Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 25: Sự tình trở nên phức tạp hơn




"Đừng..." Mặc Tiểu Tịch theo bản năng nắm lấy tay anh, nghe thấy anh muốn đụng đến Thiên Dã, trái tim cô rung lên.

"Sao em phải căng thẳng như vậy, tôi sẽ không thuê một đám phụ nữ già đến ăn cậu ta, haha...nhưng nói không chừng, vẫn còn là xử nam." Tập Bác Niên cười vô cùng nham hiểm.

Mặc Tiểu Tịch nghe anh nói vậy, đầu óc vô cùng chấn động, xoay người, tức giận túm lấy áo của anh: "Tập Bác Niên, anh hơi quá đáng rồi đó, hôm nay anh để nhiều người làm nhục tôi, hất rượu vào tôi, xé lễ phục của tôi, tất cả những chuyện này tôi đều có thể nhịn, nhưng anh không được đụng đến Thiên Dã, nếu anh đụng đến anh ấy, tôi liều mạng với anh."

Thiên Dã là một người sạch sẽ, người bạn tốt nhất của cô, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào làm bẩn anh.

Thấy cô để ý đến một người như vậy, tức giận trong lòng của Tập Bác Niên chợt mất đi cảm giác.

"Liều mạng với tôi? Em lấy cái gì để liều mạng? Tôi rất tò mò, rốt cuộc cậu ta và em có quan hệ gì? Bản lĩnh lớn nhất của Mặc Tiểu Tịch là quyến rũ đàn ông sao?" Trong bóng tối, anh kề sát lại gần cô, hơi thở mang theo mùi thuốc lá phun lên mặt cô.

"Anh ấy và tôi không có bất kỳ quan hệ gì cả, tôi không biết anh ấy." Mặc Tiểu Tịch xoay đầu, tránh né hơi thở của anh.

"Không biết? Em nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao, lúc đầu, tôi vốn không có hứng thú với cậu ta, nhưng bây giờ xem ra, cần phải gặp cậu ta, tôi muốn biết, người em để ý rốt cuộc có sức hấp dẫn như thế nào?"

Căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Anh ấy chỉ là một người lạ, nếu vì anh ấy đã cứu tôi, làm xáo trộn mục đích anh muốn làm nhục tôi, vậy đều là lỗi của tôi, lúc đó tôi nên lịch sự nói với anh ấy, tiên sinh, tôi không cần anh cứu, anh đi đi, cứ để cho tôi chết, nói vậy, anh ấy sẽ không rước hoạ vào thân, nhưng lúc đó tôi thật sự rất sợ, Tập Bác Niên, bất luận thế nào, anh muốn nỗi giận, cứ nhằm vào tôi, đừng tổn thưởng đến người vô tội, được không?" Mặc Tiểu Tịch thật sự vô cùng phiền não, bất lực và thất bại càng làm cho cô cảm thấy khó chịu hơn.

Cảm giác được cơ thể của cô đang run lẩy bẩy, trong lòng Tập Bác Niên vô cùng xót xa, anh thật sự muốn cô chết sao?

Một giây sau, anh ôm lấy cô, hôn lên môi cô, tuỳ ý cướp đoạt, dùng sức hôn mút, trên người cô mặc áo ngủ của khách sạn, dây đai bị anh kéo nhanh chóng nới lỏng ra.

"Ư..." Mặc Tiểu Tịch đánh anh.

"Đinh..." Đúng lúc chuông cửa vang lên, Tập Bác Niên rời khỏi môi cô, chuẩn bị đi mở cửa, Mặc Tiểu Tịch kéo anh lại: "Đây là phòng của tôi, để tôi mở."

Tập Bác Niên đi mở đèn, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Mặc Tiểu Tịch sửa sang lại tóc, chỉnh quần áo cho tốt mới đi qua mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, cô ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng kịp: "Thiên Dã tiên sinh, anh...sao lại đến đây, vừa rồi thật sự cảm ơn anh, tôi hơi mệt, anh đi đi."

Xin anh đi nhanh đi, trong lòng cô hét to.

Thiên Dã nghe cách xưng hô của cô, ánh mắt hơi tối lại, đưa tờ giấy trong tay qua cho cô: "Đây là số điện thoại của anh, cố gắn chống đỡ một thời gian, anh sẽ đến cứu em."

Nhìn người đàn ông đẹp trai và quen thuộc trước mắt, đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch hơi ửng đỏ: "Thiên Dã tiên sinh đừng nói đùa, thời gian không còn sớm nữa, trở về phòng đi." Cô không thể nhận tờ giấy của anh, không thể cuốn anh vào cuộc.

"Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc em muốn thế nào." Thiên Dã tức giận, trên khuôn mặt dịu dàng ấm áp của anh lần đầu tiên xuất hiện lửa giận.

Tập Bác Niên ở trong phòng nghe được một lúc thì đứng dậy đi về phía cửa, Thiên Dã nhìn thấy người đàn ông phía sau Mặc Tiểu Tịch, trái tim gần như chết lặng, chăm chú nhìn Mặc Tiểu Tịch, mới phát hiện đôi môi của cô có chút sưng đỏ.

Cánh tay của Tập Bác Niên nhẹ nhàng vòng qua cổ cô, một tay khác theo cổ áo luồng vào trong quần áo cô, chuẩn bị vân vê.

"Anh dừng tay lại cho tôi." Mặc Tiểu Tịch tức giận muốn giết chết anh, anh đang cố ý làm nhục cô trước mặt Thiên Dã đây mà.

"Em chắc chắn chứ?" Tập Bác Niên liếc về phía người đàn ông vô cùng đẹp trai kia: "Em trò chuyện với Thiên Dã tiên sinh xong chưa? Tôi không chờ kịp nữa rồi."

Mặc Tiểu Tịch không dám nhìn Thiên Dã, nhất định anh đang cho rằng cô rất bẩn: "Ngủ ngon!" Cô rủ mắt xuống, đóng cửa lại, nước mắt lập tức trào ra.