Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 36




Ấn Huyên lập tức nhanh nhảu chui vào trong ổ chăn, ôm lấy Ấn Vân Mặc giống như ngày đông nằm băng cầu được cá chép hiếu tử (*). Một mặt tâm hoa nộ phóng, một mặt khổ không thể tả. “Tê… tiểu Lục thúc, ngươi như thế nào… trên người một chút nhiệt cũng không có, lạnh băng như quỷ!” Hắn đánh một cái rùng mình oán giận, bắt lấy Ấn Vân Mặc nhét vào trong lòng, đặt tại trên đùi – muốn ấm cũng phải tuần tự tiến dần, nếu không thật chịu không nổi.

[(*): lấy từ tích “cá chép hiếu tử”: đại ý có người con kia, vì mẫu thân thèm ăn cá chép, mùa đông sông đóng băng không thể câu được. Người con liền ra sông nằm lên băng để băng tan, đặng câu được cá cho mẹ ăn]

Quỷ so với ta cũng tốt hơn một chút, ít nhất hồn phách còn đầy đủ. Ấn Vân Mặc giả không nghe thấy mà nói thầm, tham lam ôm lấy tấm lưng nóng hầm hập của đối phương, trêu chọc nói: “Hoàng Thượng không hổ là chân long thiên tử, khí huyết tràn đầy, triều đại hỏa đức đều thêm vào trên người của ngươi nha.”

Ấn Huyên không hài lòng, trên lưng y nhéo một phen: “Gọi Huyên nhi.”

Ấn Vân Mặc bị hắn nhéo đến dương khởi, nhịn cười vặn vẹo vòng eo tránh né.

Ấn Huyên lại cứng đờ thân thể, cảm giác tự thân nhiệt độ vẫn chưa bởi vì san sẻ cho đối phương từ từ ấm lại mà giảm bớt, ngược lại càng phát nóng hơn, hạ thân cũng theo đó nhất trụ kình thiên, trướng ngạnh không chịu nổi.

Hắn nhịn không được hướng trên người Ấn Vân Mặc cọ cọ. Ấn Vân Mặc ngẩn ra, buông tay liều mạng lui ra sau. Ấn Huyên ôm sát đối phương tiếp tục cọ, Ấn Vân Mặc dùng cả tay chân né tránh, tiếp tục lui ra sau. Cứ như thế một tiến một lui, lại một tiến một lui, lần thứ ba hai người cuộn trong chăn bông “Phốc” một tiếng mà ngã xuống kháng.

Hai người cùng kinh ngạc. Ấn Vân Mặc trước không nhịn được mà ha ha cười rộ lên. Ấn Huyên khuôn mặt đen lại, vươn cánh tay nhẹ ôm, đem y quay lại trên kháng, oán hận nói: “Ngủ!”

Bị việc bất ngờ như vậy chen ngang, Ấn Huyên đầy ngập nhiệt liệt, ngạnh ngạch sinh cơ, hữu tâm hữu lực lại không được giải toả. Hôm sau thức dậy, sắc mặt xanh mét càng phát ra vẻ dục cầu bất mãn, khiến lão tẩu cho rằng nhà cửa đơn sơ uỷ khuất khách quý, liên tục tạ lỗi.

Hai bên tại bữa sáng hàn huyên trong chốc lát, biết hộ nhân gia này họ Chung, lấy bắt cá làm sinh nhai. Trong nhà nguyên bản còn có hai đứa con trai; đứa lớn gọi là Sơ Nguyệt đi binh dịch ở biên thuỳ Vụ châu. Đứa nhỏ gọi là Mạt Nguyệt, mất tích ngay khi trước hồng thủy vỡ đê, chắc là chết đuối. Hai lão nhân gia khóc lóc hơn tháng trời, cuối cùng cũng đành phải hết hy vọng.

[Cảnh Niên/Sơ Nguyệt/Mạt Nguyệt: Năm/Đầu tháng/Cuối tháng J]

“Đê Đồng Ngô giang không phải là mới được gia cố sao, như thế nào lại bị hồng thủy phá sụp rồi?” Ấn Huyên hỏi.

Gương mặt Chung lão gia ngăm đen khô quắt, tràn đầy bi phẫn: “Đất đá dùng để đắp đê đều bị lấy đi tu bổ Long vương miếu nha, có thể không sụp sao?!”

“Lấy đá đắp đê để dùng cho miếu Long vương? Đây là người nào làm, lão gia xin nói rõ?” Ấn Huyên truy vấn.

Chung lão gia thở dài: “Nói đến cũng dài dòng. Chúng ta bên này nhiều thế hệ đều lưu truyền một truyền thuyết, nói đáy sông có Thanh Long trấn giữ, là giang thần của nơi này, sẽ phù hộ một phương dân chúng. Trong huyện Vận trạch chúng ta có không ít Long vương miếu, chính là để cúng tế giang thần. Thanh long này, lão hán là chưa thấy qua, nhưng Đồng Ngô giang hàng năm nước lũ, có Lý đại nhân năm đó xây đê ngăn trở, hai bên thôn trấn cũng bình an vô sự. Đầu thu năm nay, chẳng biết tại sao trời giáng mưa to, mấy ngày mấy đêm cũng không ngừng nghỉ. Nước sông tăng vọt, ngay cả thuyền đánh cá cũng không dám ra khơi.

Thủ từ Long vương miếu trong Vận trạch thành liền nói là giang thần tức giận, phải dâng tế phẩm. Hiến ba lễ ở hạ lưu Trường Giang, mưa vẫn không ngừng. Cuối cùng Thủ từ kia nói muốn hiến nhân mạng. Huyện thái gia dâng lễ mấy lần, nghe nói thiếu điều đem đốt cả đống tiền của, cũng vô pháp khiến mưa tạnh. Cuối cùng đành phải y theo lời Thủ từ nói, chọn lấy hai tử tù trong nhà lao mang bỏ xuống sông, kết quả các ngươi đoán như thế nào? Mưa quả thật ngừng!”

Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc liếc nhìn, từ trong mắt nhau đọc ra tâm tư: “Thủy yêu quấy phá, tội này đáng giết.”

Chung lão gia uống hớp trà lạt, nói tiếp: “Đám bách tính đều cao hứng. Cũng không ngờ không đến mười ngày, lại bắt đầu cuồng phong mưa rào. Thủ từ nói còn phải tiếp tục hiến nhân mạng. Trong huyền lao không còn tử tù, Huyện thái gia không làm sao được đành phải lại chọn hai kẻ trọng phạm, thả xuống Trường Giang, mới dừng lại mưa to. Cứ như thế mãi, đã hiến tám nhân mạng. Đạo tặc trộm đồ, hại dân hại nước trong huyện đều cải tà quy chính, mà Thanh Long giang thần vẫn không hài lòng. Vì thế Thủ từ nói, Thanh Long căn bản không phải giang thần, mà là ác giao (*), phải đem kẻ này tru diệt hoặc là đuổi đi, huyện Vận trạch chúng ta mới có thể có được ngày yên ổn.”

[(*) giao: thuồng luồng]

– Biến chuyển này, thật đúng là ngoài dự tính! Ấn Huyên nói: “Thủ từ kia không phải là tín đồ của Long vương sao, lúc trước hiến nhân mạng cũng là chủ ý của hắn, vì cái gì bỗng nhiên thay đổi?”

“Thủ từ nói hắn cũng là bị ác giao che đậy, may mà đúng lúc tỉnh ngộ, thành tâm cầu nguyện với trời xanh, rốt cục cảm động Chân long. Chân long đằng vân giá vũ mà đến, hóa thành một vị thần quân, hạ xuống dãy cờ trên đài.”

“Chân long?” Ấn Vân Mặc cười như không cười mà nhìn Ấn Huyên, “Lão gia có gặp qua Chân long là cái dạng gì?”

Chung lão gia kích động nói: “Ngày đó ta vào thành mua gạo, may mắn thấy được liền liếc mắt một cái. So với cây cổ thụ ngàn năm ngoài cửa thôn, không, so với cả một con phố còn lớn hơn, ở trên trời giữa mây mù như ẩn như hiện, thật chính là một cái ngũ trảo bạch long! Sau ngân quang lại bay đến dãy cờ trên đài, liền biến thành một vị ngân giáp thần quân, nói hắn mới là giang thần của Đồng Ngô giang được thiên đình sắc phong, muốn đuổi tà giao tu hú chiếm tổ kia đi, lập lại một phương khí hậu điều hoà.

Thủ từ liền dẫn đám dân chúng tỉnh ngộ, đi kéo đổ tượng Thanh long thần trong miếu Long vương, đổi thành tượng Bạch long thần. Chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, Long vương miếu ở rất nhiều thôn trấn trong huyện đều thay hình đổi dạng. Nhưng cũng có nhiều địa phương đối với tà giao kia tín ngưỡng ăn sâu bén rễ, nói cái gì cũng không chịu tin. Cho nên hai phe liền thường xuyên phát sinh xung đột.

Hơn một tháng trước, hai bên tín đồ lại tranh chấp. Nghe nói đem một tòa miếu Long vương niên đại cổ xưa vẫn cung phụng tà giao hủy đi. Tín đồ đối phương thẹn quá thành giận nha, liền thừa dịp đêm lấy đá đắp đê, mang đi trùng kiến miếu Long vương. Sau đêm hôm đó, đê liền suy sụp, Đồng Ngô giang đỉnh lũ tăng vọt, lũ lụt bao phủ không biết bao nhiêu thôn trấn. Địa phương không bị ngập trừ bỏ thị trấn, vươn ra bàn tay ra đếm cũng có dư. Bao nhiêu người chết, nghiệp chướng nha! Ngay cả tiểu nhi tử của lão hán ta, cũng trong hồng thủy mất tích …” Chung lão gia hốc mắt đỏ hồng, thở dài thở ngắn mà nghẹn ngào.

Ấn Vân Mặc trấn an lão một khắc, cùng Ấn Huyên đứng dậy đi đến dưới đình nói chuyện.

“Thuyền của chúng ta bị lật đến kỳ lạ, hay cũng là ác giao kia dưới nước tác quái?” Ấn Huyên cau mày nói, “Trẫm từng dặn đi dặn lại, dân gian các nơi không được tư kiến tà giáo. Huyện Vận trạch này dân chúng không nghe chính lệnh, cung phụng tà thần, nuôi dưỡng đại họa. Lại còn dám lấy đá đắp đê mà xây miếu, dẫn đến con đê ngàn dặm sụp bởi vì một cái tổ kiến, thật sự là ngu xuẩn đến bất trị!”

Ấn Vân Mặc như có điều suy nghĩ: “Bạch long kia nếu thật sự là thiên đình sắc phong làm giang thần nơi Đồng Ngô giang, hẳn phải có phong thần kim điệp nơi tay. Không nói tru diệt Thanh giao, ít nhất đuổi nó đi dễ dàng. Vì nông nỗi gì khiến cả hai lại cùng triền đấu đến như vậy, khiến cho phàm nhân tín chúng phải liên lụy?”

Ấn Huyên liếc y một cái: “Cái gì ‘Phong thần kim điệp’?! Nói chuẩn xác rành mạch, giống như ngươi đối với Thiên đình hư vô mờ mịt kia rõ như lòng bàn tay, lại muốn lừa dối ai đó?”

Ấn Vân Mặc cười nói: “Dạ, dạ, thần có tội, không dám lừa dối thánh minh Thiên tử.”

Ấn Huyên càng hồ nghi nhìn y: “Cười đến một bụng ý nghĩ xấu! Trẫm cảnh cáo ngươi, lúc này đối phó chính là yêu tà ăn thịt người, không phải là cái dạng mã tặc thương hương tiếc ngọc, ngươi một tấc cũng không được rời bên người trẫm, đừng có mà mơ tưởng lại trêu chọc người khác.”

Nghe nói hai vị khách nhân muốn đi Vận trạch trấn bên kia bờ sông, Chung lão gia chân thực nhiệt tình muốn chống thuyền đi đưa.”Hồng thủy chưa lui, giang thượng đò ngang cũng không mở, thuyền đánh cá của lão tuy rằng cũ nát, đưa khách sang sông vẫn không thành vấn đề gì.” Lão cởi bỏ dây thừng nói “Khách nhân đến thị trấn, nếu vẫn tìm không ra gia nhân thị tòng, không ngại đi Bạch Long vương miếu hướng giang thần cầu nguyện. Mặc dù có thể không được giang thần ưu ái, Yết thủ từ kia cũng là cao nhân có bản lĩnh. Vả lại hữu cầu tất ứng, khách nhân không ngại thử một lần.”

Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc cùng nói tạ ơn, lên thuyền đánh cá qua sông.

Đi tới giữa sông, Ấn Huyên theo bản năng sờ sờ ống tay áo trống rỗng, nhớ tới Tần dương cổ kiếm bởi vì lần trước sự cố lật thuyền, nước sông chảy xiết, chỉ sợ khó tìm lại được, đáy lòng thập phần tiếc nuối. Lại nữa, đây là lần đầu tiên tiểu Lục thúc chân chính nghiêm túc mà đưa tặng vật cho mình, càng nghĩ càng buồn bã.

Ấn Vân Mặc thấy hắn sắc mặt bâng khuâng sờ soạng cổ tay áo, hiểu rõ mà cười cười: “Ném đã ném rồi. Cũng không phải là bảo vật gì khó lường, sau này ta cho ngươi một thanh càng tốt hơn.”

Ấn Huyên không lên tiếng, thầm nghĩ cho dù tốt cũng không phải là thanh kiếm này. Hắn cho tới bây giờ chính là tính tình cố chấp, trong lòng đã nhận định ưa thích chuôi kiếm đó, cho dù vũ khí vừa mỹ lệ vừa thần diệu khác, cũng không nhìn vào mắt.

Không bao lâu, thuyền đánh cá đã cập bến đò. Lúc cảm tạ từ biệt, Ấn Huyên trịnh trọng mà đối Chung lão gia chắp tay nói: “Ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không thể không báo, thỉnh lão gia an tâm trở về. Tạ lễ ta ngày sau chắc chắn cho người đưa đến. Con trai cả của lão gia trong quân, ta cũng sẽ sai người hỏi thăm, hết sức quan tâm.”

Chung lão gia liên tục xua tay: “Giúp người là tích đức chuyện tốt, cũng là tiện công nhấc tay, cần gì tạ lễ! Ngược lại con trai cả nhập ngũ của ta, khách quý nếu thật có thể quan tâm một phần, lão hán liền vô cùng cảm kích.”

Lão vừa chống thuyền, vừa cất tiếng khàn khàn hát một khúc ngư ca, giọng điệu chất phác vụng về, trong mưa dầm lắc lư đi xa dần.

Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc vừa vào thị trấn, lập tức có thường phục Tử Y vệ đi xe tiến đến tiếp ứng. Hôm qua lật thuyền sóng to gió lớn, nhưng đám này này đều là những kẻ được chọn lựa kỹ càng, võ nghệ cao cường, phần lớn đều tinh thông kỹ năng bơi lội, vì vậy chỉ thất lạc năm ba người, đám người còn lại từ dọc bờ sông lội lên, đồng thời toả đi mọi nơi tìm tòi hành tung của Thiên tử, ước định tụ họp tại Vận trạch trấn. Trong thị trấn cũng có Hoa Lâm dẫn một số người lưu lại, chuyên canh giữ ở mỗi bến đò, nhìn thấy Thiên tử cùng Lịch vương bình yên vô sự, đều vui mừng vô hạn.

Trên xe tứ mã rộng rãi, Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc cởi bỏ bộ quần áo vải thô, thay đổi thành kiện cừu bào huân hương, mái tóc dài cũng dùng lược chải sơ, đoan đoan chính chính mà đeo lên ngọc quan, đảo mắt lại là phong độ thượng lưu ngũ hầu thất quý.

Hoa Lâm sớm đã bao trọn khách điếm lớn nhất trong thành, chỉ huy nhân thủ trong ngoài xử lý, cung nghênh thánh giá. Thị trấn không thể so châu phủ phồn hoa, vả lại lại gặp thủy tai, cả tòa thành mệt mỏi mà tổn hại sinh khí. Khách điếm mặc dù hết sức bố trí cũng chỉ là tạm được. Hoa Lâm rất là chú ý, Ấn Huyên lại phân phó hắn không cần xử lý để tránh hao tổn ngân khố, lại sai người chuẩn bị một phần lễ trọng, qua sông giao cho Chung gia, sau đó cùng Ấn Vân Mặc tiến vào sương phòng thanh tịnh nơi hậu viện.

Hậu viện là một tòa tiểu viện đầy hoa và cây cảnh sum suê, không có cảnh trí gì đặc biệt đáng nói. Dưới tàng cây trong đình bát giác có một giếng cổ, thành giếng bằng đá đầy rêu phong, đài ngân thâm nhiên, hiển nhiên là có chút lâu đời.

Vào đêm dùng xong bữa tối, Hoàng đế chính là đương lôi kéo Hoàng thúc đánh cờ, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng bị nhẹ gõ hai tiếng, ngoài cửa một thanh âm non trẻ nói: “Nhân quân tại thượng, đồng tử vâng mệnh gia chủ đến đưa danh thiếp, thỉnh chấp thuận ngày mai bái phỏng.”

Thanh âm này tựa như người mà không phải người, mờ ảo như sương như khói, Ấn Huyên cảnh giác mà nhìn cánh cửa. Ấn Vân Mặc mỉm cười đứng dậy, mở cửa nói: “Còn rất biết lễ.”

Ngoài cửa không một bóng người. Một đạo ngân quang dài nhỏ thướt tha mà bay vào, trước án xoay quanh. Ấn Huyên nhìn chăm chú, lại là một tiểu Bạch Long mông lung, phát ra ánh sáng nhu hòa. Trên đầu có sừng như sừng hươu, thân hình dài như rắn lại có vẩy cá, chân lại có móng vuốt như ưng trảo, giống y như trong cổ thư miêu tả. Bất quá Tiểu Bạch Long này chỉ nhỏ bằng chiếc đũa, khéo léo lung linh thập phần đáng yêu, lơ lửng trên không di chuyển. Một lát sau quang ảnh tán đi, hóa thành một danh thiếp nhẵn nhụi bằng ngọc trắng noãn, trên có một hàng chữ lưu quang lấp lánh: Đồng Ngô giang Giang thần Bạch Long Tập Duật Quân kính bái.

Ấn Huyên cầm lấy bạch ngọc danh thiếp, ba phần sợ hãi bảy phần tò mò mà lật xem xong, chữ viết liền cùng danh thiếp tan thành mây khói. Hắn hỏi Ấn Vân Mặc: “Trên đời này thật sự có long?”

Ấn Vân Mặc cười nói: “Như thế nào không có, trước mặt của ta không phải chính là Chân long sao?”

Ấn Huyên mỉm cười: “Đều nói hoàng đế là Chân long hạ phàm, bất quá là tỉ dụ như vâng mệnh trời mà thôi. Từ đạo pháp tuổi thọ mà nói, Hoàng đế cũng chỉ là phàm nhân, điểm ấy trẫm trong lòng rõ ràng. Ngày nay lại có chân chính Bạch Long nói muốn đăng môn bái phỏng, trẫm không khỏi tâm sinh chờ mong, tiểu Lục thúc ngươi liền không hiếu kỳ sao?”

“Như thế nào không hiếu kỳ.” Ấn Vân Mặc lần nữa ngồi lại trước bàn cờ, cười mỉm mà hạ xuống một con cờ trắng, “Tập Duật Quân, tên rất hay.”

Ấn Huyên cúi đầu nhìn bàn cờ, ngoài ý muốn phát hiện một con cờ này tuy là giả tượng, cờ đen lại phá không được. Cứ thế phần lớn cờ trắng sống sót, lại hạ thành thế cục “Bàn long nhãn”, cùng kỳ nghệ đối phương ngày thường quả thực là khác nhau một trời một vực.

Ấn Vân Mặc trừng bàn cờ, hết nhìn lại nhìn, mắt sáng lên: “A nha, mèo mù gặp cá rán, một ván này thế nhưng muốn thắng!” Y hưng phấn mà bắt lấy tay Ấn Huyên đang cầm cờ, “Khoan hãy đặt cờ, chúng ta trước hãy nói chuyện đặt cược, hắc hắc.”

Ấn Huyên không thể nhịn được mà nguýt y một cái: “Tiểu Lục thúc, không bằng trước hẵng đem mười ván cược còn thiếu trẫm nhất nhất thanh toán, rồi hẵng bàn lại không muộn!”