Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 1: Chương 1: Cự Thân






Bên cạnh giếng nước thật huyên náo.
Vài tỳ nữ già đứng lại thành vòng, chỉ có một bóng dáng gầy yếu cô độc ở trước giếng dùng hết sức giặt quần áo.
"Thật tạo ngược nha! Sinh ra một đoạn chưởng cách cách như thế, phụ thân không thương, nương mất sớm, vậy mà vẫn sống, không biết còn muốn khắc chết ai đây" Một tỳ nữ già mặc áo quần đen nhăn mặt, lặng lẽ liếc nhìn thân thể nhỏ bé kia một cái rồi lại nhìn về phía mấy tỳ nữ khác.
"Trước kia nương của thất cách cách không được cưng chiều, kết quả là nàng chết sớm, ai, đoạn chưởng cách cách, ai mà dám cưới về, thế nên đã mười tám mà còn chưa xuất giá, chỉ sợ sẽ không gả được." Một tỳ nữ già mang đồ xám lắc đầu, thở dài.
Thân thể bên giếng nước khẽ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục làm việc, nếu không giặt xong đồ thì Lục di nương sẽ đánh nàng mất, sờ sờ những vết bầm xanh tím trên người, đáy mắt xuất hiện sự sợ hãi, nàng lại làm việc nhanh tay hơn.
"Nghe nói Vương gia đang định gả Thất cách cách ra ngoài đấy vì có thầy tướng số nói nếu trước 19 tuổi mà cách cách vẫn chưa xuất giá thì cả Vân Vương phủ sẽ gặp họa diệt môn." Hạ thấp âm lượng, một tỳ nữ già đi theo Nhị di nương nghiêm giọng nói.

"Cái gì!" Mọi người sau khi nghe tin tức này thì đều bị dọa.
"Vậy Vương gia có chọn lựa con rể kỹ lưỡng không?" Chỉ cần gả ra ngoài thì Vương phủ sẽ không gặp tai họa, có gả gà gả chó cũng chẳng ai quan tâm.
Cuối cùng giặt xong một đống áo quần, nàng bỏ gậy gỗ vào trong chậu gỗ, thành gia lập thất sao? Nàng có thể trở thành nương tử của ai sao? Cúi đầu nhìn những đường vân trong lòng bàn tay phải , từng đường vân rõ ràng, chỉ là có một đường vân thẳng tắp cắt qua các đường vân khác, đây chính là đoạn chưởng, là số kiếp của nàng.
"Cái này thì không có nghe nói." Tỳ nữ kia tái mặt, lắc đầu.
"Ai." Chuyện này giống như tảng đá đè nặng lòng các nàng, nếu Thất cách cách trước 19 tuổi mà không gả được, thì các nàng sau khi rời khỏi Vương phủ sẽ phải đi đâu?
Khắc chết nương, phụ thân thì từ lâu đã không xem nàng là nữ nhi thì phải? Từ khi nàng còn nhỏ đến nay sống ở phòng hạ nhân, ăn thức ăn thừa, đắp bằng chiếc chăn bông mốc meo hôi thối, mà ngay cả đứa nhỏ làm thuê cũng có thể sai bảo nàng làm việc, thân phận của nàng so vơi nha hoàn cũng không bằng.
Đau khổ cười, nàng ôm chậu gỗ đi đến sân phơi phơi đồ.
Trên khuôn mặt giống như ngọc Dương Chi lại hiện lên một đường máu ứ rõ ràng, trong cái nhìn của mọi người, nàng vội vã cúi đầu bước nhanh.
Trời cũng sắp tối, nếu không nhanh lên thì ngay cả đồ thừa cũng không có.
Cách cách ư? Nếu không phải có cái danh hiệu này, có lẽ, ngay cả tư cách xuất hiện trong Vương phủ này nàng cũng không có, bọn họ không đuổi nàng đi đã là tốt lắm rồi, có phải là cách cách hay không thì đối với nàng mà nói đều không quan trọng.
Đoạn chưởng? Cách cách?

Nàng thà là một dân chúng bình thường cũng không muốn làm một đoạn chưởng cách cách.
Nương, mọi người đều nói con khắc chết người, người có hận con không? nữ nhi muốn đi bái tế người nhưng phần mộ của người ở đâu? Con còn muốn hỏi cha mười mấy năm qua ngay cả bóng dáng người con cũng chưa được nhìn thấy, người cũng hận con phải không? Nếu người không sinh ra ta thì tốt rồi, người sẽ không chết sớm, cũng chẳng để lại mình ta bơ vơ không nơi nương tựa.
Hong khô quần áo, nước mắt cũng theo động tác mà rơi xuống, như hạt ngọc trai rơi xuống biển người, biến mất vào trong bùn đất.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, đồ đoạn chưởng, còn có cái gì để trông cậy vào, ngươi cho là ngươi thật sự chính là một vị cách cách tôn quý sao? Hừ, ngay cả một hạ nhân cũng không bằng."
Từ xa, Thất di nương tao nhã ăn hạt dưa, lời nói ra từ trong miệng lại thô lỗ không chịu nổi.
"Nàng vừa khóc sao?" Nghe tiếng mà đến, Lục di nương xanh mặt, hét lớn một tiếng, "Ngươi lại đây!"
Không cần suy nghĩ nhiều, nàng cắn đôi môi, thân hình nhỏ bé cứng ngắc đi về phía trước.

"Bộp" Năm ngón tay in hằn trên khuôn mặt đã đầy vết thương của nàng.
Bị Lục di nương dùng lực mạnh tát lên mặt, nước mắt trong hốc mắt tràn ra, nàng nhanh chóng dùng ống tay áo lau nước mắt, chẳng thèm quan tâm đến vết ứ đọng trên mặt.
"Con của kẻ hay khóc cũng chỉ là đứa hay khóc." Phun ra một câu thô tục, Lục di nương ôm lấy cánh tay Thất di nương nghênh ngang rời đi.
"Ôi, vốn chỉ có khuôn mặt dễ nhìn, giờ lại bị đánh thành như vậy, còn bị đoạn chưởng nữa, không ai muốn thì làm sao." Nhóm tỳ nữ già đi qua thấp giọng thảo luận.
Môi dưới sắp bị nàng cắn nát, mặt tái nhợt, chậm rãi bò từ mặt đất lên, phủi đất trên người, cúi đầu, nhẹ nhàng bước đi, giống một oa nhi vô tâm với ánh mắt không tiêu cự, rời đi.
Nàng là một nữ tử bị đoạn chưởng, chỉ là một nữ tử mà hậu thế không dung được mà thôi!