Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 8: Chương 8: Nam Tử Tóc Đỏ






"Đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn đội đấu lạp, đứng ở trong Trúc viên xanh biếc, một tay để sau lưng nhìn về phía bọn họ.
Cáp Tát không hề giật mình bởi vì cách trăm bước chủ tử đã có thể nghe được tiếng chân của bọn hắn, dẫn Họa Tâm bước nhanh tới trước mặt chủ tử.
"Đã chuẩn bị xong, chăn đệm mới cho Họa Tâm cũng chuẩn bị xong, chẳng qua là, đối với chăn nệm, nàng không chịu thay mới , xin chủ tử thứ tội." Xấu hổ cúi đầu, Cáp Tát chưa từng nghĩ tới còn có mình khuyên bảo mà nàng không chịu, nên nói nàng cố chấp, thực ra hắn vì mệnh lệnh mới làm thôi.
Nhưng nhìn hốc mắt nàng tràn đầy nước mắt đáng thương nhìn mình, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.
"Chăn nệm?" Tiếng nói của Triển Trì Tuyệt trầm thấp, nàng lấy đâu ra chăn nệm vậy?
"Đúng vậy, là, hai nửa chăn nệm kia." Cáp Tát nhớ tới cũng cảm thấy bất khả tư nghị (lạ lùng), bị rách như vậy, nàng còn làm như bảo vật mà tỉ mỉ sửa sang lại.
Ngạc nhiên quay đầu, hắn đi tới trước mặt nàng, dáng người to lớn lưng hùm vai gấu che hết thân thể nhỏ nhắn.
"Không phải ta đã ném nó đi rồi sao?"
Cảm nhận được hắn đang tức giận, nàng cúi đầu, tay nhỏ bé vặn vạt áo, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi.
"Ta lượm về."
"Cáp Tát, ném đi, cho nàng thứ mới."

Nếu như bị người ngoài biết người trong phủ dùng thứ đồ thấp kém lại còn là đồ rách, hơn nữa còn là tấm chăn bị rách thành hai nửa, nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Chẳng lẽ hắn còn không nuôi nổi một người làm sao?
"Không muốn!" Nàng bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu, cuối cùng dũng cảm nâng đầu nhỏ lên, ánh mắt kiên định nhìn khuôn mặt đang bị che bởi đấu lạp của hắn.
Buồn cười, ở lãnh thổ này, chỉ cần hắn nói có, sẽ không người nào dám nói không, làm thế nào còn chưa đến một ngày, nàng đã có gan hùm gan báo, dám nói không với hắn!
"Ta, nói, vứt, đi." Từng chữ từng câu, hắn phát hiện nàng đột nhiên trở nên không còn khả ái, nếu sự kiên trì kia hướng về phía người khác, hắn sẽ ngồi xem cuộc vui, nhưng nếu là mình, thì đó chính là muốn nhổ răng cọp.
"Không muốn!"
Nàng cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, đây là thứ duy nhất nương để lại, đã cùng nàng trải qua nhiều năm như vậy, chỉ cần có bất kỳ đau khổ nào, trốn vào trong đệm chăn, giống như có thể cách ly với thế giới bên ngoài, cảm thấy nhẹ nhõm, nàng không muốn mất đi nó.
Cáp Tát nhìn hai người giằng co, cũng không biết xử lý như thế nào, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám cãi lời chủ tử, trừ đại chủ tử, những người khác đa số bị hắn ném ra khỏi cửa.
"Cáp Tát!" Triển Trì Tuyệt dứt khoát xoay đầu lại.
"Dạ, chủ tử." Cáp Tát đi chóng nhanh đến bên cạnh hắn, chỉ sợ đi chậm một bước thì sẽ trở thành nơi trút giận, mặc dù chủ tử chưa bao giờ tức giận với mình, nhưng hắn cũng không hy vọng hôm nay trở thành lần đầu tiên.
"Ngươi cứ mang ném đi, nếu nàng muốn phản kháng, liền phái người giữ lại." Hắn bực bội.

"Ngươi, ngươi đừng ném đồ của ta đi được không, ngươi kêu ta làm gì ta cũng làm, nhưng van ngươi, đừng ném đồ của ta, đó là thứ duy nhất nương để lại cho ta, xin ngươi." Hai chân quỳ xuống, nàng không hề quật cường nữa, nếu là ngay cả nó cũng bị mất, nàng thật không tưởng tượng nổi sau này mình nên làm thế nào cho phải.
Trước kia lão tỳ nữ giữ cửa ở Phong vương phủ đã từng cố gắng lén đổi chăn cho nàng, bởi vì thật sự là quá tệ, ở cùng một chỗ, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu vẫn thấy, thấy thế nào cũng khó chịu, nhưng lại bị nàng phát hiện, giống như nổi điên cắn tay của người muốn vứt chăn của nàng, thiếu chút nữa cắn ra một miếng thịt , dọa đến toàn bộ mọi người không dám nghĩ đụng vào chăn của nàng nữa, cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
"Cái gì cũng có thể?" Hắn sờ sờ cằm.
"Ừ." Nàng nhanh chóng gật đầu, vết thương trên mặt dưới ánh mặt trời càng thêm có vẻ rõ ràng, lông mày thanh tú khẽ nhíu, không biết là do khẩn trương hay vì cái gì, trên trán mồ hôi lấm tấm, giống như sương mai được ánh mặt trời chiếu lấp lánh.
"Chỉ cần ngày mai trước khi trời sáng ngươi đào đủ một trăm khúc măng, ngươi có thể giữ đồ lại."
Lời của hắn làm cho nàng thở ra một hơi.
"Thật sao?" Nàng cố gắng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, muốn nhìn vẻ mặt của hắn rõ ràng xem là thật hay giả, đáng tiếc, đấu lạp màu đen che đi khuôn mặt hắn khiến nàng không thu hoạch được gì.
Triển Trì Tuyệt đưa ra một bàn tay đè đầu nàng, phát hiện bàn tay có thể bao lại đầu nhỏ của nàng, có chút ngạc nhiên nàng bình thời ăn gì mà có thể nhỏ gầy như vậy.
"Thật" âm thanh của hắn trầm thấp, mơ hồ mang theo nụ cười, "Nhưng mà, là dùng tay đào ."
"Chủ tử. . . . . ." Cáp Tát không đành lòng.

Hắn đưa mội tay ngăn sự cầu xin của Cáp Tát, nếu nàng không có đủ sự kiên nghị, thì vốn chẳng có tư cách bảo vệ thứ quan trọng, như vậy, nếu có thì nó chỉ một sự gửi gắm tâm tư mà thôi.
"Ngươi làm được không?" Đối với cảm giác nắm tóc nàng thật thích, tay của hắn vo mấy vòng loạn xạ, mới phát hiện mình khiến cho búi tóc của nàng rối bời.
"Ta, ta nhất định sẽ làm được." Họa Tâm cắn môi, hắn muốn cười nhạo nàng sao? Như vậy mình tuyệt không để cho hắn được như ý.
"Rất tốt, " hắn hài lòng gật một cái, "Nhớ, ngươi ở nơi này chỉ là một tỳ nữ, không có quyền lợi, nhất là khi ta nói, chỉ có tuân theo, nếu không, chuyện gì cũng có thể xảy ra."
Trong nháy mắt mặt tái nhợt, nàng vô lực gật đầu, chỉ cần nghe lời, nàng, là có thể giống như nhưng người bình thường phải không? Không chịu sự ức hiếp bất luận kẻ nào, cũng có thể, vui vẻ phải không?
"Còn có, bắt đầu từ ngày mai, những gì ta cần mỗi buổi sáng do ngươi chăm lo, buổi sáng không được để cho ta chờ quá lâu, nữ nhân, ta không có bất kỳ tính nhẫn nại, đây là ta lời khuyên ta cho ngươi." Hắn giống như ác ma đang tiếp tưục trò đùa dai cúi ở bên tai của nàng, nói bằng âm thanh êm ái khiến nàng khẽ run.
"Vâng" nàng đã hiểu, mình chỉ có thể nói một chữ, chính là "Vâng" .
Hắn hài lòng, buông bàn tay vẫn đặt ở trên đầu nàng ra, Triển Trì tuyệt vỗ nhẹ đầu của nàng như vỗ chó vỗ mèo, sau đó, rời đi.
"Ta, có thể mượn một cái rổ được không?" Không thể mang theo dao nhưng nàng mượn một cái rổ tổng cũng không quá đáng phải không?
"Dĩ nhiên có thể."
Cáp Tát cũng cảm giác chủ tử làm như có chút quá, dù sao cũng là một cô nương mãnh khảnh, lại phải dùng tay đào măng, đôi tay nào có thể chịu được.
"Cám ơn!" Cảm giác được thiện ý của Cáp tát, Họa Tâm bắt tay vào làm, lần đầu tiên nói cám ơn với người khác.
Từ nhỏ, đều là người khác ra lệnh cho nàng, chưa từng có người nào chủ động giúp nàng, một câu"Cám ơn", nàng mở miệng cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Không cần" Cáp Tát vội vàng khoát khoát tay, "Ngươi về sau kêu ta Cáp Tát đi, tất cả mọi người đều gọi ta như vậy."
"Được thôi." Nàng kéo khóe miệng muốn lộ ra nụ cười thiện ý, đáng tiếc, ngược lại càng giống như vẻ mặt lúc đau khổ.
"Đi, đi, ta dẫn ngươi đi lấy rổ." Cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của nàng, hắn vội vàng đi trước dẫn đường, không có chú ý tới việc ở phía sau nàng vẫn xoa khóe miệng của mình.
Cuối rừng trúc một nam nhân mang đấu lạp đang đứng, cành trúc theo gió lay động, hắn lại đứng hết sức vững chắc, khi hai người biến mất, hắn mới nhảy xuống.
"Chủ tử, sao người lại ở nơi này." Vân Hương nhảy vào trong ngực hắn, rốt cuộc cũng tìm được hắn.
Da màu lúa mật, mày rậm mắt to, mái tóc đen dài bị nàng buộc thành nhiều lọn, hơn nữa mặc một bộ trang phục màu vàng, càng tỏ rõ sự đắc ý rõ ràng.
"Trên người ngươi là mùi gì đấy." Đẩy người trong ngực ra, hắn ghét nhất những thứ mùi thơm đó.
"Thật xin lỗi, ta quên. . . . . ."
Lúc này Vân Hương mới nhớ lại rằng sáng sớm hôm nay ra ngoài đi dạo trên đường cái có thử chút hương phấn, nàng lui lại mấy bước, khẩn trương nắm chặt hai tay.
"Về sau nếu còn như thế, không cần trở lại nữa." Hắn che mũi, không lưu tình bước nhanh rời đi.
Một cơn gió thổi qua, lá cây trong rừng trúc lay động, chỉ để lại người đang nhìn theo bóng lưng của hắn, rưng rưng mắt lệ. . . . . .