Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 39: Gậy đánh uyên ương




Editor: Băng ngàn năm

Tên vô lại này. Anh ta không phải là đến tỏ tình với mình, anh ta đến để giở trò lưu manh với mình. Mình không thể xúc động, nếu không sẽ đánh thức ba mẹ, đây quả thực là uy hiếp trắng trợn. Diệp Chi vừa tức vừa thẹn, quả thật hận không thể nhảy dựng lên tát thẳng vào mặt của Kỷ Lâm.

Ở trong lòng cô đánh Kỷ Lâm một vạn lần, thực tế cũng do bản thân đang bị anh đè ở dưới liều mạng hôn, đôi môi đau đớn, đẩy không ra đánh cũng không đi.

Cái này mà gọi là hôn môi sao? Đây rõ ràng là gặm. Diệp Chi nhẫn tâm liếc mắt xem thường ở trong lòng, Kỷ Lâm mưu toan cạy hàm răng cô ra, lúc tiến quân thần tốc thì cô dùng sức cắn vào môi anh một cái.

“Á……” Kỷ Lâm đau đớn hít một hơi, Diệp Chi cắn phát này không chút lưu tình, miệng của anh trong nháy mắt đầy mùi máu tươi.

Anh liếm liếm môi nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Diệp Chi đang nằm phía dưới. Chẳng những không tức giận mà ngược lại trong lòng càng hưng phấn hơn. Quả nhiên là cô gái được mình coi trọng. Ngay cả phản kháng cũng mãnh liệt như vậy.

Cái gọi là người tình trong mắt người đang yêu đều là Tây Thi, bây giờ trong mắt của đoàn trưởng Kỷ trừ Diệp Chi ra thì hoàn toàn không thấy người khác.

“Anh là đồ khốn kiếp.” Diệp Chi dùng sức đẩy Kỷ Lâm, tức giận đến tay cũng phát run, cổ cứng lên, nhìn Kỷ Lâm nói “Tôi không đồng ý. Cũng không...... Ưmh......”

“Anh nói lời sẽ giữ lời.” Kỷ Lâm áp cả thân thể lên trên người Diệp Chi không để cho cô mảy may tránh thoát, vừa hôn môi cô vừa nói giọng khàn khàn: “Em không cần đồng ý, anh muốn ngủ lại ở phòng em rồi đợi đến sáng mai bước ra từ phòng em ngay trước mặt ba mẹ em.”

“Anh….” Diệp Chi chợt trợn to hai mắt, tại sao mình không biết Kỷ Lâm vô sỉ đến mức này chứ? Nếu anh ta làm như vậy thật, mình có trăm cái miệng cũng không thể thanh minh được.

Diệp Chi chưa bao giờ gặp loại tỏ tình cuồng phong như thế này. Không đồng ý cũng không được. Được, vậy đồng ý rồi tính tiếp. Cô cắn cắn môi không ngờ biện pháp chỉ có thể là thỏa hiệp.

“Anh cho tôi chút thời gian có được không? Tôi...tôi bây giờ không thể đồng ý.”

“Anh đã cho em thời gian dài như vậy rồi.” Kỷ Lâm kiên quyết không lui bước, đôi môi dán chặt khóe miệng Diệp Chi nhẹ nhàng mè nheo “Chi Chi, em xem anh là một người đàn ông tốt, nhất định phải sớm lừa về nhà đúng không? Em nên đồng ý đi, coi như là trắng trợn kiếm một sức lao động miễn phí rồi.”

Kỷ Lâm trong cương có nhu, vừa đấm vừa xoa, làm cho Diệp Chi tức giận cũng không thốt ra miệng được.

“Kỷ Lâm, anh phải cho tôi nghĩ thông suốt chứ. Chuyện như vậy cần phải hai bên tình nguyện......”

“Đúng vậy cần phải hai bên tình nguyện.” Kỷ Lâm ngắt lời cô, mắt nhỏ dài dưới ánh đèn dao động lấp lánh, vừa đen vừa sáng vô cùng đẹp, “Em đồng ý thì không phải hai bên tình nguyện sao?”

Nói xong, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của Diệp Chi rồi hung hăng hôn một cái “Đời này anh chỉ thích một người là em, em đáp ứng anh có được không?”

Thấy Diệp Chi mặc dù mím môi không nói lời nào nhưng không tiếp tục la hét cự tuyệt nữa. Ánh mắt Kỷ Lâm lóe sáng bắt đầu chơi xấu “Có được hay không? Có được hay không? Chi Chi…” Anh hơi kéo dài âm cuối rồi vùi đầu ở trong cổ Diệp Chi cọ xát, trong giọng nói mang theo bảy phần khẩn cầu ba phần uất ức “Bị em cự tuyệt một lần, anh đã không tới trong thời gian dài.”

Đáy lòng Diệp Chi run lên, mắt nhìn chằm chằm Kỷ Lâm. Người đàn ông giống như động vật nhỏ nũng nịu, dụi tới dụi lui lung tung ở trên cổ cô, không ngừng lấy lòng, làm cho lời cự tuyệt của cô đã đến mép cũng không nói ra miệng được.

Diệp Chi ít tiếp xúc với đàn ông nên không biết có một loại đàn ông, trời sinh trong bụng đen tối, nhưng trên mặt có thể làm ra bất kỳ vẻ mặt vô tội nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích.

Cho nên bây giờ cô đã bị biểu cảm của Kỷ Lâm mê hoặc, hoàn toàn quên mất người đàn ông bá đạo vừa rồi. Thậm chí còn muốn đưa tay sờ sờ tóc của Kỷ Lâm để an ủi anh.

Khóe mắt Kỷ Lâm liếc qua nét mặt của Diệp Chi mà trong lòng hồi hộp, hôm nay nếu mình làm khó thì chuyện này chắc sẽ thành nên tích góp hết hơi sức lăn lộn làm nũng “Em đồng ý đi, đến lúc đó nếu đúng là anh không tốt thì chia tay anh cũng không muộn. Chi Chi… Chi Chi……”

Chưa tới bốn tháng nữa anh phải trở về bộ đội nên nhất định phải thừa dịp đang rảnh rỗi đem Diệp Chi về nhà biến thành người của mình. Giải quyết triệt để tất cả tai họa ngầm như Mạnh Trường Thụy…....

Nếu không đến lúc đó ngộ nhỡ mình có nhiệm vụ, mười ngày nửa tháng không về, Diệp Chi bị Mạnh Trường Thụy lừa gạt đi thì làm thế nào? Nếu thật xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc đi.

Vô lại thì sao? Da mặt dày thì thế nào? Chỉ cần có thể nắm Diệp Chi trong tay thì cái gì anh cũng có thể làm, việc gì phải quản quá trình nó như thế nào. Kết quả tốt là được.

Đến lúc đó tay trái ôm vợ tay phải ôm con trai. Đây mới thật sự là cuộc sống giàu sang.

Giọng nói của người đàn ông này rất đáng thương, không có vẻ tự nhiên như bình thường ở võ đường cũng không thấy khí phách mạnh mẽ như vừa rồi, tóc thô ráp ở trên cổ mình cọ tới cọ lui, giống như một con chó con nũng nịu.

Lòng của Diệp Chi từ từ mềm nhũn, không kìm được nhớ tới cảnh tượng mỗi lần nhìn thấy Kỷ Lâm. Anh không phải chơi vui vẻ cùng Hoàn Tử sao? Cũng chính là người ôm con Tiểu Hắc Miêu trêu chọc, trong mắt không tự chủ nở nụ cười. Người đàn ông thích đứa bé và mèo, tính tình cũng không tồi.

Cô bỗng nhiên thò tay nắm cổ áo của Kỷ Lâm, nhấc đầu anh ra ngoài, nhìn cặp mắt trong sáng đó, cố nén ngượng ngùng chậm chậm nói: “Kỷ Lâm, tôi......”

Ngay lúc đó có một tiếng gõ cửa dồn dập cắt đứt lời nói của Diệp Chi.

“Chi Chi, anh vào nhé.” Giọng nói trầm thấp của Diệp Khung truyền vào trong tai, Diệp Chi hoảng hốt không kịp làm ra phản ứng gì thì Diệp khung đã đẩy cửa bước vào.

_________________