chỉnh lý y quan cho hắn, chuẩn bị vào dự yến Trung thu trong cung.”Đương nhiên tốt rồi. Làm hoàng đế, tất cả mọi người đều phải nghe ngươi … Hảo, mấy lời phụ vương mới vừa nói với ngươi, đều nhớ kỹ?”

“Nhớ kỹ.” Ấn Huyên gật đầu, “Hỏi hoàng gia gia ‘Thái tử bá bá như thế nào không thấy’, ‘Vậy kế tiếp là ai đi?’, còn có trộm liếc mắt nhìn Vương nhị bá một cái, nếu hoàng gia gia hỏi ta lời này là ai dạy.”

“Hảo nhi tử.” Khánh vương vừa lòng mà sờ sờ đầu của hắn.

Ấn Huyên lúc ấy cũng không biết, những lời này hỏi ra khỏi miệng, suốt mười lăm năm, hắn không thể nhìn thấy mặt Vương lục thúc.

Vài ngày sau, hắn hối hận, chạy tới đối phụ vương nói: “Phụ vương, ta thay đổi chủ ý.”

“Thay đổi chủ ý cái gì?”

“Ta muốn thấy tiểu Lục thúc, ta nhớ hắn.”

“Ngươi không phải nói chán ghét hắn sao? Hắn cười ngươi đái dầm, còn uy hiếp muốn đem ngươi ném vào trong sông, ngươi quên a?”

“Ta, ta khi đó sinh khí, tùy tiện mới nói … Ta chỉ là không muốn nhìn thấy tiểu Lục thúc trên giường phụ vương – ”

“Hư -” Khánh vương một phen bưng kín cái miệng của hắn.

“Không quản ngươi nhìn lén cái gì, nghe lén cái gì, hết thảy đều quên hết cho ta!” Sắc mặt âm trầm cùng ngữ khí lãnh lệ khác thường của hắn khiến Ấn Huyên sợ tới mức tim nhảy loạn lên, “Nếu ngươi không học được câm miệng, phụ vương liền không cần ngươi nữa!”

Ấn Huyên dọa sợ, lắp bắp nói: “Biết, biết, phụ vương, ta không bao giờ nói! Ngươi đừng có không cần ta!”

Khánh vương lúc này mới dịu đi thần sắc, vuốt đầu của hắn nhẹ giọng nói: “Vậy mới ngoan.”

Tiểu Lục thúc nói với hắn, nhắm kín mắt, bịt lỗ tai, khâu cái miệng lại, mới có thể trong cung bình an mà lớn lên… Ấn Huyên ngồi ở bên hồ, lưng tựa vào cái cây tiểu Lục thúc thường xuyên dựa vào cắn cắn lá cỏ, nhớ lại lời y đã nói với mình, chợt phát hiện chính mình đột nhiên tưởng niệm y chưa từng quên.

Tưởng niệm góc áo chu y thêu hoa văn bằng kim tuyến, gương mặt tươi cười của y, những câu nói cổ quái lạ lùng của y. Tưởng niệm y cả ngày cùng hắn chung quanh chơi đùa, nhớ mỗi lúc hắn cố ý buồn bực y lại dỗ hắn vui vẻ…

Hắn thậm chí nhớ tới thân thể trần truồng của y ở trên giường quay cuồng vặn vẹo, bộ dáng hổn hển khêu gợi…

Y cong lưng về phía sau, bỗng nhiên nhìn về phía hắn đang ẩn thân, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào rèm trụ, khóe miệng không tiếng động kéo lên một nụ cười.

Ấn Huyên xiết chặt rèm cửa trong lòng bàn tay, không khỏi rùng mình một cái. Nụ cười kia làm hắn hết hồn muốn nhắm mắt lại, mí mắt lại hoàn toàn không nghe sai sử…Hắn cảm thấy hạ thân trướng đau đến lợi hại, nhịn không được đem một tay khác dời đi xuống…

Vương lục thúc cười mấp máy môi, lặng lẽ mà làm một cái khẩu hình- nhìn, hảo, sao?

Lúc đó y hỏi hắn. Tiếng côn trùng đêm kêu vang, thanh âm liền giống như dán bên tai nỉ non: “Hoàng Thượng, đẹp mắt không?”

Ấn Huyên hoảng sợ nhìn xuống thân thể của chính mình – một thân nam tử thành thục cường tráng, dương khí bừng bừng phấn chấn –

“… A!” Ấn Huyên mãnh liệt ngồi dậy, thở dốc bất định, mồ hôi chảy ròng ròng.

Rèm châu chiếu ánh vào mi mắt, hắn mới ý thức được, nơi này là tẩm cung của mình. Mới vừa rồi hắn là đang nằm mơ. Giấc mộng hỗn độn, lại rõ ràng như thật. Mang một đoạn ngắn ký ức tuổi thơ tưởng đã quên, từ sâu trong tâm trí lại quay trở về. Tựa như phủi đi lớp bụi trên trân châu, lại lóe ra tinh tinh điểm điểm ánh sáng.

Phía dưới trung y chợt lạnh thấu, khiến hắn rùng mình. Hắn ngồi im, tim đập mạnh loạn nhịp, cảm giác khố gian thấm ướt ấm áp. Hắn không thể tin mà vươn tay ra sờ, chỉ thấy đầy bạch dịch sền sệt, sắc mặt liền khó coi đến cực điểm.

“Năm đó Khánh vương làm nghiệt, cũng có ta một phần…” thanh âm Doãn Xuân Nương quanh quẩn bên tai, như ma âm quán nhĩ, tránh không được.

Làm nghiệt… Ta một phần… Huyên nhi nhất định muốn ta ăn sao… Hảo, đi về phía phụ vương ngươi phục mệnh đi… Vô số lời nói, mỗi câu như một cú đánh, ở trong đầu hắn đập oanh oanh.

“Người tới!” Hắn bỗng nhiên quát.

Lập tức có cung nhân tiến lên: “Hoàng thượng có gì phân phó?”

“Trẫm ngủ bao lâu, hiện tại giờ nào?”

“Hồi Hoàng Thượng, ngài mới ngủ hai canh giờ, bây giờ là giờ hợi sắp qua. Hoàng Thượng còn chưa dùng bữa tối, ngài có muốn nô tỳ hướng Ngự thiện phòng truyền lệnh?”

“Không cần,” Ấn Huyên đã triệt để thu hồi thần sắc, sắc mặt như thường mà nói, “Chuẩn bị tắm rửa thay quần áo.”

———–

“Có người đến!” Ngoài cửa Thanh Diệu điện, một Tử Y vệ huých huých đồng nghiệp sắp ngủ, “Đã trễ thế này, ai còn dám trong cung tùy ý đi lại?”

Một người khác híp mắt nhìn phía xa xa hai ngọn đèn lồng di động mà đến “… Là Hoàng Thượng! Như thế nào lại chỉ dẫn theo hai tiểu thái giám, thị vệ đâu? Này mới vừa xuất án thí giá…”

“Đừng động, mau tiếp giá!”

Ấn Huyên đi đến gần, “Đứng dậy đi, trẫm chính là tùy ý đi một chút, không cần xướng giá.”

Tên Tử Y vệ phát hiện thánh giá trước, thấy hoàng đế ngoài miệng nói ‘Tùy ý đi một chút’, lại đứng yên không động, chằm chằm nhìn cửa điện, tựa hồ có chút ý tứ muốn đi vào, lại có chút do dự. Hắn tâm tư xoay chuyển, ngộ ra, liền tiến lên bẩm tấu: “Hoàng Thượng, bọn thần ngày đêm cắt lượt trông coi, không dám chậm trễ, Hoàng Thượng có cần phải đi vào thị sát một phen?”

Hoàng đế vuốt cằm nói: “Các ngươi đều ở bên ngoài điện, không có thông truyền, không được tự tiện tiến vào.”

“Tuân chỉ.”

Cửa điện lặng yên mở ra, lại lặng yên đóng lại. Sau khi đóng cửa, tên Tử Y vệ kia chợt nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi đồng nghiệp: “Tần huynh, mới vừa rồi Tả lang tướng như thế nào lại vào điện, nói là thay thái y viện đưa thuốc?”

“Đúng vậy, đã một nén nhang, còn chưa thấy đi ra.”

“Ngươi nói hắn có thể hay không… bị Hoàng Thượng gặp được? Hoàng Thượng từng nghiêm lệnh chúng ta, không được lén lút cùng người nọ trong điện có bất luận cái gì lui tới, cái này vạn nhất…”

“Vạn nhất bị Hoàng Thượng gặp được, vậy hắn liền gặp đại phiền toái!”

“Hiện giờ muốn thông báo một tiếng cũng tới không kịp. Ai, chỉ thỉnh hắn tự cầu nhiều phúc a.”