Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 779: Tôi và anh không nợ nhau! (17)




Thịnh Thế lập tức cầm lấy áo khoác mở cửa đuổi theo.

Thật ra Cố Lan San cũng không có đi xa, chẳng qua kinh nghiệm nhiều năm cô và Thịnh Thế chung đụng nói cho cô biết, Thịnh Thế giận dỗi với cô, cô chỉ cần phát cáu lớn hơn anh, kết quả cuối cùng, bảo đảm là Thịnh Thế thỏa hiệp.

Sự thật chứng minh, kinh nghiệm của Cố Lan San là chính xác.

Cô đứng trong gió lạnh lạnh run ở dưới lầu, vừa đá cục đá, vừa đếm thời gian, xem rốt cuộc bao lâu Thịnh Thế mới xuống tìm cô.

Lúc cô đếm tới số năm mươi, cô đã nghĩ, nếu đếm tới tám mươi mà Thịnh Thế không xuất hiện, thì cô đi thật.

Sau đó khi đếm đến tám mươi, Cố Lan San không nỡ đi liền nghĩ, khi cô đếm tới một trăm, Thịnh Thế còn chưa xuất hiện, cô sẽ lột da anh!

Sau đó khi cô đếm tới một trăm, Cố Lan San không nỡ lột da Thịnh Thế, liền giận dữ nghĩ, nếu cô đếm tới một trăm năm mươi, Thịnh Thế còn chưa có xuất hiện, cô liền rủa anh bị bệnh liệt dương, vô năng, tiết ra sớm, một giây liền bắn ra!

Kết quả lúc cô đếm tới số một trăm bốn mươi, Cố Lan San liền kéo dài thời gian đếm cách mỗi con số ra, sau đó đếm tới một trăm bốn mươi chín, cô liền đá cục đá, giận dữ lẩm bẩm: “Nhị Thập tồi, Nhị Thập thối, đến bây giờ vậy mà còn chưa xuất hiện, xem ra anh thật sự muốn liệt dương, muốn tiết ra sớm, muốn vô năng, muốn một giây bắn ra!”

Cố Lan San vừa nói, vừa đá mạnh cục đá trên đất, thân thể run rẩy, cắn răng, tiếp tục oán giận nói: “Nhị Thập là vua liệt dương, vua tiết ra sớm, vua vô năng, vua một giây bắn ra!”

Sau đó lời của cô còn chưa dứt, sau lưng liền có một cái áo khoác đắp lên, cô bị dọa sợ đến cả kinh quay đầu lại, thấy Thịnh Thế đứng ở sau lưng cô, ánh mắt lập lòe bất định nhìn cô, gằn lại từng chữ lời nói của cô: “Nhị Thập là vua liệt dương?”

Cố Lan San thật sự không nghĩ tới mình mắng chửi người ở sau lưng, lại bị người bắt tại trận, cô không nhịn được có chút xíu khẩn trương.

Giọng nói của Thịnh Thế vô cùng dễ nghe, nhẹ nhàng, tiếp tục lặp lại: “Vua tiết ra sớm?”

Cố Lan San quay đầu, không nhìn Thịnh Thế.

“Vua vô năng?” Thịnh thế vừa nói, vừa nhích tới gần khuôn mặt của Cố Lan San, ép buộc đáy mắt của cô chỉ có anh tồn tại, sau đó chậm rì rì kéo dài giọng lặp lại câu nói cuối cùng ra: “ Vua một giây bắn ra?”

“Sở Sở, đây chính là kết luận sau khi em cùng anh lên giường nhiều lần rút ra? Hử?”

Cố Lan San bị anh bức không thể lui được nữa, liền hếch cằm, bộ dạng không hề có một chút đuối lý nào, nhìn Thịnh Thế, nói: “Ừhm, bản thân anh sắp trở thành vua liệt dương, vua tiết ra sớm, vua vô năng, vua một giây bắn ra, chẳng qua em vì suy nghĩ cho tính phúc nửa đời sau của mình, cho nên em mới cố ý không đếm ra con số một trăm năm mươi cuối cùng.”

“Nửa đời sau.......” Thịnh Thế cảm thấy ba chữ này, vô cùng dễ nghe, càng lúc càng kéo dài giọng nói ra, đè xuống gằn ra từng chữ: “Tính phúc?”