Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 41




Sau khi ba ngự y tùy giá hội chẩn, nhất trí cho rằng, tay Lịch vương điện hạ chỉ là bị thương ngoài da thịt, vẫn chưa nguy hiểm cho gân cốt. Mỗi ngày thay dược băng bó, lại uống vài thang bổ huyết sinh cơ, nghỉ ngơi khoảng mười ngày liền sẽ khỏi hẳn. Sau khi lo liệu xong liền cáo lui. Ấn Huyên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, ở trên bàn tay Ấn Vân Mặc bọc lụa trắng nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nói: “Trước khi miệng vết thương chưa lành, không thể đụng vào nước, việc tẩy mộc trẫm sẽ phái hai tiểu nội thị tới hầu hạ.”

Ấn Vân Mặc nói: “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ta tắm rửa không thích bị người sờ tới sờ lui.”

Ấn Huyên do dự một phen, mang theo bảy phần thăm dò ba phần thấp thỏm lại nói: “Tiểu Lục thúc không ưng hạ nhân bên người hầu hạ, vậy để trẫm thay thế, như thế nào?”

“Đừng! đừng!” Ấn Vân Mặc vội không ngừng xua tay, “Hoàng Thượng thân phận tôn quý, ta làm phiền không nổi.”

Dường như nóng lòng nói sang lảng sang chuyện khác, y dùng tay không bị thương bắt lấy cổ tay Ấn Huyên, lăn qua lộn lại nhìn nhìn: “Vết thương bị bỏng rộp ở thuỷ phủ dưới đáy sông cũng đã tiêu bớt. Ngươi nói xem, Ba Lăng cũng thật là, thật sự giữ rịt Chung Mạt Nguyệt không tha, dường như nửa khắc cũng không rời. Vừa nói đến việc đưa hắn trả về gia đình liền thối mặt, cũng không thương cảm tâm tình người nhà hắn một chút.”

“Nếu hãm sâu vào lưới tình, bất luận thần, yêu, nhân, linh đều khó có thể tự kềm chế.” Ấn Huyên cảm thán, “Tiểu Lục thúc chẳng lẽ không thể hiểu được sao?”

“Như thế nào không thể. Tình thâm duyên diệt, vui buồn li hợp, thế sự thay đổi, sinh linh luân hồi, vạn vật hữu tình đi.” Ấn Vân Mặc trả lời đến lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt trong sáng, như băng kính phản chiếu ảnh ngược tất cả yêu hận tình cừu trên thế gian, rồi lại xa xa mà phiêu lãng ở ngoài hồng trần.

Ấn Huyên yên lặng nhìn hắn: “Tiểu Lục thúc vừa có thể hiểu được, cũng nguyện ý vì ta vào sinh ra tử, vì sao đối với tâm ý của ta tránh trái tránh phải, không chịu trực diện?”

Ấn Vân Mặc cười nói: “Nhập tình còn xuất tình. Ngay cả thân tại bể dục, tâm không dính nhiễm nửa điểm tơ tình, ta đời người tu đạo đương phải như thế.”

Ấn Huyên trực giác y nói không đúng, rồi lại nhất thời không phản bác được, trầm mặc một lát sau định nói câu: nếu chưa bao giờ chân chính nhập tình thì lấy cái gì mà bỏ ra?

Lời nói chưa thốt ra, một đạo thanh quang ở ngoài cửa sáng lên, truyền đến âm thanh: “Thanh ly Ba Lăng thỉnh yết kiến Nhân quân.” Ấn Huyên đành phải đứng dậy mở cửa. Ba Lăng đi tới, hướng hắn chắp tay: “Nhân quân có ngại hay không? Bạch long bị ta đánh bị thương nặng đã trốn chạy. Hắn mang một tia Long thần huyết mạch, thân thể cường hãn sinh cơ bất diệt, nhưng hồn phách đã bị đánh tả tơi, nguyên khí đại thương, trong khoảng một ngàn tám trăm năm khó có thể phục hồi.”

Ấn Huyên nói: “Giang thần vất vả, từ nay về sau mong rằng tiếp tục hàng vân trị thủy, bảo hộ một phương.”

Ba Lăng từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm dâng lên hắn: “Đây là bội kiếm của Nhân quân rơi xuống đáy Đồng Ngô giang, ta nhìn thấy liền thích bèn tạm thời mượn dùng, cuối cùng cũng nhờ có nó mới trảm Bạch long bị thương, hiện giờ nên để châu về hợp phố.”

Tiểu Lục thúc tặng Tần dương cổ kiếm tưởng mất mà có lại, Ấn Huyên trong lòng kinh hỉ, thu kiếm nói: “Đa tạ hoàn trả.”

Ấn Vân Mặc nhướng mày giả vờ giận: “Hay cho ngươi tiểu Thanh, chuyện thánh giá bị lật thuyền rơi xuống sông, là ngươi giở trò quỷ đi. Thiếu chút nữa đem chúng ta chết đuối! Ta còn uống một bụng nước! Hiện giờ không lên tiếng là ngươi nghĩ đem việc này bỏ qua?”

Ba Lăng trong mắt hơi lộ ra xấu hổ, lại ngậm miệng không nói.

“Nghĩ muốn tạ tội cũng đơn giản. Tên tiểu nô phàm nhân Chung Mạt Nguyệt kia, cha mẹ có ân với Hoàng Thượng, ngươi thả y trở về cùng cha mẹ đoàn tụ, việc này coi như xí xoá.”

“Không được!” Ba Lăng như đinh đóng cột nói, “Ta nguyện lĩnh trách phạt khác, nhưng người, tuyệt đối không thả.”

Ấn Vân Mặc khuyên nhủ: “Chung gia nhị lão tuổi già nghèo khổ, dưới gối không ai nương tựa. Ngươi như thế nào nhẫn tâm đoạt nhân ái tử, thỏa mãn tư dục? Ngươi có hỏi qua ý nguyện của Mạt Ca Nhi chưa? nếu y một lòng vướng bận người thân, ngươi mạnh mẽ đem y lưu lại, trong lòng y có vui không?”

Ba Lăng sắc mặt lãnh ngạnh như đá, giằng co một lát sau, qua quýt chắp tay: “Cáo lui!” rồi hóa thành một đạo thanh quang chạy đi.

Ấn Huyên thấy hắn kỳ quái bướng bỉnh như thế, chính mình lại không thể hoàn trả Chung lão ân tình, cũng hiểu được sự tình có chút khó khăn, thở dài.

Ấn Vân Mặc cười như không cười: “Thiên đạo nào quy định, ngươi trả giá, hắn nhất định phải đáp lại? Ngươi đối hắn yêu đến ngay cả tính mệnh cũng không màng, hắn liền phải cảm động tiếp nhận, nếu không chính là ích kỷ lạnh lùng? Nếu đây là cái ngươi gọi là ‘Tình’, ta đây thà rằng bất nhập.”

Ấn Huyên nhìn hắn, mấp máy môi. Cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

————–

Ba Lăng hóa thành thanh quang bay trở về thủy phủ nơi đáy sông, liếc mắt một cái nhìn không thấy Chung Mạt Nguyệt, trong lòng lập tức nôn nóng, chạy đi tìm khắp nơi, lên tiếng kêu: “Tiểu Mạt! Tiểu Mạt! Mau ra đây!”

Chung Mạt Nguyệt không biết từ trong góc nào chui ra, nhìn đến phía sau hắn lộ sắc mặt vui mừng: “Lăng ca, ngươi đã về rồi! Hãy ở lại một lát hẵng đi, ta một người ở trong này, nhàm chán muốn chết!”

Ba Lăng đi đến trước mặt y, cẩn thận tỉ mỉ, bỗng nhiên phát hiện trên gương mặt thiếu niên đoan chính hàm hậu, dường như cất giấu một cỗ buồn bã ỉu xìu, giống như cành hoa bẻ cắm ở trong bình, cho dù dùng pháp thuật cung cấp duy trì vẻ đẹp không phai tàn, lại chung quy đánh mất nguyên bản thiên nhiên hoang dã. Đáy lòng hắn vừa động, giãy dụa giữa đau xót và trăn trở, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Tiểu Mạt, ngươi nhớ người nhà sao?”

“Đương nhiên nhớ a!” Chung Mạt Nguyệt không cần nghĩ ngợi đáp, “Cha mẹ ta lớn tuổi nha, đại ca lại đi binh dịch ở biên quan, trong nhà cũng không người chiếu ứng, ta nằm mộng cũng muốn.” Nói xong lại lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn: “Lăng ca như thế nào đột nhiên lại hỏi cái này, trước kia ta nhắc tới người nhà, không phải ngươi liền phát hỏa sao? Cho nên ta một chữ cũng không dám nói tới.”

Ba Lăng mặt biến sắc đến hết sức khó coi. Chung Mạt Nguyệt lúc này ngồi bẹp xuống ôm lấy đầu, điệu bộ giống như con chó nhỏ nha nha xin tha: “Ta sai, ta sai rồi! Lăng ca, ngươi đừng nóng giận, ta về sau không bao giờ nói tới việc này nữa!”

Ba Lăng trố mắt hồi lâu, cuối cùng ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tóc y: “Ngươi muốn trở về, liền trở về đi.”

“Cái gì?” Chung Mạt Nguyệt ngẩng mặt lên, giật mình mà nhìn hắn, “Lăng ca, ngươi là nói ngươi đồng ý thả ta trở về?”

“Trở về đi, tâm ngươi không ở đây, lưu lại cũng lưu không được.” Ba Lăng vẻ mặt ác liệt dị thường mà đứng dậy hướng sâu trong động phủ đi đến, trong bước chân đầy vẻ trì trệ cùng mệt mỏi.

Hắn vừa đi, vừa dùng sức vung ống tay áo. Chung Mạt Nguyệt bỗng cảm thấy bị một dòng nước ngầm cuộn lấy, mãnh liệt nhấc lên. Sau khi đầu váng mắt hoa, chung quanh bỗng nhiên sáng sủa, rạng ngời. Y mở mắt ra nhìn chung quanh, phát hiện nguyên lai đã đứng trong đám cỏ lau cạnh bờ sông, cách nhà mình chỉ có nửa dặm.

Mong đợi đã lâu khiến y mừng như điên trong lòng, Chung Mạt Nguyệt cất tiếng hét to cười to, cũng không quay đầu lại mà hướng nhà mình chạy đi.

Động phủ nơi đáy sông, Ba Lăng bóp nát thuỷ kính phản chiếu thân ảnh thiếu niên, cảm giác trái tim giống như vừa bị đốt trong lửa lại bị nhúng vào bồn nước đá. Trong đau đớn kịch liệt hắn cất tiếng gọi khàn khàn, cuối cùng chỉ còn sương khói mông lung, không một bóng người dư lại.

Hắn hiện ra nguyên hình Thanh ly, hướng đến thạch trụ cực to trong căn phòng tròn kia, cuốn vòng người lên. Ôm ấp thạch trụ lạnh như băng, đầu rồng rũ xuống, chậm rãi nhắm mắt, lần thứ hai lâm vào tình cảnh tâm như tro tàn trong cô độc tịch mịch.

Chung gia hai lão nằm mơ cũng không nghĩ tới, tưởng đứa con út mất tích gần hai tháng trong hồng thủy, cho rằng sớm đã không còn hy vọng sống sót, thế mà lại bình yên vô sự trở về nhà. Cả nhà ôm nhau vừa cười lại vừa khóc. Lão phụ nhân vội vàng đi trù phòng nấu thức ăn cho con, Chung lão gia thì liên miên hỏi y hai tháng nay trải qua những gì, biết là được Thanh ly cứu, lão lệ tung hoành mà liên tục khấu tạ giang thần. Trời sáng hôm sau liền muốn đi Long vương miếu tạ thần. Lại còn nguyện, từ nay về sau mỗi đầu tháng, mười lăm đều đến dâng hương cung phụng.

Chung Mạt Nguyệt vô cùng cao hứng cả ngày quấn quýt quanh cha mẹ, ở nhà suốt ba năm trời. Lại đi gặp gỡ chúng bạn chung quanh chơi đùa mấy ngày, trở về nhà niềm vui sướng nhiệt liệt từ từ nguội bớt, không tự chủ được mà tưởng niệm đến Lăng ca nơi thuỷ phủ đáy sông.

“Ta để Lăng ca cô độc một mình trong thủy phủ.” Hắn ngồi ở bờ sông, dùng cành cây vẽ lung tung trên mặt cát, miệng lẩm bẩm nói, “Ít nhất ta còn có cha mẹ bằng hữu, bên cạnh hắn một kẻ cũng đều không có. Phàm nhân thấy hắn, không phải là vừa kính vừa sợ, thì là hứa nguyện cầu phúc, cầu xin ân huệ. Mà những thủy yêu tinh bên cạnh hắn lại nhìn không được. Ta đây vừa đi, trong lòng hắn không biết có bao nhiêu khó chịu.”

“Như thế nào, ta có muốn trở lại tìm hắn hay không?”

“Nhưng hắn nếu lại chế trụ ta, không cho ta hồi gia bồi cha mẹ thì sao?”

“Cha mẹ già rồi, cần phải có người chiếu cố.”

“Lăng ca thật đáng thương, đối với ta lại tốt như vậy, ta rất nhớ hắn.”

Trong tay một cây, phải trái đều khó mà phân biệt, cuối cùng bị y nắm đến gãy thành hai đoạn, Chung Mạt Nguyệt thở dài, đứng dậy vỗ vỗ cát đất trên người, đi đến bờ sông uống nước.

Nước Đồng Ngô giang khôi phục trong suốt, so với trước càng thêm ngọt lành mà lãnh liệt, Chung Mạt Nguyệt bị lạnh đến nhe răng nhếch miệng, lại cảm giác cả người vui sướng, tựa như cảm giác khi ở bên cạnh Lăng ca. Sợi dây đỏ cột phiến vảy hắc sắc từ trong cổ áo rơi ra, hắn dùng ngón tay nắm, bỗng nhiên liền như mây bay trăng tỏ mà hạ quyết tâm, xoay người hướng nhà chạy vội mà đi.

“Lăng ca! Lăng ca!”

Thanh ly mơ hồ nghe thấy phía dưới có một thanh âm gọi. Thanh âm thập phần quen tai, vừa thành thật lại mang theo trong trẻo đặc biệt của thiếu niên, đem hắn từ trong ngủ say tỉnh lại. Hắn mở thật lớn mí mắt, đồng tử màu đỏ sậm dựng thẳng lạnh lùng mà hướng phía dưới nhìn xuống.

Chung Mạt Nguyệt cười hì hì ôm lấy chót đuôi hắn, nói: “Lăng ca, ta đã về rồi. Ta nói cùng cha mẹ, là giang thần nhìn trúng ta, muốn thu ta làm người hầu, cha ta cao hứng đến nước mắt đều rơi xuống, nói nhà của chúng ta có thể xuất người làm thị tòng cho thần nhân thật sự là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh (*). Hắn nói Hoàng Thượng nhân từ, ban cho nhà của chúng ta rất nhiều tài vật, đầy đủ chi tiêu cho kiếp này, không cần ta phải hỗ trợ làm việc. Ta tính toán cách năm ba ngày lại hồi gia đi thăm bọn họ, ngươi sẽ đáp ứng chứ?”

[(*): ý nói có chuyện may mắn, tốt đẹp xảy đến]

Thiếu niên liên thuyên mà nói không ngừng, Thanh ly bỗng nhiên có loại xúc động tưởng muốn rơi lệ. Hắn vòng quanh thạch trụ quay đầu xuống, dùng chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào hai má thiếu niên, cảm thấy một loại trước nay chưa có thỏa mãn.

Thanh ly Ba Lăng cùng thiếu niên phàm nhân Chung Mạt Nguyệt vui buồn li hợp, chuyện sau không đề cập tới.

Đây nói đến khách điếm trong thị trấn, bọn thị vệ nhẹ nhàng mà đâu vào đấy xử lý tạp vật, chuẩn bị ngự giá ngày kế rời Vận trạch địa giới, tiếp tục bắc tiến hướng biên thuỳ Chấn lưỡng châu.

Ban đêm Ấn Vân Mặc đang ngủ đến thiên hôn địa ám, bên tai có người anh anh ong ong mà kêu: “… Điện hạ! Lịch vương điện hạ!”

“Xảy ra chuyện gì muốn phiền nhiễu đến ta?” Hắn khốn đốn mở mí mắt, nửa chết nửa sống hỏi.

Một Tử Y vệ thần sắc lo lắng nói: “Thánh Thượng đột nhiên phát nhiệt, sốt cao không lùi. Các ngự y hội chẩn lại nói không ra nguyên cớ, uống thuốc rất nhiều cũng không thấy hiệu quả. Nghe nói điện hạ tinh thông y thuật, khẩn cầu đi đến xem xét.”

Ấn Vân Mặc kinh sợ mà ngồi dậy, vội vã ăn mặc hoàn tất, chạy tới phòng ngủ Ấn Huyên, thấy thiên tử tuổi trẻ nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, môi khô rạn nứt, đầy người đều là mồ hôi. Y ngồi ở mép giường gọi vài tiếng “Huyên nhi”, đối phương vẫn không phản ứng chút nào, liền vươn tay bắt mạch. Một lát sau lại nhướng mắt kiểm, sờ sờ ngực cùng tứ chi, cảm giác cả người hắn nóng hầm hập như sắp bị thiêu cháy. Y quay đầu hỏi một loạt ngự y quỳ thành một hàng trên đất: “Không chẩn ra bệnh gì sao?”

Các ngự y hoảng sợ lắc đầu, một đám đồng loạt miệng nói y thuật không tinh, tạ tội không ngừng.

Ấn Vân Mặc chẩn qua mạch tượng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc: từ mạch tượng cho đến quan sát, Ấn Huyên thân thể cường kiện, chân khí lưu chuyển như bình thường, cũng không có bệnh trạng, lại vì sao đột phát sốt cao, thuốc và châm cứu cũng không tác dụng?

Y suy tư một khắc, đối đám ngự y cùng thị tòng nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho vào.”

Đám thị tòng do dự đứng lên, Ấn Vân Mặc lại nói: “Kẻ nào cảm thấy chính mình ở tại chỗ này, bệnh của Thánh Thượng sẽ chuyển biến tốt đẹp, vậy liền lưu lại.”

Lời kia vừa thốt ra, mọi người vội vàng cáo lui, ở phòng bên cạnh đợi mệnh, chỉ chừa lại một đội Tử Y vệ gác phía ngoài cửa, tùy thời chờ đợi trong phòng sai phái.

Ấn Vân Mặc nhìn Ấn Huyên sốt cao hôn mê, bất đắc dĩ mà thở dài, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán cho hắn. Y bò lên giường nằm ở bên cạnh, nắm chặt một bàn tay hắn, mười ngón cùng đan với nhau, nhắm mắt tùy ý chìm vào giấc ngủ. Thần hồn thương tích chất chồng chậm rãi chìm vào trong mộng cảnh.