Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 787: Hai chúng ta ai đê tiện hơn ai? (5)




Thịnh Thế vốn là muốn giúp Cố Lan San bóc vỏ, bất quá thấy cô đeo bao tay, bộ dáng hưng phấn khi ăn, cũng không nhịn mất hứng, hiện tại nghe được cô nói như vậy, lập tức ngước khuôn mặt tươi cười tít mắt, cầm tôm hùm, bóc vỏ một cái, bỏ vào trong chén Cố Lan San.

Cố Lan San vui vẻ ngồi không hưởng lộc, cầm đôi đũa gấp tôm hùm, ăn một cách thích thú.

Bất quá, Cố Lan San ăn luôn nhanh hơn tốc độ Thịnh Thế bóc vỏ tôm hùm, thời điểm bắt đầu ăn, còn có thể chờ đợi tiếp, càng về sau, không biết nguyên do là cô cảm thấy ăn đặc biệt ngon, hay là do nóng ruột, liền nhịn không được sinh ra thúc giục Thịnh Thế: “Nhị Thập, tốc độ của anh có thể nhanh lên một chút hay không, anh bóc vỏ cũng không nhanh bằng em ăn, chờ anh bóc hết vỏ, em đều đã chết đói!”

Con tôm hùm này không phải là loài vật đặc biệt sạch sẽ, cho nên dù Cố Lan San có thúc giục kịch liệt, Thịnh Thế vẫn là không dám sơ suất, từng con từng con cẩn thận bóc sạch sẽ cho cô, mới dám cho cô ăn.

Cố Lan San suy nghĩ ăn, đúng là lượng cơm ăn không lớn, có lòng mà dạ dày lại không có tiền đồ, cho nên, một phần tôm hùm lớn này, ngay cả Cố Lan San không ngừng thúc giục cùng oán hận, chỉ giải quyết được một nửa.

Cố Lan San nhìn trong chén của mình cuối cùng còn lại ba bốn con tôm hùm, cầm đôi đũa đâm một cái, thả vào trong miệng, như thế nào lại bất động không nhai, liếc mắt nhìn Thịnh Thế đang chuyên chú bóc vỏ tôm trước mặt mình, trầm tư một chút, kêu ra tiếng một câu: “Nhị Thập?”

Thịnh Thế ngẩng đầu, Cố Lan San vảy vảy tay đối với anh, ý bảo anh đưa mặt về phía mình.

Thịnh Thế không biết Cố Lan San muốn làm gì, liền đưa mặt về phía cô, Cố Lan San hướng về phía Thịnh Thế đưa miệng ra, Thịnh Thế cho là Cố Lan San muốn hôn mình, đặc biệt vui mừng tiến lên, bởi vì tốc độ quá nhanh, còn đụng phải cái bàn chặn ngang hơi lung lay, ai ngờ Thịnh Thế há miệng vừa lại gần miệng Cố Lan San, liền có một con tôm hùm bị Cố Lan San dùng đầu lưỡi đẩy vào trong miệng, sau đó Cố Lan San vững vàng ngồi trở lại chỗ của mình, mặt hơi hơi hồng, quang minh chính đại lấy cớ nói: “Em ăn no, vì tránh lãng phí, cho nên tặng con tôm hùm đó cho anh ăn.”

Thịnh Thế bị nói Cố Lan San một cách cưỡng từ đoạt lý nói buồn cười hai tiếng, chậm rãi nhai con tôm hùm bị Cố Lan San ngậm đến không còn mùi vị tôm nữa, nuốt vào trong bụng, còn đưa lưỡi ra, cố ý hướng về phía Cố Lan San liếm bên môi của mình, lại đưa một con tôm hùm, đến bên môi của Cố Lan San: “Lại một con nữa?”

Mặt Cố Lan San lại càng đỏ hơn, giơ tay lên, vỗ đầu Thịnh Thế một cái, nói: “Anh cầm thú!”

Thịnh Thế cười đến mở cờ trong bụng bỏ con tôm hùm vào trong miệng, sau đó lóe ra trong đầu, tiến đến trước mặt Cố Lan San: “Bằng không, anh đút em?”

Cố Lan San hét lên một tiếng, né tránh về phía sau, ngậm chặt miệng mình lại, trịnh trọng nhìn Thịnh Thế nói: “Nhị Thập, miệng đối miệng cho ăn, anh nói anh có ghê tởm hay không!”

Thịnh Thế kháng nghị: “Sở Sở, không công bằng, mới vừa rồi rõ ràng là em đút anh ăn trước! Em như thế nào lại nói em ghê tởm a!”

“Này, Nhị Thập, em là tiên nữ, anh là người phàm, tiên nữ đút người phàm, đó gọi là ban cho, người phàm đút tiên nữ, kia gọi là xúc phạm!” Cố Lan San nói một cách hợp tình hợp lí, yên tâm thoải mái: “Anh và em là không có cách nào so sánh được, có biết hay không!”