Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 82: Giận quá gây họa




Sau khi Miểu Miểu lẳng lặng rời khỏi Bồng Lai Các đã chạy suốt một đêm, nhắm thẳng hướng thảo nguyên mà đi. Một đêm này, tâm tình của nàng tệ hại đến mức không thể bình tĩnh được, trong đầu cứ nhớ lại những lời Dịch Thiên nói với nàng, đáy lòng đau như cắt, nàng chỉ muốn rời xa cái nơi làm nàng thương tâm này. Trời vừa hửng sáng liền phát hiện ra hình như mình bị lạc đường rồi, đầu thì chóang, kết quả đành phải mướn một cỗ xe ngựa, tiếp tục xuất phát về hướng thảo nguyên. Dịch Thiên, ta muốn tìm đường về nhà, liệu ngươi có nhớ ta không.

Còn ở trong Bồng Lai Các, lúc đó Dịch Thiên cũng phát hiện không còn bóng dáng Miểu Miểu ở đây, nhìn tờ giấy nàng để lại, trong đầu vừa nghĩ đến nàng có thể là đã xuất phát đi thảo nguyên. Trang giấy chao nghiêng vừa chạm xuống sàn, người đã đến dưới lầu, thúc ngựa chạy như bay. Đám người Lâm Phong sững sờ ngơ ngác nhìn nhau, Dịch Thiên mới sáng sớm lại bị ấm đầu chỗ nào rồi.

Tiểu Vũ sau khi tỉnh rượu, nhớ ra mình có thuốc chữa đau đầu chóng mặt, đang định mang đến cho Miểu Miểu, nói sao thì Miểu Miểu cũng rất quan tâm đến nó. Nhìn thấy bộ dáng vội vàng lao đi của Dịch Thiên, lập tức cảm thấy có sự bất thường, vọt tới trong phòng nhìn thấy mảnh giấy Miểu Miểu để lại trên mặt đất, sắc mặt liền tối sầm. Đám người Lâm Phong, Nam Cung Linh theo sau đến nhìn thấy vậy mặt cũng liền biến sắc. Nam Cung Linh nhíu mày, xoay người về phòng thu xếp một chút, trong nháy mắt cũng chạy mất.

Đám người Lâm Phong, Vụ Huyền cũng không chút chần chừ, lập tức đuổi theo phương hướng Dịch Thiên vừa rời đi. Lần này chủ thượng nói hơi quá đáng, phu nhân sợ là đã bị tổn thương sâu sắc rồi. Bất luận kẻ nào cũng nhìn thấy được, phu nhân chính là cực kì yêu thương chủ thượng, tòan tâm toàn ý tin tưởng chủ thượng, mặc dù phu nhân thường xuyên đem bọn họ ra đùa giỡn trêu cợt bọn họ, nhưng phu nhân đối với mỗi người bọn họ đều là thật tâm. Cái từ dâm phụ này, chủ thượng người nói hơi quá đáng rồi, từ này không phải bất cứ nữ nhân nào cũng tiếp nhận được, càng huống chi phu nhân căn bản là không phải. Phu nhân cùng Nam Cung Linh là chuyện không có khả năng, phu nhân chỉ là thích vui chơi, huống hồ ngày hôm qua còn có Tiểu Vũ ở đó.

Dịch Thiên không ngừng ra roi quất ngựa, hô: “Đi,…” Âm thanh vọng đến bên tai đánh thức đám người Lâm Phong, Vụ Huyền khỏi suy nghĩ liên miên, “Đi, mau đuổi theo chủ thượng!” Một đám người liền cứ như vậy giục ngựa chạy đi.

Miểu Miểu, phu nhân của ta, xin nàng, nàng nhất định phải chờ ta, là ta không đúng, ta đã giận quá mất khôn, đáng ra ta phải hiểu nàng, hiểu thế giới kia của nàng! Hiểu nàng, càng phải tín nhiệm nàng! Miểu Miểu, xin nàng cho ta một cơ hội nữa, một cơ hội để sữa chữa, cơ hội một lần nữa được nàng yêu thương, ta rất nhớ nàng, nàng đang ở đâu? Ta thật sự yêu nàng, xin nàng đừng rời đi. Trong lòng Dịch Thiên giờ phút này ngọai trừ hối hận còn có sợ hãi và những cảm xúc lẫn lộn không thể miêu tả được.

Nữ nhân này đã không để ý điều gì mà yêu hắn, thậm chí từ bỏ cả thế giới mà nàng thuộc về. Nàng đã từng nói nhiều lần bây giờ nàng không thể gặp phụ thân cùng mẫu thân nữa rồi, bằng hữu cũng đều không có, tất cả ở nơi này nàng đều không quen thuộc, nhưng ‘Dịch Thiên à, chỉ cần có chàng ở đây, ta không sợ’; nàng nói ‘bây giờ trong cả thế giới này, cái gì nàng cũng không có, chỉ có chàng – Dịch Thiên, cho nên chàng phải chăm sóc ta cả đời’; nàng nói ‘ta yêu chàng, Dịch Thiên’, cứ thế mà thẳng thắn, oanh oanh liệt liệt biểu hiện tình yêu của mình; nàng nói…

Một nữ nhân như vậy, ta sao có thể không tin tưởng nàng, tại sao lại có thể tổn thương nàng, tại sao lại có thể khiến cho nàng đau lòng mà rời đi! Miểu Miểu, nàng thật sự đi đến thảo nguyên sao? Nàng phải trở về cái thế giới mà nàng thuộc về sao? Nàng thật sự phải rời khỏi ta sao? Thật sự thật sự có thể cứ như vậy mà bỏ đi sao? Không được, ta không cho phép, ta nói rồi thiên đường hay địa ngục ta cũng sẽ tìm được nàng! Kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp ta cũng sẽ chỉ nhận thức một mình nàng, ta sẽ không cho phép nàng rời đi, tuyệt đối không!

Ngựa của Dịch Thiên tốc độ càng lúc càng nhanh, Phạn Phạn phi giống như bay trên đường. Đám người Lâm Phong, Vụ Huyền thúc ngựa ra roi đuổi theo, Vụ Huyền lần đầu tiên cảm thấy chủ thượng không phải cưỡi ngựa nữa mà là cưỡi rồng.

Còn về phía Nam Cung Linh, tuy cũng nói là giục ngựa rong ruổi, nhưng lại đi tìm không theo phương hướng nhất định nào. Lần này Miểu Miểu bỏ đi, mặc dù không phải là do những điều mà Dịch Thiên suy đóan lung tung, nhưng nói như thế nào thì bản thân mình cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Một lòng suy nghĩ chỉ mong nhanh chóng tìm được Miểu Miểu, không phải là lo lắng gì Dịch Thiên, mà bản thân thật sự rất lo lắng cho cái kẻ vô tâm vô tư kia, một chút kinh nghiệm giang hồ cũng không có, chẳng may gặp phải những kẻ tà phái đang có ý đồ với Ngân Tiêu thì vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa trong lòng còn có một chút tâm tình không biết giải thích sao cho rõ, Miểu Miểu, nàng ở nơi nào a? Bởi vì không biết Miểu Miểu sẽ đi đâu, chỉ có thể vừa hỏi vừa tìm. Dọc theo đường đi không có ai biết bất cứ đầu mối gì, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước mà tìm thôi.

Cái xe ngựa này đúng là không bằng máy bay nhưng ít ra cũng phải được như xe hơi chứ, tại sao lại chậm rì rì như vậy! Ta nói ngươi ăn cơm hay chưa vậy ‘mã ca’? Miểu Miểu thấy xe ngựa di chuyển quá chậm, không khỏi nổi giận đổ lên đầu con ngựa đáng thương có chút ốm yếu kia. Trước kia lúc cùng Dịch Thiên, không, cái tên khốn khiếp kia mới đúng, ngồi xe ngựa đâu có thấy chậm như vậy! Ôi……. Tại sao a! Ông trời ơi, ngài muốn bò như rùa tới khi nào? Hay là lão ngài căn bản là không muốn cho ta đi a.

“Đại gia, ta đưa thêm tiền cho ông, ông cho con ngựa này ăn nhiều một chút, đi nhanh lên một chút được không?” Miểu Miểu vén rèm, thò cái mặt phờ phạc, mắt sưng đỏ ra hỏi. “Vị cô nương này, không phải lão phu không cho nó ăn, mà là cái đọan đường chúng ta đang đi rất hoang vu, cái gì cũng không có, thật sự là không có cách nào khác a.” Ôi… Nói vậy cũng phải! Miểu Miểu miễn cưỡng quay vào trong xe ngựa. Dù sao cũng là như vậy rồi, sống hay chết cũng cứ như thế đi, ta cũng không còn sức tỉnh táo nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức đã, có lẽ đến lúc trở về hiện đại ta còn phải tổn hao công lực lớn hơn nữa. Được rồi, ngủ đã! Miểu Miểu lúc mới từ Bồng Lai Các ra thật sự là nhất thời nổi nóng, giờ ngồi không ở trên xe ngựa nhớ tới Dịch Thiên đối với nàng tốt như thế nào, chấp nhận nàng như thế nào, thương yêu nàng như thế nào, còn nghĩ đến tối hôm qua Dịch Thiên nói như thế, cũng là do giận qua mất khôn, giờ khắc này trong tâm lại có chút mềm lòng, Dịch Thiên, cuối cùng ta cũng là đối với chàng không nỡ.

Dịch Thiên vội vàng tìm cho được Miểu Miểu, không dừng lại nghỉ ngơi chút nào, Tiểu Vũ cùng đám người Vụ Huyền cũng theo sát phía sau, không dám chậm trễ một bước. “Chủ thượng, nhìn kìa, chúng ta hình như là đã đến nơi rồi.” Vụ Huyền chỉ vào cao nguyên hoang vu trước mặt nói. “Ta thấy rồi!” Dịch Thiên lạnh giọng nói. “Ta nói trước khi tìm được phu nhân của nhà ngươi thì đừng nói nhảm cái gì, nếu không ngươi sẽ trở thành cái nơi trút giận đó.” Tiểu Vũ nhìn Vụ Huyền lắc đầu nói, chính mình cũng đang rất lo lắng cho cái đồ ngốc kia, bây giờ còn nói nhảm cái gì nữa.

“Miểu Miểu, Miểu Miểu …” Dịch Thiên thúc ngựa chạy vào trong thảo nguyên hoang vu, hô lớn tên Miểu Miểu. Hắn vẫn hi vọng nghe được thanh âm quen thuộc kia mang theo tiếng cười duyên dáng kia “Ta ở đây, Dịch Thiên.” Song đáp lại tiếng gọi của hắn chỉ có tiếng vang dội lại từ thảo nguyên trống trải. Xuống ngựa, thân hình Dịch Thiên giống như tia chớp phát cuồng lên, cố gắng lùng sục tìm kiếm cho ra một chút tung tích của Miểu Miểu, nhưng một chút dấu vết cũng không thấy, Dịch Thiên thóang dừng bước, ngơ ngác đứng giữa thảo nguyên rộng lớn, Miểu Miểu, cuối cùng nàng đã rời đi rồi sao? Aaaaaaaaaa, Dịch Thiên không khống chế được thét lên một tiếng điên cuồng.

Đám người Vụ Huyền chưa bao giờ nhìn thấy chủ thượng như thế liền bối rối thất sắc, thừ người ra một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Bước nhanh tới bên ngươi Dịch Thiên, “Chủ … thượng …, chủ thượng, thuộc hạ nghĩ phu nhân chưa chắc đã đến đây. Trước khi xuất môn thuộc hạ đã gọi Vụ Tiêm xem qua phòng của chủ thượng cùng phu nhân, có lẽ đi quá vội vàng, phu nhân cũng chưa kịp lấy ngân lượng. Mà phu nhân lại không biết cưỡi ngựa, trên người không có ngân lượng, chúng ta ra roi giục ngựa đuổi theo như vậy, chưa từng nghỉ ngơi chút nào, phu nhân có lẽ còn chưa tới đây? Cho dù khinh công của phu nhân có cao như thế nào đi nữa, cũng không thể vượt qua chúng ta đuổi theo như thế được, càng huống chi phu nhân lại không biết đường.”

Thật sự là một câu đánh thức người trong mộng a, vì người trong cuộc thì u mê, người ngòai cuộc vẫn tỉnh táo hơn, phỏng chừng tình huống là như vậy đi. Dịch Thiên liền quay người lại, nắm lấy bả vai Vụ Huyền mà hô lớn: “Đúng, đúng, đúng vậy! Nàng sẽ không tới đây nhanh như vậy! Nhất định là nàng còn đang ở trên đường, chúng ta quay lại tìm!”

“Lúc này chủ thượng các ngươi mới giống như người nha, có vui có giận, như vậy mới là sống chứ. Lúc tìm được phu nhân nhà các người, có khi là lúc ngươi được thăng chức a!” Tiểu Vũ đứng một bên đột nhiên phát ra một câu cực kì triết lý thuận tiện trêu chọc luôn Vụ Huyền. “Đừng có nói bậy nữa, bây giờ chính yếu là tìm cho được phu nhân. Ngươi cũng đừng có chọc giận chủ thượng nữa a!” Vụ Huyền vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói với Tiểu Vũ. Những người liên quan lại leo lên ngựa lần nữa, chỉ khác cái là lần này đi với tốc độ rất chậm, giống như là tản bộ. Bởi vì Dịch Thiên ra lệnh không được bỏ qua bất kì kẻ nào đi qua trước mặt, kể cả một con ruồi.

Vừa cảm thấy hơi tỉnh ngủ, duỗi duỗi thắt lưng, thò đầu ra, “Đại gia, lộ trình còn bao lâu nữa hả?” “Sắp rồi sắp rồi, thêm khoảng một buổi trưa nữa liền tới nơi rồi.” “Chỉ một buổi trưa nữa là đến rồi, ta còn có thể trở về sao? Dịch Thiên, chúng ta thật sự là kết thúc rồi sao, Dịch Thiên…” Trong lòng Miểu Miểu đột nhiên đau xót, nước mắt bỗng dưng lăn xuống.

Nam nhân này, ở một thế giới khác với nàng, có lẽ là một nam nhân đến từ ngàn năm trước, bọn họ có được một tình yêu như thế, nàng lại quen thuộc sự yêu chiều của hắn, quen với sự có mặt của hắn ở bên cạnh, quen với hơi thở của hắn. Chỉ một buổi trưa nữa thôi, nếu như, nếu như quay về, lập tức thật sự không có hắn nữa. Không có sự sủng ái của hắn, không có hắn bên người, không có bất cứ cái gì của hắn, cái gì cũng không có… Đây là kết quả mà nàng muốn sao?

“Không muốn!” Miểu Miểu đột nhiên thét to một tiếng, khiến cho con ngựa ốm yếu hoảng hốt, té ngửa ra đất, xe ngựa liền lật ngược ba trăm sáu mươi độ. Miểu Miểu cũng bị đánh văng ra khỏi xe. “Ta kháo*! May là công lực của ta thâm hậu, không là chết thảm a!” Miểu Miểu bò dậy từ trên mặt đất, run rẩy phủi đi đất cát trên người. Quay lại nhìn, đại gia đánh xe ngựa văng đi đâu rồi. “Đại gia, đại gia” Miểu Miểu vội đi đến chỗ mui xe. Một cánh tay của đại gia lộ ra dưới mui xe ngựa. “A! Đại gia, đại gia” trong đầu Miểu Miểu đột nhiên có một lọai dự cảm xấu. Dùng sức nâng mui xe dậy ném ra, phát hiện vị đại gia đã không còn thở.

*Đây là một tiếng chửi thề của Tung Của, tương đương với chữ f*ck của Eng, thx ss Maroon.

Miểu Miểu ngồi bệt xuống đất, cảm giác tội lỗi thóang nảy lên trong lòng. Nếu không tại mình, đại gia sẽ không chết rồi, là ta hại chết đại gia, từ sau khi đến thế giới này, lần đầu tiên Miểu Miểu cảm thấy mình chính là tội ác, ta không hại người, nhưng người lại vì ta mà chết.

Đào một cái huyệt, Miểu Miểu đặt đại gia xuống. “Đại gia, lúc ta xuất môn không lấy theo tiền, trang sức này nọ của ta thôi thì tòan bộ trao cho lão nhân gia ngài, xin ngài tha thứ cho ta! Ngài là người tốt như vậy, nhất định sẽ lên thiên đường, ta sẽ ở dưới địa ngục chúc phúc cho người. Đợi sau khi trở về, ta nhất định sẽ bảo Dịch Thiên hậu táng ngài!” Nói xong, Miểu Miểu gỡ trang sức trên đầu xuống, đặt trước mộ vị đại gia. Đứng dậy, quay lại đường cũ.