Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 52: Đột nhiên trở nên dịu dàng!




Nóng rát đau đớn, làm cho Mặc Tiểu Tịch không nhịn được kêu ra tiếng, nước từ ngực của cô chảy về phía bụng.

Người giúp việc ở bên cạnh vô cùng sợ hãi, vội vàng lấy khăn lông lau cho cô: "Bụng của cô không sao chứ?" Chỗ này chính là con của tiên sinh, nếu có sơ xuất gì, cô ta có 100 cái mạng cũng không đền nổi.

Tập Bác Niên tan việc trở về, nhìn thấy cảnh này, tim bỗng nhiên bị treo lơ lửng giữa không trung, vội vàng chạy đến, giận dữ hét lớn: "Chuyện này là thế nào hả?"

"Tiên sinh..." Người giúp việc nhìn thấy Tập Bác Niên, sợ đến hồn bay phách lạc.

"Cô không cần lầm nữa, lập tức thu dọn đồ, cút." Nét mặt của Tập Bác Niên vô cùng lạnh lẽo, không chừa một chút đường sống, anh ôm lấy Mặc Tiểu Tịch, vừa đi lên lầu, vừa hét: "Gọi bác sĩ đến ngay lập tức."

"Vâng, vâng." Một nữ giúp việc khác vội vàng chạy đi gọi điện thoại, mà nữ giúp việc bị Tập Bác Niên sa thải, trong lòng vô cùng hối hận, nhất thời không nói nên lời, bị mất việc làm.

Dáng vẻ lo lắng của anh làm cho đáy lòng của Mặc Tiểu Tịch cảm thấy vô cùng ấm áp, không khỏi tựa mặt vào ngực anh.

Tập Bác Niên đặt cô lên giường: "Mau cởi quần áo ra, để tôi xem thử vết thương của em." Ngày thường hung hãn với anh như vậy, sao bây giờ lại để cho một người giúp việc nhỏ bé làm tổn thương đến cô, trong lòng anh thật muốn bóp chết cô.

Cô vén váy của cô lên, đôi chân thon dài trắng nõn làm cho bụng dưới của anh căng lên, không biết đã bao lâu anh không có đụng vào cô?

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Mặc Tiểu Tịch đỏ mặt, đẩy tay anh ra, sửa lại váy, dục vọng tràn ngập bên trong đáy mắt của anh làm cho cô cảm thấy hoảng sợ.

"Thế nào? Ngượng ngùng sao? Trên cơ thể của em có chỗ nào mà tôi chưa sờ qua và nhìn qua chứ, tôi chỉ muốn xác định, đứa bé có bình an hay không thôi." Tập Bác Niên nở nụ cười, bộ dạng đỏ mặt của cô vô cùng đáng yêu.

Lòng của Mặc Tiểu Tịch chùng xuống, cô cười gượng nói: "Anh không cười lo lắng, đứa bé rất tốt, nhưng đáng tiếc, phải trở thành quân cờ của anh, vết thương không có ở trên người chúng tôi, mà là ở trong lòng, anh có thể nhìn thấy sao?"

Tập Bác Niên mím môi: "Em muốn dùng điệu bộ này, cho đến khi kết thúc sao?"

"Chẳng lẽ, tôi còn phải mỉm cười biết ơn, nói cảm ơn anh đã làm tổn thương tôi sao? Chuyện anh gây ra cho tôi, rất tàn nhẫn, tôi biết không ai có thể ngăn cản được anh, làm đi, anh làm đi, sau đó dứt khoát kết thúc, bây giờ tôi không sợ, chết cũng không sợ." Mặc Tiểu Tịch nghiêm túc nói, sự dịu dàng của anh là một loại thuốc độc, mụ mị đi vào, là vạn kiếp không thể quay đầu.

"Em nói rất đúng, không ai có thể ngăn cản được tôi, tôi sẽ làm." Đôi mắt dịu dàng của Tập Bác Niên trở nên lạnh lùng như băng.

Bác sẽ đến, Tập Bác Niên ra khỏi phòng, sau đó cũng không vào nữa.

Mỗi lần bọn họ nói chuyện với nhau đều kết thúc vô cùng tồi tệ, tỉnh táo và mê muội đối nghịch, tình yêu và thù hận đấu tranh mãnh liệt.

Chỗ Mặc Tiểu Tịch bị phỏng, xoa thuốc mỡ vài ngày là khỏi, giữa trưa hôm nay, cô muốn đến sân sau hóng gió.

Đi ngang qua cây tử đằng, cô nhìn thấy Ninh Ngữ Yên và người giúp việc thân cận của cô ta đang ngồi đó đó, thầm nghĩ không nên chạm mặt là tốt nhất, nếu không lại không tránh khỏi một trận đấu đá.

Cô đang định quay trở về, thì tầm mắt bị thứ Ninh Ngữ Yên đang đặt trên bàn hấp dẫn, là một chai rượu đỏ!

Mang theo sự nghi ngờ, Mặc Tiểu Tịch trở lại biệt thự, nhìn thấy Thiên Dã đến, hơn nữa chỉ có một mình anh.

Trong khoảng thời gian này, một người anh đến nhà họ Tập cũng là quá to gan.

"Thiên Dã tiên sinh, sao ngài lại đến đây?" Có người giúp việc ở đây, Mặc Tiểu Tịch đành phải giả vờ không quen rồi ngồi xuống.

"Tôi tới là muốn mời các người đến tham gia lễ khai mạc điện ảnh, Tập tiên sinh đang họp, đành phải qua đây một chuyến." Thiên Dã cười nhạt, cẩm thận nói."

"Thì ra là vậy, anh thật có lòng, tôi vừa nhìn thấy Ninh tiểu thư ở sân sau, tôi dẫn anh qua đó." Mặc Tiểu Tịch mỉm cười nói, từ đây đến sân sau có một đoạn đường, đến lúc đó bọn họ có cơ hội để nói chuyện riêng.

Thiên Dã vui vẻ đồng ý, đi theo Mặc Tiểu Tịch ra khỏi biệt thư!