Đoạt Tình Quân Sư!

Chương 6




Liếc mắt nhìn Lôi Mông vẫn còn than khóc, Hi Nhĩ gật đầu với Khải Dực chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị một câu nói của Lôi Mông mà dừng bước chân.

“Hi Nhĩ, cha mẹ của ngươi muốn ta đáp ứng hôn nhân của ngươi cùng với Lỵ Ân.”

Lỵ Ân là con gái một của thừa tướng, bằng vào điều kiện và địa vị của gia đình đã làm rất nhiều người theo đuổi cô. Nhưng mà, mọi người đều biết đối tượng Lỵ Ân thích là quân sư nổi danh của xà giới – Hi Nhĩ. Vì nguyên nhân như vậy, cha mẹ của Hi Nhĩ mới mượn cuộc hôn nhân này để xoay chuyển chú ý của Hi Nhĩ.

Bất quá, xem tình trạng hiện tại của Hi Nhĩ, bọn họ định trước đã phải thất vọng rồi.

“Ngươi không cần để ý đến bọn họ.” Sau khi hạ xuống một câu không một tia cảm tình, Hi Nhĩ cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Lôi Mông lắc đầu bất đắc dĩ: “Ai, thực sự là đáng thương a!” Xem ra Lỵ Ân vĩnh viễn cũng không nhận được tình yêu của Hi Nhĩ.

“Có thời gian nhiều chuyện lo cho người khác, còn không mau chóng trở về.” Lời nói Khải Dực lạnh lùng kết thúc Lôi Mông vẫn còn đang cảm thán.

Nghe được lời nói giễu cợt của đại ca, Lôi Mông chỉ phải đứng dậy rời đi. Không có biện pháp, ai bảo y lại sợ nhất là đại ca lạnh như băng này! Nghĩ đến, đại ca là Xà vương cũng thấy thật rất là phiền muộn.

Cho đến khi Lôi Mông rời đi, Khải Dực mới ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Nhìn Hi Nhĩ nhã nhặn nhưng kỳ thực so với bất kỳ kẻ nào càng cố chấp hơn, Hi Nhĩ so với băng sơn ngàn năm còn lãnh khốc hơn. Hôm nay Hi Nhĩ đã động tâm, hy vọng bọn họ có thể tự giải quyết cho tốt, bằng không cho dù là người thân, tin rằng Hi Nhĩ cũng sẽ không bỏ qua.

“Thiếu gia, ngài đã về rồi!” Ước Hàn nôn nóng bất an nhìn thấy Hi Nhĩ càng gấp đến độ đầu toát đầy mồ hôi, lại không biết làm sao nói ra.

“Làm sao vậy?” Lẽ nào khi bản thân không có ở nhà Mộc nhi đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến khả năng đó, Hi Nhĩ nhanh bước đến phòng ngủ.

Hít sâu một hơi, Ước Hàn nói rằng: “Thiếu gia, phu nhân không thấy.” Chỉ thấy một bóng lưng luôn luôn thẳng tấp dừng lại, không thấy rõ biểu tình của khuôn mặt.

Đi tời bên quầy bar Hi Nhĩ rót cho mình trước một chén rượu rồi đi tới sát bên cửa sổ, nhìn khung cảnh xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.

Ước Hàn biết thiếu gia đang đợi ông giải thích liền kể lại sự việc từ đầu tới đuôi, nhìn vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình trong lòng ông thở dài. Nói đến đều là lỗi của ông, thiếu gia thật vất vả mới gặp được người mình thích nhưng kết quả bởi vì sự sơ sót của ông mà rời đi, đều này làm ông không thể nào tha thứ cho bản thân!

“Ước Hàn, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Sau khi uống hết rượu trong ly, Hi Nhĩ đạm mạc nói. Không ai biết Hi Nhĩ lúc này đang nghĩ cái gì, ngay cả Ước Hàn hầu hạ nhiều năm cũng không rõ.

Không còn cách nào khác, Ước Hàn chỉ có thể cung kính một câu rồi xoay người rời đi.

Cho đến khi màn đêm buông xuống Hi Nhĩ mới buông chén rượu, đi đến phòng ngủ. Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười.

Xem ra Hạ Mộc đã tiếp nhận thân phận của bản thân, như vậy việc còn lại là làm sao thuyết phụ cha mẹ của mình. Về phần La Khắc, Hi Nhĩ lần đầu biết ơn sự coi trọng của cha mẹ. Nếu không có bọn họ, nói vậy cũng sẽ không tạo thành kết quả hiện tại. Bọn họ hẳn là sẽ không nghĩ đến, nhìn như tạo thành một chuyện thương tổn đối với Hi Nhĩ nhưng vừa khéo lại giúp Hi nhĩ một đại ân.(ana: ta chịu ko beta thêm nổi câu này. Tuy nghĩ nó liên quan đến cấu trúc gì nhưng chịu. Ngu muội quá đi)

Bất quá, Hi Nhĩ có một khoảng thời gian không thể đi gặp Hạ Mộc. Không biết lần sau lúc hai người gặp lại sẽ như thế nào? Hy vọng Hạ Mộc sẽ không oán giận bản thân lâu không đi gặp cậu, dù sao Hi Nhĩ cũng không phải hoàn toàn rảnh rỗi. Việc quan trọng hơn là, trong khoảng thời gian này Hạ Mộc nhất định sẽ phát hiện trong bụng đã tồn tại đứa trẻ, đến lúc đó đồng ý hay phủ nhận toàn bộ đều phải xem ở bản thân.

Có thể trong mắt người khác nhìn thấy, cách làm của Hi Nhĩ có phần quá tàn khốc. Nhưng mà, đây là điều cần phải làm, Hi Nhĩ không cho phép Hạ Mộc sợ bản thân, càng đừng nói đến chuyện cự tuyệt bản thân. Hi Nhĩ tiếp nhận đáp án chỉ có thể là “YES”, không có “NO”.

Một thợ săn giỏi là phải biết làm sao để bắt được con mồi của mình, mà Hi Nhĩ thân là quân sư sao lại không biết? Nếu như làm quá nhanh có khi kết quả sẽ phản lại, thả lỏng thích hợp mới có thể giúp cho việc đi săn bắt tốt được.

Hy vọng tin cậy của Hạ Mộc đối với bản thân đủ để duy trì đến lần gặp mặt tiếp theo của bọn họ.

“Ọe.” Rốt cuộc là lần thứ mấy rồi?

Nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, Hạ Mộc vô lực chống lên bàn rửa tay. Từ sau khi trở về, công ty càng tăng thêm nhiều nhân viên coi chừng cậu. Ban ngày thì một loạt hoạt động bận bịu làm Hạ Mộc không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện chạy trốn, mà buổi tối lại cấm Hạ Mộc không được một mình rời khỏi nhà, đáng ghét hơn là bọn họ còn đặt ở cửa nhà cậu camera theo dõi!

Vừa mới bắt đầu Hạ Mộc còn có thể phản kháng chuyện đặt cái camera này, thế nhưng vài ngày sau lại thấy một cái giống như vậy ở cửa nhà nên Hạ mộc không tiếp tục đấu tranh vô nghĩa nữa. Dù sao thì Hạ Mộc cũng không nghĩ đến chuyện chạy trốn, so với quá khứ thì bây giờ Hạ Mộc có thể nói là đã học được cách chấp nhận, huống chi Hạ Mộc hiện tại có thể đi đâu?

Mắt thấy chỉ còn hơn một tuần nữa là hết hạn hợp đồng, để có thể thu được càng nhiều tiền và lợi nhuận hiện tại, bọn họ từ lâu đã sắp xếp một lịch trình dày đặc, có thể tưởng tượng thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có bao nhiêu. Bất quá những ngày tiếp theo sợ còn bận rộn hơn, để lưu lại cây hái ra tiền như Hạ Mộc bọn họ nhất định càng thêm nỗ lực thuyết phục cậu ký tiếp hợp đồng.

Nhưng mà bọn họ sợ là phải thất vọng, Hạ Mộc tuyệt sẽ không lại làm theo nguyện vọng của bọn họ. Giây tiếp theo, suy nghĩ của Hạ Mộc lại bị cơn nôn ọe không ngừng cắt đứt, cho đến khi không còn cái gì mới có thể mệt mỏi thở hổn hển.

Không biết vì sao gần đây Hạ Mộc thường buồn nôn? Triệu chứng này bắt đầu từ một tuần trước, Hạ Mộc lúc đầu còn tưởng do ăn uống làm bao tử không khỏe, thế nhưng một tuần tiếp theo hoàn toàn phủ định suy đoán của cậu. Ngửi đến hải sản sẽ muốn nôn, không thể ăn thức ăn dầu mỡ chỉ thích ăn món nào đó chua chua, thỉnh thoảng còn cảm giác được trong bụng có cái gì đó đang động đậy.

Một loạt triệu chứng quái lạ này làm Hạ Mộc lo lắng không biết bản thân bị bệnh gì, cho đến khi trong lúc vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai nhân viên công tác hậu trường mới hiểu được.

“Ai, con nói ba nên làm cái gì bây giờ?” Đỡ lấy cái bụng nhỏ hơi nổi lên, Hạ Mộc bất đắc dĩ thở dài.

Hạ Mộc thực sự không có biện pháp tưởng tượng một người con trai… mang thai sẽ như thế nào, thế nhưng hiện tại loại chuyện này lại xảy ra trên người bản thân! Không cần hỏi ai là cha của đứa trẻ, đôi mắt màu xám khắc sâu trong trí nhớ dù bất cứ thế nào cũng không xóa đi được.

“Joga, cậu không sao chứ?” Phát hiện Hạ Mộc nửa ngày vẫn chưa ra khỏi toilet, Hình Minh không khỏi lo lắng gõ cửa.

Đối với việc Hạ Mộc bị công ty ra cấm lệnh, tuy rằng cảm thấy đồng tình với cậu nhưng bất lực. Dù sao đây là công việc của bọn họ, bất quá có những nơi họ có thể mắt nhắm cố gắng xem như không thấy. Lòng người đều vì chén cơm lâu dài, hai mắt nhìn thấy Hạ Mộc dần dần mất đi hào quang làm sao tâm lý bọn họ thoải mái được. Nhưng mà… aiii, chỉ hy vọng cậu có thể hiểu được là tốt rồi.

Giữa lúc Hình minh chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai thì Hạ Mộc đã xuất hiện trước mặt y. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của Hạ Mộc, chân mày khỏng khỏi cau lại.

“Cậu không sao chứ, có muốn gọi bác sĩ đến khám không?” Biết rõ Hạ Mộc sẽ cự tuyệt, Hình Minh lại nhắc lại.

“Không cần, nghỉ ngơi sẽ không sao.” Lấy ra ô mai mang theo bên người cho vào miệng, Hạ Mộc không nói gì nữa.

Sớm thành thói quen với phản ứng lãnh đạm của Hạ Mộc, Hình Minh đem bản ghi chép ra tiếp tục nói: “Buổi tối 7 giờ có một buổi dạ hội từ thiện, ban tổ chức mời đông đảo minh tinh hàng đầu và nhân sĩ thương giới đến tham gia. Tuy nói chúng ta chỉ là thân lừa làm việc, nhưng mà nếu đã được mời thì tương lai của chúng ta cũng sẽ rộng mở.” Đây cũng là điểm mà Hình Minh vui mừng, hai năm khổ cực cuối cùng cũng không uổng phí. Liếc mắt nhìn Hạ Mộc đang nhắm mắt dưỡng thần tiếp tục nói “Joga, công ty dự định dạ hội này sẽ tìm một đối tác đầu tư tốt tài trợ con đường sau này của cậu, hiện nay đối tượng tốt nhất là Hoàn Dực. Có người nói tổng giám đốc của tập đoàn Khải Thị mà Hoàn Dực trực thuộc cũng sẽ xuất hiện, công ty mong muốn cậu có thể tranh thủ chú ý của Khải Dực tiên sinh.”

Mọi người mang tiếng tốt là tới quyên góp từ thiện, trên thực tế đều là có mưu đồ, mà những trò trong giới giải trí này vốn đã không quen mắt. Nhưng mà, bàn tính lần này của công ty nói vậy đã không được tính tốt. Hạ Mộc không hề báo trước đã rời đi đã là một chuyện lớn ngoài dự liệu của bọn họ, tư liệu hoàn toàn giả tạo càng làm bọn họ kinh ngạc.

Cho đến lúc đó Hình Minh mới hiểu được, Hạ Mộc nhìn như đạm mạc nhưng thật ra đã chuẩn bị kế hoạch tốt từ lâu. Chỉ là, y không hiểu cậu rất vất vả mới có thể lấy được tự do sao lại để bọn họ tìm được? So với trước đây, Hạ Mộc hiện tại càng có vẻ trầm tĩnh thỉnh thoảng còn toát ra ưu sầu nhàn nhạt.

“Lúc nào đi?” Lời nói bình thản làm Hình minh tập trung trở lại, sửng sốt một giây mới phản ứng “Chờ người thiết kế trang phục mang quần áo đến cho chúng ta mới đi.”

Vừa nói xong đồng thời chuông cửa cũng vang lên, Hình Minh đứng dậy ra cửa khi quay lại trên tay mang thêm một cái túi, không cần hỏi cũng biết cái này khẳng định là quần áo phải mặc đêm nay.

Nhìn chăm chú vào người trong gương chói lọi nhưng không khoa trương, Hạ Mộc không khỏi thở dài. Nếu như đổi lại cho người khác khẳng định sẽ thật cao hứng, có thể được mời đến dạ tiệc từ thiện chỉ có những minh tình hàng đầu. Còn đối với Hạ Mộc mà nói, tình nguyện ngồi yên trong nhà không có tiếng tăm gì cũng không bị người khác dòm ngó. Nhưng mà, dù sao cũng chỉ là bộ dạng đã trang điểm mà thôi, khi cậu rời đi tin rằng mọi người cũng sẽ không ai để ý.

Suy nghĩ xong hết thảy, Hạ Mộc theo Hình Minh rời khỏi nhà. Cậu chỉ nghĩ buổi tối có thể trở về sớm một chút tuyệt đối không ngờ hợp đồng có thể sớm kết thúc luôn.

Hạ Mộc vừa đến đã bị đèn flash chói lòe làm đau hai mắt, đợi cho đến khi nhìn rõ thì trong đại sảnh đã cực kỳ ồn ã. Tưởng mình đã đến sớm nửa tiếng không ngờ bản thân lại tới muộn một chút, xem ra dạ tiệc tối nay sẽ bị nhiều người nhìn kỹ.

Nhìn mọi người đây đó trò chuyện, lời nói lộ vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, Hạ Mộc không khỏi bật cười. Đây nếu không phải là nói chuyện với nhau, thì gọi là nịnh hót cho nhau cũng không khác gì mấy!

“Joga, người mặc âu phục màu đen bên kia là Khải Dực tiên sinh, nhưng mà người bên cạnh vị kia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.” Đều là đàn ông như nhau, vì sao bọn họ thoạt nhìn đều chói mắt như vậy… Quả nhiên so sánh người với người có thể làm người khác tức chết a!

Theo ánh mắt của Hình Minh, Hạ Mộc nhìn thấy một người đàn ông mặt y phục màu đen. Khí tức băng lãnh quanh thân làm cho ngươi xung quanh không dám đến gần, duy nhất cùng y nói chuyện chỉ có một người… Sao lại là hắn ta? Hắn ta sao lại ở chỗ này?!

Nhìn người đàn ông nhã nhặn bên cạnh Khải Dực, Hạ Mộc không khỏi sửng sốt, thân thể không dám tin run lên nhè nhẹ. Xác định hắn ta vẫn chưa thấy cậu, Hạ Mộc hít một hơi thật sâu, cũng không chờ Hình Minh phản ứng bỏ xuống một câu rồi xoay người rời đi.

“Tôi trong người khó chịu, về trước đây.”

“Cái gì? Joga, chờ một chút!” Chờ Hình Minh phản ứng, Hạ Mộc đã rời khỏi hội trường từ lâu hướng đi đến bãi đỗ xe, cùng lúc đó cũng có một bóng người khác biến mất theo.

Sau khi qua một bồn hoa nhỏ, thấy bãi đậu xe cách đó không xa Hạ Mộc rảo bước nhanh hơn. Lúc này cậu không khỏi ảo não ban tổ chức sao lại chọn nơi tổ chức dạ hồi có phần quá lớn, nhưng đã quên lúc đến mình nhìn cảnh sắc trên đường còn không ngừng khen ngợi phong cảnh xinh đẹp.

Hạ Mộc một lòng thầm nghĩ sớm một chút trở về không chú ý đến ghế ngồi bố trí ở bên đường, khi cậu gần sắp va vào thì bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo lại. Khí tức quen thuộc bao lấy xung quanh mình làm thân thể cao gầy nhất thời cứng đờ, ngốc lăng nói.

“Buông, buông ra.”

“Đừng sợ, là tôi.” Thân thể trong lòng gầy mỏng đi làm Hi Nhĩ nhíu mày, thân thể cứng ngắc làm cho Hi Nhĩ càng thêm thương tiếc muốn vuốt gương mặt trơn bóng, lại bị Hạ Mộc nghiêng đầu đi làm sững sốt “Mộc nhi?”

“Anh… nhận nhầm người.” Lời nói ôn nhu làm Hạ Mộc muốn khóc, cho tới bây giờ cậu mới biết cậu lại nhớ Hi Nhĩ đến như vậy. Thế nhưng… cậu vĩnh viễn không quên được tình cảnh ngày đó, thân rắn rất lớn, lưỡi rắn đỏ thẩm, đôi mắt màu nâu làm người khác sợ hãi.

Nửa đêm giật mình từ trong mơ Hạ Mộc luôn luôn sợ đến một thân toàn mồ hôi lạnh, hình xăm trên người càng làm cậu không dám đối mặt. Mỗi lần vừa nghĩ đến đôi mặt màu xám kia, Hạ Mộc luôn luôn không khỏi nhớ tới mình lại với một con rắn… ân ái. Hôm nay lại mang đứa con của hắn ta, vừa nghĩ đến đứa con vài tháng nửa sẽ chào đời, Hạ Mộc không khỏi bắt đầu lo lắng sẽ sinh ra cái gì!

Điều quan trọng hơn là, cậu là đàn ông làm sao sinh con?! Ngày đó vào bệnh viện, như vậy có thể là toàn bộ thế giới đều biết, đến lúc đó báo chí, tạp chí, ký giả, tin tức… Nói  thế nào về cậu, nghĩ tới Hạ Mộc không khỏi bắt đầu sợ.