Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 48: Theo đuổi 1




Phản đối không có hiệu quả, Vụ Thiến bắt đầu cuộc sống hợp tác nước sôi lửa bỏng cùng Lâm Phong. Trong Vụ Thiên Các thường xuyên chứng kiến phong cảnh như thế này: Vụ Thiến nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, đi theo phía sau là Lâm Phong rên rỉ một cách đáng thương, miệng lẩm bẩm: “Thiến Thiến, nàng đừng giận ta, ta nhận sai rồi được không, ta không nên…”

Tất cả mọi người đều lắc đầu không nói gì, đều đã rất nhiều ngày rồi, vẫn là tình trạng như thế. Lâm Phong vẻ mặt đau khổ hướng Miểu Miểu cầu cứu: “Tẩu phu nhân…” Miểu Miểu bắt chéo chân, thảnh thơi uống trà. Hồi lâu mới nói: “Ta cảm thấy rằng trước hết nên bỏ cái trò theo đuôi đi, ta đã tạo cho ngươi một cơ hội tốt như vậy, ngươi phải biết nắm lấy thật chặt, tuy điểm ấy ngươi làm không có sai, những vẫn phải cố gắng hơn nữa.”

Lâm Phong vừa nghe Miểu Miểu muốn cho hắn cao chiêu, vội vã chạy đến tiếp cận nói: “Tẩu phu nhân mời nói.” Dịch Thiên lúc đó liền cất bước chắn giữa hai người, đẩy Lâm Phong ra. Lâm Phong trừng mắt, thật sự là hẹp hòi, bất quá chỉ dựa gần một chút thôi mà, hắn đây là vì cần phải học hỏi nhiều hơn, chứ không có ý định làm gì cả. Miểu Miểu vừa nhìn thấy, liền cảm thấy sung sướng, từ khi cùng Dịch Thiên có phu thê chi thực*, đối tượng ghen của Dịch Thiên bắt đầu biến thành tất cả nam nhân. Chỉ cần có nam nhân dựa vào hơi gần nàng một chút, sẽ bị lạnh lùng trừng cho một cái mà thối lui. Hôm nay lại càng ngây thơ, đương nhiên chen giữa hai người, có điều may mà đối tượng là Lâm Phong, nếu là người khác truyền ra ngòai còn không bị cười chết mới lạ.

[1] nguyên văn “夫妻之实 phu thê chi thực” mghĩa là đã có sự chung đụng da thịt như vợ chồng ;))

Miểu Miểu đưa tay giật giật góc áo Dịch Thiên, ý bảo hắn có thể né ra một chút không, nói với Lâm Phong: “Ngươi còn ở đó, đến gần đây, có muốn biết vài chiêu hay không.” Lâm Phong nghe vậy lập tức đem ghế đến ngồi, giống như học trò nhỏ đi học, lưng thẳng thớm, hai tay khép lại đặt phía trước. Dịch Thiên thấy vậy, mới quay về giấy tờ trên bàn của mình tiếp tục công việc.

“Quấn người cũng phải có mánh khóe, ta thấy ngươi ngày nào cũng đi theo sau mông nàng, chuyện gì cũng không làm. Nàng ấy đi đâu ngươi phải theo đến đó, là ta cũng cảm thấy phiền.” Miểu Miểu châm chích chỉ ra nhược điểm của hắn. “Như vậy ý của tẩu là…” Lâm Phong vừa mới đứng dậy, nhớ ra Dịch Thiên, lại ngồi xuống, đến gần thì nói chuyện dễ hơn mà, thật là.

“Ngươi mỗi ngày ở bên cạnh nàng, có phát hiện nàng lúc nào thì đói, lúc nào thì lạnh, lúc nào buồn ngủ không?” Miểu Miểu hỏi. “Biết, nàng đói bụng sẽ đi thính đường, lạnh sẽ mặc thêm quần áo, ngủ là lúc trở về phòng, cái đó đệ đều nhìn thấy mà.” Lâm Phong rất tự tin nói. “Đồ đần, cái này ta không ở bên cạnh nàng ta cũng nói được, ý của ta là trước khi nàng đi đến thính đường, ngươi có biết nàng đói bụng không, trước khi nàng mặc thêm quần áo ngươi có biết nàng lạnh không, trước khi nàng đi về phòng, ngươi có biết nàng mệt mỏi không?” Bị một tiếng đồ đần của Miểu Miểu làm cho lọan, Lâm Phong liền ngơ ngác lắc đầu nói: “Không biết.”

“Cho nên, ngươi phải đi quan sát cẩn thận, xem nàng lúc nào thì đói, ngươi liền trước khi nàng đi thính đường bưng thức ăn tới, lạnh, đi trước lấy quần áo cho nàng, nhìn thấy nàng mệt mỏi, liền bảo nàng đi nghỉ ngơi, đã hiểu chưa?” Chỉ sợ cái tên ngốc này không hiểu, Miểu Miểu giải thích rất rõ ràng, “Nữ nhân thường bị những chi tiết nhỏ nhặt như thế cảm động, cố gắng lên.” Lâm Phong nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn chạy ra cửa chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp.

Dịch Thiên đứng dậy, đi đến bên người Miểu Miểu cúi đầu hỏi: “Nàng cũng rất chú ý đến chi tiết?” “Đương nhiên, từ trong những chi tiết nhỏ nhặt sẽ nhìn ra nam nhân kia có thật tình yêu nữ nhân đó hay không, một khi có tâm, dù nhỏ như thế nào cũng sẽ cảm nhận được.” Miểu Miểu luôn luôn chú trọng chi tiết, mặc dù Dịch Thiên không có lộ ra những biểu hiện như thế nhưng từ khi hắn đối với việc nàng bị thương mà chăm sóc, lúc bị bắt mà khẩn trương, cũng có thể nhìn ra được Dịch Thiên thật sự rất yêu nàng, mặc dù hắn chưa bao giờ nói qua lời yêu, nhưng nàng biết, chi tiết không chỉ có những điều trên.

Mấy ngày nay, tức giận của Vụ Thiến dường như ít đi nhiều, nạt nộ Lâm Phong cũng ít hơn trước nhiều. Bởi vì đại bộ phận thời gian là Lâm Phong lo quan sát nàng kỹ lưỡng, không có dông dài, chỉ lẳng lặng nhìn. Lúc mới bắt đầu, Vụ Thiến thật sự có chút không quen với một Lâm Phong an tĩnh như vậy, một thời gian sau cũng thành thói quen, không dông dài giúp nàng yên tĩnh cũng tốt.

Nhìn mấy ngày nay Lâm Phong vừa bưng thức ăn, vừa đem quần áo, vừa lời ngon tiếng ngọt, Vụ Thiến rốt cục nhịn không được hét lớn: “Lâm Phong, ngươi như vậy là sao? Phát sốt hay bị thần kinh hả, ta van ngươi, ngươi bình thường một chút có được hay không?” Lâm Phong nhăn mặt ủy khuất nói: “Chẳng lẽ nàng chưa từng cảm động vì ta sao?” “Cảm động cái nổi gì, ngươi không đem thêm phiền tóai cho ta là tốt rồi, ngươi nhìn thức ăn này, ngươi muốn đem cho mấy người ăn hả, còn có quần áo này, đây là của ngươi, không phải của ta.” Vụ Thiến nhớ lại liền cả người nổi nóng, rõ ràng là chỉ có một người, thêm hắn nữa thì được hai người, lại bưng đến thức ăn cho ít nhất năm người ăn, thật không biết cái tên con của chủ thành này lớn lên như thế nào nữa, có biết tiết kiệm hay không hả.

Nhìn Lâm Phong xuất hiện ở phòng của mình cùng Dịch Thiên mặt mày sầu khổ, Miểu Miểu không biết nói gì, tại sao không để yên cho nàng ngủ a, đã nói vài cái thời thần rồi, phát biểu gì cũng xong hết rồi. “Nói xong chưa?” Nhìn Lâm Phong cuối cùng cũng chấm dứt, Miểu Miểu thật sự có chút cảm động nho nhỏ. “Xong hết rồi, là như vậy đó.” Lâm Phong cau mày nói. “Xong hết rồi là tốt rồi, ngươi đi về trước ngủ một giấc cho tốt, không có việc gì đâu, Vụ Thiến chỉ mắng người, chưa có đánh ngươi, nói thật thì việc ngươi làm không đến nỗi nghiêm trọng, chờ ta ngẫm lại kỹ càng, ngày mai sẽ dạy người một chiêu khác.” Vừa nói vừa đẩy Lâm Phong ra ngòai đóng sập cửa lại, thật sự là bị nhiễu chết mất. Nghe Lâm Phong nói xong thì chính mình cũng không biết nói gì, cho dù là muốn cho Vụ Thiến ăn nhiều một chút, cũng không cần đem đến thức ăn cho năm người a, thật không biết tên này đầu óc cấu tạo như thế nào. Bò lại lên giường, cuộn vào trong lòng Dịch Thiên, tìm một tư thế thích hợp, mơ mơ màng màng thiếp đi, có chuyện gì ngày mai hẵng tính.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phong đã đứng ngay cửa chờ, Miểu Miểu tức giận giơ thẳng chân đá, tên này bộ không ngủ sao? Dịch Thiên cũng có chút bực mình nhìn Lâm Phong, lại tới quấy rầy hắn cùng Miểu Miểu. Lâm Phong giả bộ lơ vẻ mặt của hai người, quay qua Miểu Miểu gọi: “Tẩu phu nhân…” “Được rồi, ngươi đi Quang Đô mua một chút quà mà mấy cô gái nhỏ hay thích tặng cho nàng, đảm bảo nàng sẽ vui.” Miểu Miểu bật người cắt ngang lời hắn, nàng không muốn nghe hắn nói tầm xàm.

“Đệ không biết thứ gì là nữ hài tử thích, nếu không thì tẩu phu nhân cùng đi với đệ đi.” “Không được.” “Không cho phép.” Lâm Phong vừa mới đề nghị, hai giọng phản đối lập tức truyền đến. Miểu Miểu chính là nghĩ rằng mình sẽ không cưỡi ngựa, mà đi về Quang Đô cũng hết thời gian là hai ngày, như vậy không phải là một hai ngày không thể thấy Dịch Thiên rồi. Mà Dịch Thiên thì cho rằng để Miểu Miểu cùng nam tử khác một mình đi ra ngòai, không có cửa, dù là hắn không có ý với Miểu Miểu. Mặc dù suy nghĩ đều đi hai hướng khác nhau, nhưng đều có kết quả giống nhau.

“Dịch Thiên, tẩu phu nhân” Mặt Lâm Phong nhất thời suy sụp. “Được rồi, được rồi, đi coi một chút Bồng Lai Các có việc gì không, chúng ta cũng đã lâu rồi không đi.” Miểu Miểu thấy Lâm Phong một bộ dáng đáng thương ão não, nghĩ thầm kêu mọi người đến cùng giúp. Đưa tay nắm chặt tay Dịch Thiên, đem ý tứ của mình nhắn nhủ cho hắn. Dịch Thiên chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng Miểu Miểu cùng Lâm Phong cũng hiểu rõ ràng, đây là Dịch Thiên đã đáp ứng rồi, Lâm Phong lập tức hoan hô.

Chờ Lâm Phong đi khuất, Miểu Miểu ngẩng đầu nói: “Kỳ thật chàng cũng muốn giúp hắn, hắn là bằng hữu tốt nhất của chàng mà, chàng cũng hy vọng hắn hạnh phúc, đúng không?” Dịch Thiên khẽ gật đầu, nhìn về hướng Lâm Phong đã đi xa. Lâm Phong từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, vào lúc hắn gian nan nhất đã làm bạn với hắn, lúc hắn bất lực nhất đã an ủi hắn, mặc dù bản thân luôn đeo bộ mặt lạnh lùng, nhưng Lâm Phong không thèm để ý, vẫn cứ khư khư ở bên cạnh hắn, ân tình này không thể vài ba lời có thể nói hết được.