Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 26




Editor: Băng ngàn năm

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Kỷ Lâm đi ngay đến lớp dạy Taekwondo, phía sau còn có một đám người đi theo, ôm TV, dây điện, Bạch Kỳ trợn mắt hốc mồm nhìn. Kỷ Lâm...... Đây là muốn làm gì?

Âm thanh máy khoan điện chói tai vang lên chừng nửa giờ, cái đó TV LCD 34 inch rốt cuộc đã có mặt ở trên tường, Kỷ Lâm hả hê ngồi trên ghế sa lon cầm điều khiển ti vi vừa không ngừng chuyển kênh, vừa quay đầu nói chuyện với Bạch Kỳ, “Như thế nào? Cái TV này được không?”

Được? Như thế nào là được? Bạch Kỳ nhìn ngắm từ trên xuống dưới nhiều lần, cũng không nhìn ra cái TV LCD này cùng TV LCD bình thường khác nhau ở chỗ nào, nhưng khi anh liếc thấy cái DVD dưới TV, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Đoàn trưởng. Cậu muốn xem cái đĩa này sao? Để tớ hướng dẫn cho.” Trời ơi, thật sự là không dễ dàng, đoàn trưởng nhà ta rốt cuộc hơn ba mươi tuổi cũng đã biết làm chuyện nam nhân nên làm rồi.

Xem phim người lớn…tự sướng không đủ. Ta sẽ tìm một vài em xinh tươi đến, đảm bảo sẽ thoải mái nha.

“VCD ở đâu? Bây giờ chúng ta cùng xem một bộ.” Mắt Bạch Kỳ sáng lên nhìn chằm chằm Kỷ Lâm. Gần đây công lực của anh đã nâng lên một bước rồi, một cuộn phim không thỏa mãn được anh. Lần trước xem phim còn ngủ thiếp đi.

Bạch Kỳ hào hứng chạy đến Kỷ Lâm chỉ vào VCD, anh phải tìm một cuộn phim kích thích mình một chút.

Kỷ Lâm lấy ra rất nhiều VCD, nhưng không cái nào có bìa, rất rất nhiều đĩa chồng chất chung một chỗ, Bạch Kỳ từ giữa đống đó rút ra một cái rồi bỏ vào trong DVD, hưng phấn xoa xoa tay chờ, trong lòng anh mong đợi “Kích thích”.

Thế nhưng khi trên TV xuất hiện hình ảnh kia, Bạch Kỳ mặt ngu đi, anh tức giận đỏ bừng mặt, chỉ vào TV lắp ba lắp bắp mấy câu không nói ra ngoài được được.

“Cậu...... Cậu...... Cậu thế nhưng......”

“Quả nhiên là hình ảnh high definition.” Kỷ Lâm tiến tới trước TV nhìn mấy lần, thoả mãn gật đầu, “Không tệ, hình ảnh rất có cảm xúc, nhân vật cũng rất rõ ràng.”

Nói xong, liền ngồi vào trước TV, coi phim một cách nghiêm túc.

Anh vừa ngồi xuống, bên tai liền truyền đến tiếng cắn răng nghiến lợi của Bạch Kỳ, “Kỷ…. Lâm.”

“Cậu làm sao vậy?” Kỷ Lâm quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn anh ta, “Khó coi sao? Rõ ràng …rất rõ ràng mà.”

“Đclmm.” Bạch Kỳ hung hăng mắng một tiếng, quơ tay cầm áo của mình lên, đá cửa ‘oanh’ một tiếng, đi thẳng ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Là rõ ràng, chẳng những rõ ràng, còn siêu cấp rõ ràng. Nhưng cái anh muốn xem là phim người lớn…. Phim người lớn. Không phải phim ‘Con đầu to bố đầu nhỏ’

Đclmm. Giờ còn đi coi ‘Con đầu to bố đầu nhỏ’. Kỷ Lâm này quả là hiếm thấy. Như vậy cả đời sao cầm tới tay con gái, sờ tới ngực phụ nữ cơ chứ… Cứ độc thân cả đời như vậy.

Mà trong võ đường, Kỷ Lâm mở trừng hai mắt nhìn Bạch Kỳ ra khỏi võ đường. Không phải nói muốn xem sao? Sao lại đi như thế? Thật là hay thay đổi.

Hoàn Tử bước vào võ đường, nhìn thấy huấn luyện viên Kỷ nhìn màn hình TV cười khúc khích, đứa trẻ không nói một lời đi tới đứng ở bên cạnh Kỷ Lâm, không tiếng động nhắc nhở anh nên dạy học.

Nhưng Kỷ Lâm chẳng những không có cho Hoàn Tử tập Taekwondo, ngược lại một tay ôm lấy cậu vào trong ngực, “Hoàn Tử, huấn luyện viên cùng cháu xem phim ‘Con đầu to bố đầu nhỏ’ nhé. Cháu xem, ba với con trai rất thân mật, cùng nhau đánh trả.”

Bộ phim hoạt hình này nhất định sẽ gợi lên tình thương của cha đối với Hoàn Tử, sau đó đứa trẻ sẽ như chim con nhào vào trong lòng ngực mình tìm kiếm che chở của mình. Đến lúc đó việc đem Diệp Chi mang về nhà không phải là dễ như trở bàn tay sao? Mình quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh.

“......” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàn Tử đen thui, cậu không cần xem mấy bộ phim hoạt hình ngây thơ này. Cậu muốn học Taekwondo, đánh người xấu, bảo vệ mẹ.

Thấy Hoàn Tử không lộ ra vẻ say mê cuồng nhiệt, Kỷ Lâm nghi ngờ nháy nháy mắt, “Cháu không phải thích xem ‘Con đầu to bố đầu nhỏ’ sao? Ở đây huấn luyện viên còn có mèo hồng thỏ xanh, Pokemon, nếu không...... Transformers?”

Hoàn Tử thản nhiên nhìn Kỷ Lâm, huấn luyện viên Kỷ thật là trẻ con, thật có thể làm ba mới của mình được sao?

Mặt đứa nhỏ không chút thay đổi, đi tới góc cách xa Kỷ Lâm nhất, tự mình làm nóng người, còn Kỷ Lâm trong tay vẫn đang cầm một đống lớn đĩa phim hoạt hình, cậu nhìn cũng không thèm nhìn.

Hoàn Tử không thích xem phim hoạt hình. Kỷ Lâm cảm giác lòng tự ái của mình bị thương tổn, đứa bé tại sao không thích phim hoạt hình?

Huấn luyện viên Kỷ uất ức liếc mắt nhìn Hoàn Tử ở trong góc, không để ý lỡ tay ‘choang’ tiếng đĩa rơi vỡ loảng xoảng.

Ở nhà họ Diệp, ba Diệp đưa bộ mặt nghiêm túc nhìn mẹ Diệp than vãn, “Huấn luyện viên Kỷ là huấn luyện viên của Hoàn Tử? Đúng, chính là anh ta. Đang hẹn hò với Diệp Chi. Còn bị tôi bắt được nhiều lần.”

“Cái gì?” Mẹ Diệp há to mồm, bộ mặt khiếp sợ nhìn ba Diệp, giơ quả hồ trăn lên trời nửa ngày cũng không nhét vào miệng. “Ông không nhìn lầm chứ?”

“Tôi làm sao có thể nhìn lầm? Tôi còn chưa có già đâu.” Ba Diệp hừ một tiếng, “Thế nào? Tối nay Chi Chi nói với bà có chuyện không đi đón Hoàn Tử hả? Hừ, có chuyện sao? Tôi chỉ sợ không phải vậy, đoán chừng là giận dỗi tiểu tử kia rồi.”

“Này, vậy làm sao bây giờ?” Mẹ Diệp bị ba Diệp đưa ra tin tức này làm chóng mặt, trong khoảng thời gian ngắn thái độ cũng có chút mờ mịt.

“Làm thế nào? Chuyện đứa nhỏ cũng đã lỡ rồi, để cho chúng nó tự giải quyết đi. Nhắn tin cho nó về, nói tối nay hai ta không rảnh, để cho nó tự đi đón Hoàn Tử. Gặp mặt nói chuyện một chút có thể sẽ khác.”

“A, tốt...... Tốt.”

Vì vậy, Diệp Chi ở công ty đang ngồi trước máy vi tính chuẩn bị làm đơn đặt hàng mới, chỉ nghe điện thoại di động vang lên, mở ra xem, nhất thời ngơ ngác, là mẹ cô nhắn tin: mẹ và cha con gần tối đều có chuyện bận, con đi đón Hoàn Tử nhé. PS: tâm bệnh cần phải dùng tâm chữa trị. Gook luck.