Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Chương 83: Đói chết mới là việc lớn




Đám người Dịch Thiên một bên quay về, một bên cẩn thận tìm kiếm Miểu Miểu, không bỏ sót bất kì chi tiết nào. “Chủ thượng, người nhìn phía trước kìa.” Vụ Huyền đột nhiên hét lớn. Mọi người nhìn theo hướng chỉ, một cái xe ngựa mất mui, cái mui xe thì nằm lăn lóc trên mặt đất, cách đó không xa có một ngôi mộ còn mới dựa vào gốc cây.

Tiếp theo là Vụ Thiến biến sắc, chỉ vào một đống vật phẩm trang sức trước mộ phần, thanh âm run rẩy: “Đó đều là của phu nhân.” Dịch Thiên nhìn lại, khuôn mặt lập tức trắng bệch, đi thẳng một đường về phía trước, cả người ngồi sụp xuống, bàn tay run nhè nhẹ nhặt những vật phẩm trang sức trước mộ phần lên, sẽ không đâu, sẽ không phải là nàng, nàng lợi hại như thế nào chứ, nàng làm sao bỏ lại một mình ta được chứ, nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu.

Lâm Phong tiến lên trầm giọng nói: “Dịch Thiên, đây không chắc chắn là tẩu phu nhân, tẩu phu nhân thông minh lanh lợi như vậy, hơn nữa võ công lại lợi hại, người bình thường không thể thương tổn đến nàng, chúng ta có thể đào ra để xác nhận lại.” Dịch Thiên không nói gì, chỉ nhìn mấy thứ đồ của Miểu Miểu đến ngẩn người, sắc mặt nhợt nhạt, trong mắt cũng không còn tia sáng. Mọi người trong phút chốc cũng trầm lặng theo, nếu như phu nhân thật sự không còn, như vậy chủ thượng phải làm sao đây, phu nhân, xin người nhất định phải hảo hảo còn sống, không vì bất kì ai mà vì chính chủ thượng.

“Không phải nàng!” Giọng Tiểu Vũ đột nhiên truyền đến, Dịch Thiên lập tức ngẩng đầu. “Xem ở đây này.” Tiểu Vũ chỉ chỉ vào cây đại thụ bên cạnh thấp giọng nói.

Mọi người liền nhanh chân bước tới cây đại thụ bên cạnh, ngẩng đầu nhìn, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nguyên lai là vỏ cây bị bóc ra hơn phân nửa, trên đó viết: “Phu xe đại gia chi mộ, gián tiếp giết người Miểu Miểu lập. Bên cạnh còn có một lọat chữ nhỏ ghi rõ: ‘Thân nhân đại gia, vạn phần xin lỗi, ta không phải cố ý muốn hại đại gia, chỉ là do con ngựa này quá yếu, cho nên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Ta cam đoan, chờ sau khi ta trở về, nhất định bảo phu quân nhà ta lập tức tới nhà lão nhân gia hậu táng, thật sự xin lỗi.’

Dịch Thiên thấy mấy câu này, đương nhiên là mỉm cười, nàng không xảy ra việc gì, cũng không có bỏ đi, nàng trở về tìm ta rồi, nàng lại còn gọi ta là phu quân, Miểu Miểu, nàng không nỡ đối với ta đúng không? Mặc dù cười trước một ngôi mộ mới lập như vầy là không hợp tình hợp cảnh nhưng giờ phút này tâm tình Dịch Thiên nhẹ nhõm đi rất nhiều, liền quay qua Vụ Huyền nhẹ nhàng nói: “Hậu táng hắn.” “Vâng, chủ thượng.” Vụ Huyền đáp, nhìn thấy lời phu nhân lưu lại, hắn liền biết chủ thượng chắc chắn sẽ phân phó xuống như vậy, bây giờ thì tốt rồi, phu nhân không bỏ đi nữa, trong lòng mọi người hẳn là thở phào nhẹ nhõm.

Thật đói a, Miểu Miểu sờ sờ bụng của mình, cả ngày không ăn gì cả, lại không có tiền, quả thật rất đói bụng, Dịch Thiên, tên hỗn đản, nếu như ngươi không phải uống dấm chua vô lý như thế, ta có thể đói thành như vầy sao. Chờ đó, đến lúc ta về, ta gọi người mua vài vại dấm chua đến cho ngươi uống hết một lần, uống cho chết thì thôi.

Võ công lợi hại thì có ích gì a, vừa không thể ăn, lại không uống được, hơn nữa bây giờ không còn sức, mỗi khi dùng một chút võ công đều tăng cảm giác đói, ngay cả một con thỏ nhép cũng tìm không được, đây là cái công lý gì a. Chẳng lẽ Miểu Miểu ta thông minh lanh lợi như vậy, người gặp người thích, không thua hoa nở, hến ngậm miệng gặp ta cũng phải khai khẩu lại đương nhiên chết vì đói ở thế giới này sao? Vạn nhất lỡ mà nhờ vậy quay về, kể cho mọi người nghe, còn không khiến cho người ta cười đến rụng răng sao.

Một cặp đôi thọat nhìn giống như là vợ chồng vội vàng đi lướt qua nàng, thần thánh ơi, nhất định là người nghe được cầu khấn của ta rồi, Miểu Miểu thiếu chút nữa là hoan hô lên, ở cái nơi hoang vu rừng rú này đi cả nữa ngày mới nhìn thấy hai người, thử nghĩ mà xem, thật là giống như được công đức vô lượng vậy.

“Này, đại ca đại tỷ, xin dừng bước.” Miểu Miểu vội vã chạy đến trước hai người, mỉm cười nhìn họ. “Ngươi muốn làm gì?” Nam nhân đứng chắn trước người vị nữ tử. Đột nhiên nhớ tới mỗi lần có nguy hiểm, Dịch Thiên cũng làm như vậy không màng nguy hiểm mà che chở cho nàng, trong lòng có chút chua xót, Dịch Thiên à, lúc này đặc biệt nhớ chàng.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nam tử quát. Miểu Miểu hoàn hồn, làm sao mà lại thất thần nữa rồi, bây giờ vẫn là có chuyện quan trọng a. “Vị đại ca đại tỷ này, ta là người tốt, ta không có ác ý, ta chỉ muốn hỏi một chút các ngươi có đồ ăn hay không, ta đói quá đi không nổi.”

“Nương tử, thì ra là cướp đồ ăn.” Nam tử nhỏ giọng nói với nương tử của hắn, nữ tử vẻ mặt phòng bị, bộ dáng thủ thế: “A, phu quân, vậy phải làm sao bây giờ?” “Đừng sợ, nương tử, ả ta chỉ là một đứa con gái yếu đuối, đã có ta.” [L: hai đứa thần kinh =.=]

Nghe hai người nói chuyện với nhau, Miểu Miểu mặt đầy hắc tuyến, cướp ăn, nàng bệ rạc đến như thế rồi sao, muốn cướp thì cũng cướp bạc a. Khóe miệng nhất thời giật giật nói: “Hai vị hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn mượn hai vị một chút đồ ăn, chờ ta về nhà rồi, nhất định sẽ trả gấp bội.”

“Phu quân, cướp bóc bây giờ đều nói năng dễ nghe như vậy sao, sớm biết như vậy đáng ra thiếp đã nghe lời phu quân, không nên xuất môn lúc này, không nghĩ tới cướp bóc càn quấy như vậy.”

“Đúng vậy, nương tử, bây giờ ngay cả một cô nương mới lớn cũng biết đi cướp đường, nàng nói có nên cho con của chúng ta đi học một chút võ công, để tương lai nếu không biết làm gì cũng có thể làm một đạo tặc.”

“…”

Miểu Miểu bây giờ trừ ra mặt đầy hắc tuyến còn cộng thêm trên đầu ba giọt mồ hôi, ho khan cắt đứt cuộc nói chuyện của hai kẻ kia: “Ta không phải đạo tặc, ta thật sự chỉ là muốn mượn một chút đồ ăn thôi.”

“Nương tử, nàng chạy mau, ta ngăn ả ta lại.” Nam tử đột nhiên hét lớn một tiếng, lao thẳng về phía Miểu Miểu. Đây là tình huống gì a, Miểu Miểu trợn tròn mắt, nhìn nam nhân đang lao thẳng về phía mình, Miểu Miểu nhẹ nhàng lách ra, nam nhân ọach một tiếng té lăn trên mặt đất.

“Phu quân, chàng có sao không?” Nữ tử chạy được một đọan, nhìn thấy nam tử té lăn quay vội vàng chạy ngược về. “Ta liều mạng với ngươi.” Nữ tử thét lớn vọt tới.

Miểu Miểu hòan tòan không biết nói gì, bản thân mình gặp phải hai vị này thật đúng là không phải người bình thường, khả năng suy diễn đặc biệt mạnh mẽ. Phi thân rời đi, cùng bọn họ nói nhảm tiếp, phỏng chừng cho tới lúc mình chết đói cũng không có được một chút đồ ăn, có điều mới vừa sử dụng khinh công lại càng đói lợi hại hơn rồi, hu hu hu, tại sao ta lại đáng thương như vậy a, một chút đồ ăn cũng không có, ăn mày còn sướng hơn ta.

Đến tối mịt, rốt cục cũng nhìn thấy cái thị trấn gần thảo nguyên, cuối cùng cũng tới rồi, Miểu Miểu thiếu chút nữa là mừng quá mà khóc hu hu rồi. Nàng còn nhớ Dịch Thiên đã từng nói, ở đây cũng có tửu lầu của Vụ Thiên Các. Mới vừa vào trấn liền nhìn thấy bảng tên đề chữ Thiên ở trên cao. Có tổ chức băng đảng thật là tốt a, đến chỗ nào đói cũng không chết.

Miểu Miểu nhanh chóng vọt vào tửu lầu, vừa ngồi xuống liền nói: “Tiểu nhị, đem hết những đồ ăn ngon nhất trong điếm của ngươi ra đây.” Tiểu nhị đi đến, nghi hoặc nhìn Miểu Miểu nói: “Cô nương, người có ngân lượng không?” Liếc nhìn Miểu Miểu một thân tòan bụi đất, tóc tai rối mù, hơn nữa trên người không có món trang sức nào cả, trừ ra trên tay đeo hai cái nhẫn nhìn qua hình như cũng không đáng giá gì.

“Không mang ngân lượng, gọi chưởng quỹ của các ngươi tới đây, ta có lời muốn nói với hắn.” Miểu Miểu cười nói, có chút ngượng ngùng, chỉ có thể dùng tên tuổi Dịch Thiên rồi.

“Thật xin lỗi, cô nương, không có ngân lượng thì phiền ngươi đi ra ngòai, chưởng quỹ sẽ không gặp ngươi đâu.” Tiểu nhị tuy không kiên nhẫn, nhưng vẫn còn lễ phép, người do Vụ Thiên Các bồi dưỡng quả nhiên có chút tố chất nha.

“Ách, kỳ thật ta còn là phu nhân của chủ thượng các ngươi.” Miểu Miểu nhìn tiểu nhị nhỏ giọng nói, bản thân nàng một bộ dạng lôi thôi, cho người khác biết thật không hay ho chút nào. Tiểu nhị giờ phút này ánh mắt nhìn nàng đã có chút mỉa mai. “Cô nương, không mang bạc thì cũng không sao, nhưng gạt người nói không thành có thì có chuyện, phu nhân của chủ thượng chúng ta là cái bộ dạng giống như ngươi sao, phu nhân bây giờ đang cùng với chủ thượng nhà ta ở Bồng Lai Các, làm sao lại gặp được ở đây, cô nương, ngươi muốn lừa người để được ăn thì cũng phải nói sao cho người ta tin một chút chứ.” [L: chậc chậc, không trách tiểu nhị được, bạn ấy làm đúng tình đúng lý nha]

Bởi vì tiểu nhị có chút tức giận nên không kiềm chế được mà hơi lớn giọng, người trong thính đường nghe thấy liền cười ầm ĩ, có người còn không ngừng trêu ghẹo.

“Cô nương, ta thấy nàng là muốn gả cho người khác đến điên rồi đi.”

“Cô nương, nếu thật sự nàng muốn ăn gì đó, lại đây hầu đại gia trò chuyện, đại gia vui vẻ tự nhiên sẽ cho nàng một chút đồ ăn.”

“Lão nhân kia rất già, hay là đến đây cùng ta đi.”

“…” Tiếng cười nhạo không ngừng, còn kèm theo vài câu nói không lọt tai.

Một gã đầu to lút tai lại còn đi tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Miểu Miểu, ngó nghiêng ngắm nghía Miểu Miểu rồi quay đầu lại hét lớn: “Này nữ nhân này lớn lên cũng không đến nỗi nào, bổn gia thu nạp.” Dứt lời định nắm lấy tay Miểu Miểu.

Miểu Miểu lắc mình một cái đứng lên. “Yêu, còn có chút công phu đây, như vậy chơi đùa càng thú vị.” Gã đàn ông đó càng nói càng xấu mồm hơn nữa, bên trong thính đường tiếng cười ầm ĩ không ngừng. Sắc mặt Miểu Miểu hòan tòan trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Lạnh lùng nói: “Thu hồi lời các ngươi vừa nói, nếu không ta sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.”

“Ha ha ha, ta thấy trước hết nàng nên nói là biết cái gì gọi là dục tiên dục tử* đi.” Gã đó nói xong liền lao tới, Miểu Miểu chưa kịp ra tay, một lực mạnh từ phía sau nàng đã bắn thẳng về phía gã đầu to kia, cả người thì rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Bịch, tiếng cả thân mình gã đầu to rơi xuống đất lập tức hù dọa hết cả mọi người, Dịch Thiên, đương nhiên là Dịch Thiên xuất hiện rồi, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Miểu Miểu không quay đầu lại cũng biết là ai xuất hiện rồi, lúc này tâm tình phải lộ vẻ ủy khuất, không xoay người lại, để mặc Dịch Thiên ôm nàng. Dịch Thiên, ta thật ghét chàng, chàng không những làm ta đau lòng, còn để cho ta chịu uất ức nữa.

“Chủ thượng” chưởng quỹ vội vội vàng vàng chạy đến. “Các ngươi tiếp đãi phu nhân kiểu gì thế?” Vụ Huyền đứng ra nói sẵng. Phu nhân? Tất cả đều khiếp sợ, thật là phu nhân của Dịch Thiên sao, xong hết rồi, chết chắc rồi.

“Vụ Huyền, giải quyết đi.” Dịch Thiên lạnh giọng nói, vô luận là kẻ nào có lời nói hay hành động đã hạ thấp Miểu Miểu cũng không được tha thứ. Tay đưa ra định ôm lấy Miểu Miểu định bế nàng lên lầu, bây giờ hắn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, xin lỗi nàng, xin nàng tha thứ, hắn biết nàng không chỉ có đau lòng, mà còn chịu uất ức, Miểu Miểu, ta rất sợ nàng sẽ không tha thứ cho ta, nhưng ta vẫn cảm thấy rất may mắn là đã tìm thấy nàng rồi.

Đột nhiên, trong tay trống trơn, Miểu Miểu giãy mạnh một cái né ra, xoay người đi ra khỏi tửu lầu, phi thân rời đi. Dịch Thiên cực kỳ hoảng sợ, cuống quít chạy theo, la lớn: “Miểu Miểu, nàng muốn đi đâu?”

“Không đến phiên ngươi quản” Miểu Miểu không quay đầu lại, cả giận nói, càng tăng tốc phi thân về phía trước. Đói quá a, không còn sức nữa rồi. Dịch Thiên đáng chết, lần này không tha thứ cho ngươi dễ dàng như vậy đâu.

Cả người chóang váng, lại thẳng tắp rơi xuống, đói đến không còn sức rồi, nhìn thấy Miểu Miểu phía trước đang phóng đi ngon trớn tự nhiên thẳng tắp rơi xuống, Dịch Thiên bị hù cho một phen hồn phi phách tán, lập tức vận công, phi thân thẳng về phía Miểu Miểu …