Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 1 - Chương 33: Tổn thương




"Cách cách, người ăn nhiều hơn chút đi......" Tiểu nha đầu rụt rè đứng tại đầu giường tôi, trong tay cầm một chén cháo tổ yến.

Tôi chỉ thản nhiên lướt qua, càng không có một chút khẩu vị, mặc dù cả người vô lực, cũng muốn cố gắng ăn chút gì đó để bổ sung thể lực, nhưng dạ dày lại phình to khó chịu, chỉ vừa nhìn đến ăn, thì dạ dày liền muốn nôn.

Vì thế tôi lắc đầu.

Nước mắt của tiểu nha đầu ấy liền rơi xuống: "Người không ăn thứ này, gia trở lại sẽ lột da nô tài......cách cách à, xem như người thương xót cho nô tài đi......"

Tôi trống rỗng nhìn nàng, chẳng qua chỉ mới là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, trên khuôn mặt tái nhợt ấy hiện rõ nước mắt, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi.

"Ta thật sự ăn không vô......lát nữa hắn đến, ta sẽ nói với hắn, ngươi không cần sợ."

"Cách cách!"

"Gia của các ngươi đi ra ngoài rồi?" Tôi cân nhắc nếu như có thể thừa dịp này mà chạy đi, cũng thật không tồi.

Ý niệm này mới vừa xuất hiện trong đầu, nha đầu kia lại quỳ phịch xuống, khóc ròng nói: "Cách cách người đừng bận lòng nữa......gia thương yêu cách cách, nếu cách cách có nửa điểm bất trắc, thì không chỉ có mỗi nô tài, sợ là nô tài trên dưới phủ này đều không tránh khỏi cái chết! Cách cách......van xin cách cách......"

Việc tôi không chịu nổi nhất chính là người khác ba quỳ chín khấu dập đầu với tôi, tôi liền vội nói: "Gia các ngươi đâu, gọi hắn đến."

"Lúc này gia đang ở tiền viện, đang phát giận......" Lời mới nói ra một nửa, sắc mặt tiểu nha đầu đại biến, vội bưng kín miệng, cúi đầu, "Nô tài đáng chết!"

Tôi lạnh lùng cười, Chử Anh thật là sung sức! Hôm qua còn phát sốt ho khan tưởng như bệnh sắp chết, hôm nay chẳng những giảm sốt, mà còn có sức mà nổi giận với người khác, thật là không tồi mà, chỉ không biết đối tượng xui xẻo kia là ai.

Chốc lát sau, tiểu nha đầu ấy lại khổ sở van xin tôi dùng bữa, nhưng tôi không để ý đến, ngay cả nói cũng lười. Ước chừng qua nửa canh giờ, lại nghe thấy ngoài phòng huyên náo một trận, nha hoàn trong phủ đều hoảng sợ hô.

Tôi không khỏi kinh ngạc, ai lại dám làm càn náo động trong phủ đại a ca?

"Ai da!" Nô tài canh cửa thảm thiết kêu lên một tiếng, thân mình mập mạp cuốn theo màn trúc trên cửa đầy chật vật lăn vào.

Tôi lấy lại bình tĩnh, đợi sau khi nhìn thấy rõ thân ảnh đang ngoài cửa bước vào, trong lòng liền cực kỳ sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Đông Ca!" Vẻ mặt Đại Thiện đầy căng thẳng bước nhanh đến tôi.

"Đừng lại đây!" Tôi lăn vào giường, dùng chăn tơ bọc lấy đầu, thét chói tai.

Tôi đã thành như vậy, đã thành như vậy......sao có thể nhìn hắn? Sao có thể nhìn hắn đây?

"Đông Ca!" Theo một tiếng hô to, chiếc chăn mà tôi dùng để che kín bị cuốn bay lên không. Tôi chỉ có thể cui đầu co vào góc giường run lên bần bật.

"Đông Ca......" Giọng nói đã chuyển sang tiếng thở dài mềm mại, một loại quen thuộc, tựa như hương bạc hà mát lạnh gắt bao vây quanh tôi. Đại Thiện ôm lấy tôi, nhẹ giọng trấn an, "Không sao, ta đến đón nàng về nhà!"

"Hu......" Lòng tôi đau đớn, sao có thể nhịn nổi, xoay người nhào vào lòng hắn, khóc như một đứa trẻ lạc đường.

"Đừng khóc, không sao......"

"Hu......"

Hắn hôn trán tôi, tay không ngừng giúp tôi lau nước mắt, thấy tôi chỉ khóc đầy thương tâm như sắp chết đi, khuôn mặt buồn bã không khỏi lộ ra sự đau lòng cùng tự trách: "Chúng ta về nhà được không?"

Tôi vừa khóc vừa gật đầu, cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn, hắn bế ngang tôi. Tiểu nha đầu bên cạnh thấy thế, vạn phần sợ hãi ngăn chúng tôi lại: "Nhị gia! Ngài không thể đưa cách cách đi......"

"Cút ngay!" Đại Thiện luôn tao nhã đột nhiên lớn tiếng gầm lên, một cước đá lăn tiểu nha đầu ấy.

Tôi chưa từng nhìn thấy Đại Thiện nổi giận, từ ngày quen biết hắn, hắn đều luôn hiền lành ôn nhuận, dường như chưa từng có nửa phần nóng nảy. Tôi mơ hồ cảm nhận được lòng hắn đang đau, bởi vì người thương tổn tôi không phải ai khác, mà là ca ca ruột của hắn!

Lòng như bị một thứ bén nhọc đâm xuyên vào! Tôi bỗng nhiên hiểu được một việc——Chử Anh tổn thương tôi, trong lòng Đại Thiện sẽ lưu lại dấu vết khó phai, càng sâu hơn so với tôi! Có lẽ thời gian trôi qua, tôi có thể quên đi, nhưng còn Đại Thiện?

Chử Anh, dù sao cũng là ca ca ruột của hắn! Loại máu mủ tình thâm, huyết thống thân tình này, có như thế nào cũng không thay đổi được!

Khi bước qua cánh cửa, có một cái bóng dày đặc chặn chúng tôi lại, tôi chỉ liếc mắt một cái, liền kích động quay mặt lại, xấu hổ, tức giận, ủy khuất, thương tâm, sợ hãi......trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

"Tránh ra!" Đại Thiện lạnh lùng nói.

Chử Anh đứng im ở cửa, cách một lúc lâu sau, mới ho hai tiếng, khàn giọng: "Thật sự không được sao......"

Người tôi khẽ run lên, biết là hắn đang hỏi tôi, nhưng tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn, càng không muốn nói chuyện với hắn, đặc biệt là ở trước Đại Thiện, đối mặt với hắn, sẽ càng khiến tôi thấy nhục nhã.

"Đừng tổn thương nàng nữa......" Đại Thiện nghiêng người, cẩn thận ôm tôi ra khỏi cửa.

"Đại Thiện——" Giọng nói khàn khàn đột ngột gầm lên giận dữ, "Đệ dựa vào cái gì mà tranh với ta? Đệ dựa vào cái gì hả——"

Đại Thiện dừng bước, tôi căng thẳng bắt lấy vạt áo trước ngực hắn.

"Đệ dựa vào cái gì mà có được lòng nàng? Đệ bảo vệ được nàng sao? Đệ ngoại trừ tin thờ bộ dáng người khôn giữ mình giả dối gì đó ra, thì còn có thể làm được gì?"

Cách lớp quần áo mỏng, tôi nghe thấy tiếng tim Đại Thiện đang đập ngày càng nhanh, tuy rằng từ đầu đến cuối đối với sự chất vấn gây sự của Chử Anh, đều không có lấy một câu phản bác, nhưng tôi vẫn thấy sợ hãi.

"Đại Thiện! Đệ đừng mãi bày ra cái biểu tình của người tốt đó! Đệ có cái gì? Luận về chiến công danh vọng, đệ không sánh kịp ta, luận về sự sủng ái của a mã, đệ chẳng qua vẫn chỉ ngang lão ngũ thậm chí ngay cả A Mẫn nhà tam thúc cũng mạnh mẽ hơn cả đệ! Đệ dựa vào cái gì mà có được Đông Ca! Khụ khụ......khụ khụ khụ......"

Đại Thiện! Đại Thiện! Đại Thiện!

Trong lòng tôi không ngừng gọi thầm tên hắn! Đại Thiện ôn nhu như ngọc! Đại Thiện không tranh với đời! Đại Thiện thấu hiểu chu đáo......Đại Thiện như thế mới là Đại Thiện mà tôi yêu thích, tôi không muốn bởi vì tôi, mà ép hắn đi trên một con đường không hợp với hắn.

"Đại ca......" Lồng ngực cuối cùng khẽ rung động, tiếng tim đập dữ dội, tôi liều chết nắm chặt vạt áo của hắn, sợ hãi ngửa đầu, trên chiếc cằm lúng phúng râu đọng lại một mảng xanh tím, khóe miệng bị nứt, tơ máu đông lại trên miệng vết thương.

Tôi lo sợ không yên quay đầu lại, phát hiện khóe mắt Chử Anh cũng bị sưng lên.

Tôi vội nhìn lướt qua, Chử Anh rốt cuộc bắt được tầm mắt tôi, hắn nhào đến: "Đông Ca——"

Tôi sợ đến mức thét chói tai.

Đại Thiện xê dịch người, an toàn tránh khỏi Chử Anh.

"Sau này......Đông Ca sẽ do đệ bảo vệ!" Giọng nói ung dung, ngữ khí kiên định.

Lòng tôi rối loạn như dây đay!

"Đại Thiện——tiểu tử đệ khẩu khí thật lớn!"

"Đệ tuyệt đối sẽ làm tốt hơn cả huynh!"

Từ nhà Chử Anh về, tôi nằm xuống liền ngủ, cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy bên tai có âm thanh nức nở, cực kỳ bi thương. Tôi chỉ muốn ngủ tiếp, nhưng tiếng khóc tinh tế kia tựa như tiếng ruồi muỗi đang quấy nhiễu trong đầu tôi, không thể gạt đi.

Cuối cùng, tôi nâng mí mắt khô ráp lên, cảnh tượng trước mắt mơ hồ như đang chồng chéo lên nhau, nhìn hơn nửa ngày mới nhìn rõ được vị thiếu nữ đứng trước mặt, nàng ấy đang khóc.

Cổ họng tôi nấc lên một tiếng, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, cả người đau nhức không chịu nổi.

"Cách cách! Cách cách người tỉnh rồi?" Trong giọng mũi nặng nề của Cát Đái lộ ra sự vui mừng cùng phấn khởi, nàng đỡ tôi ngồi dậy.

Tôi chỉ chỉ vào ấm nước trên bàn, nàng lập tức hiểu được, kê thêm một chiếc đệm sau lưng tôi, rồi vội vàng xoay người giúp tôi châm trà.

Chung trà đưa đến miệng, tôi rõ ràng có thể thấy được tay nàng đang run, nước trong chung lắc lư dữ dội, tôi chỉ uống được một nửa, một nửa khác đã bị nàng vẩy lên vạt áo tôi.

"Cách cách......cách cách......" Nước mắt nàng rơi xuống, vừa khóc vừa hoảng loạn giúp tôi lau nước trên vạt áo.

"Đại Thiện đâu?" Nhìn quanh bốn phía, là sự im ắng, vẫn không thấy bóng dáng Đại Thiện đâu, lòng tôi trống rỗng không nguyên do.

"Cách cách, đã giữa giờ Dậu*, nhị gia không tiện ở lại thành rào, nên đã về sớm......ngài ấy để cách cách nghỉ ngơi cùng thư giản cho thật tốt, ngày mai nhất định sẽ đến thăm người."

*Giờ Dậu: từ 5 giờ chiều đến 7 giờ chiều.

Tôi gật gật đầu. Ra là đã trễ như vậy, không nghĩ rằng bản thân có thể ngủ đến mười một tiếng.

"Cách cách, người có đói bụng không? Nô tài đi hầm canh gà đen nhân sâm cho người, ma ma nói nữ nhân ăn thứ này là bổ thân thể nhất......" Nói rồi, nước mắt lại rơi trên bàn tay tôi.

Tôi thấy mắt nàng ứ đọng quầng thâm, hốc mắt trũng sâu, nghĩ đến đêm qua tôi không trở về, ắt là nàng cũng một đêm không ngủ, ước chừng cả đêm lo lắng.

Tôi lắc đầu, người đổ mồ hôi, thấm ướt xiêm y, rất không thoải mái: "Em gọi người chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm."

Cát Đái ngẩn người, lập tức đáp lời, cúi đầu lau nước mắt rồi đi ra ngoài.

Lát sau ba bốn ma ma cùng a hoàn tiến vào, dựng lên một tấm bình phong gần cửa, trước giường đặt thùng gỗ cao dùng để tấm rửa, nước nóng cuồn cuộn bốc hơi được đổ vào.

Cát Đái xoắn tay áo thử độ ấm của nước, gật gật đầu.

Quy củ tắm rửa từ trước đến nay của tôi là không thích có người hầu hạ, vì thế ma ma và a hoàn đều tự giác ra ngoài cửa. Tôi xốc chăn xuống giường, nhưng mũi chân vừa mới đạp đất, liền thấy hai cái đùi không nghe theo sự điều khiển mà run rẩy không ngừng. Chân mềm nhũn, hai tay tôi chống xuống chỗ ngồi rồi bước lên.

"Cách cách!" Cát Đái khẽ gọi một tiếng.

Tôi cười yếu ớt: "Ta thật là vô dụng......" Chẳng qua chỉ mới không ăn uống một ngày, lại liền khiến tôi đói đến tứ chi vô lực, hai mắt mơ màng, xem ra lần này vô luận thế nào cũng đều phải nhờ Cát Đái giúp tôi tắm.

Nàng cẩn thận từng li từng tí đỡ tôi đến gần thùng gỗ. Tôi thở hổn hển đỡ lấy mép thùng, Cát Đái giúp tôi cởi áo trong, qua rất lâu sau lại vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì.

"Sao thế?"

"Cách cách——" Bỗng nhiên nàng run giọng phát ra một tiếng kêu thê lương.

Quay đầu thì thấy nàng rơi lệ đầy mặt, che miệng khóc đến thở không ra hơi, tôi không khỏi cúi đầu, giật mình nhìn thấy những dấu vết xanh tím đầy sặc sỡ trên ngực của bản thân——Những thứ này đều là do Chử Anh nổi điên cắn thành, ngẫm nghĩ chắc trên lưng cũng có không ít.

"Đừng khóc! Không phải vết thương gì đáng lo ngại, chỉ là dọa người mà thôi, qua vài ngày sẽ tự nhiên biến mất." Tôi để nàng run rẩy đỡ bước lên ghế.

Thân thể ngâm vào trong làn nước ấm áp, tôi thoải mái mà bật ra một tiếng rên rỉ.

"Sao vậy ạ? Có phải là nước rất nóng?"

"Không phải. Tốt lắm." Tôi mỉm cười vô tay nàng, "Để ta ngâm thêm một lát......em đừng đi ra ngoài, canh giúp ta." Tôi sợ thân thể mình mệt mỏi, ngâm quá lâu có lẽ sẽ khiến tôi mê man lúc nào không hay.

"Vậy nô tài sẽ canh giữ phía sau cách cách, nếu cách cách muốn gì, cứ phân phó nô tài một tiếng là được ạ."

"Ừ."

Hơi nóng bốc lên, hun đến tôi có chút mê man, đầu óc tựa như đèn kéo quân không ngừng hiện ra hai khuôn mặt, một thì ôn nhu tao nhã, một thì ương ngạnh ngổ ngược.

Tôi thống khổ vùi đầu trong nước, tóc dài tựa thủy tảo tản ra ở đáy nước, dệt thành một chiếc lưới dày đặc, tựa như bao trùm lấy tôi, không có chỗ nào để tôi trốn tránh, cũng sắp thở không thông.

Đông Quả, Chử Anh và Đại Thiện, ba tỷ đệ bọn họ từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, cảm tình trước giờ luôn ngay thẳng. Đông Quả thay thế vị trí người mẹ, Chử Anh tính tình không tốt, Đại Thiện ngoan ngoãn thân thiện, giữa hai huynh đệ chỉ kém nhau ba tuổi, nhưng chưa hề động tay động chân giống như hôm nay......và điều này hết thẩy đều do tôi.

Sau này Đại Thiện sẽ ra sao? Chử Anh sẽ cư xử như thế nào với đệ đệ ruột này?

Ào! Tôi nhô đầu lên khỏi nước, hít thở một hơi, nước mắt không tiếng động từ khóe mắt chảy xuống.

Lòng đau quá, rốt cuộc nên phát triển tình cảm với Đại Thiện hay là để nó đi xuống đây? Tôi rất sợ, sợ thứ bản thân mang đến cho hắn không phải là hạnh phúc, mà là bất hạnh!

Nước ấm dần lạnh đi, trước khi nước ấm trên cơ thể tôi lạnh đi, thì sau mình được đổ xuống một thùng nước ấm. Tôi lập tức lau đi bọt nước trên mặt, miễn cưỡng cười: "Cát Đái, phiền em chà lưng giúp ta, tay ta rất mỏi, không cử động được."

Lớn như thế này, đây là lần đầu tiên phải phiền người khác giúp mình tắm rửa, mặt không khỏi đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng.

Cát Đái không hé răng, cầm lấy khăn tắm từ mép thùng, nhẹ nhàng kéo mái tóc dài tôi sang một bên, sau đó nghe thấy một tiếng hít thở rất nhỏ.

"Đã nói với em là đừng sợ lớn hãi nhỏ mấy thứ không đáng lo ngại này......" Lòng tôi đau nhức, trên mặt mạnh mẽ nở nụ cười an ủi nàng.

Khăn tắm chạm vào lưng tôi, lực tay rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tưởng chừng như không hề có chút lực đạo gì. Tôi lại cười, nha đầu này trước khi đi theo tôi chắc là chưa từng hầu hạ ai tắm rửa.

"Cát Đái——-" Người tôi chậm rãi động đậy, một cỗ đau nhức thấm ra từ trong xương, tôi kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa trượt vào đáy thùng.

Từ phía sau tôi ló ra một đôi tay, xen qua nách tôi, kéo tôi ngồi thẳng dậy.

Đôi tay kia, tuy rằng không lớn, nhưng các đốt ngón tay thô to, lòng bàn tay đầy nốt chai sạn——Tuyệt đối nó không thể là tay của Cát Đái.

Tôi kinh ngạc mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng đầy nghiêm nghị, mi tâm nhíu chặt, môi mím lại, thấy tôi quay đầu nhìn hắn, hắn chỉ thoáng nâng mí mắt liếc tôi thật nhanh, rồi lập tức hạ xuống.

Tuy chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy trong đáy mắt hắn là một cổ hàn khí ghê người.

"Hoàng......Hoàng Thái Cực......" Ánh mắt vừa rồi là gì? Một đứa nhỏ chín tuổi, vì sao lại có ánh mắt khiến người khác sởn gai óc như vậy? Hắn muốn làm gì? Trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì?

"Không có lần thứ hai! Sẽ không có lần thứ hai......" Từng chữ lạnh như băng cứng ngắc phun ra giữa môi và răng, như đang nói cho tôi nghe, lại giống như đang tự nói cho chính mình nghe.

"Hoàng Thái Cực......"

Hắn không nhắc lại, trên mặt mang theo sự quật cường cùng hung ác, nhưng tay lại vẫn không hề dùng chút sức nào mà tiếp tục giúp tôi chà lưng.

Mặt tôi không khỏi nóng lên, tuy hắn vẫn là một đứa nhỏ, nhưng dù sao cũng vẫn là một đứa bé trai, mà tôi lại trần truồng trước mặt hắn như vậy, nên không khỏi cảm thấy căng thẳng và thẹn thùng.

Nhưng hắn lại giống như không nhìn thấy gì, tiếp tục không đếm xỉa, mà chà lưng, chà xong lại chà đến cánh tay, chà xong cánh tay lại đến trước ngực......

Tôi khẽ hô lên phản đối, hắn chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc tôi, ánh mắt kia khiến tôi lòng tôi rét lạnh, nên tôi không dám hé răng nghịch hắn nữa, ngoan ngoãn mặc hắn hầu hạ.

Đây......chính là Thanh Thái Tông có uy lực hùng mạnh của Đại Thanh sau này ư?

Tôi không khỏi nghẹn họng trân trối, quá lợi hại! Cho dù đối mặt với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tôi cũng không khiếp nhược như thế!

Tôi vùi nửa khuôn mặt vào nước, chỉ chừa ra lỗ mũi để hít thở, yên lặng suy nghĩ, nhất định là do tôi mà mọi việc đang ngầm thay đổi, đối với Thanh Thái Tông của sau này tôi cảm thấy đã suy nghĩ quá xa vời.

"Hoàng Thái Cực......" Tôi trồi lên mặt nước, rầu rĩ mở miệng.

Hắn không hé răng.

Tôi tiếp tục hỏi: "Có phải vì sự xuất hiện của ta, mà cuối cùng sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi không?"

"......Tỷ như là?"

"Tỷ như......Chử Anh và Đại Thiện......" Khẽ nói xong câu này, tôi lại trầm xuống.

Bầu không khí đầy tĩnh mịch, tiếng côn trùng ngoài phòng đang kêu vang.

Tiếng nước róc rách lần nữa vang lên, Hoàng Thái Cực đưa tay xuống xem xét, cách một lúc lâu mới nói: "Có lẽ vậy. Đại a ca là trưởng tử, lại năng chinh thiện chiến. Là phụ tá đắc lực mà a mã tín nhiệm nhất, người đó thường muốn gió được gió, từ lúc nhỏ đã không xem ai ra gì, việc này vốn cũng không có gì kỳ quái......nhị ca, lại là huynh đệ cùng mẹ với đại ca, thân thiết từ nhỏ, nếu không phải bản tính quá mức ôn thuần đạm bạc, lòng chưa từng tranh đoạt hiếu thắng, thì với tuổi của huynh ấy, đã sớm trở thành phụ tá giúp đỡ a mã mới phải. Kiến Châu có được ngày hôm nay, toàn bộ đều do a mã lấy tính mạng ra giao tranh về, Kiến Châu không có a ca vô dụng, cũng không có bối lặc vô dụng!"

"Nghĩa......là gì?"

"Người Nữ Chân từ trước đến nay đều là trưởng tử tách riêng, ấu tử trông nhà, a mã đang trong giai đoạn hoàng kim, phúc tấn mới nạp lại càng nhiều, mỗi năm đều sinh con, bỏ qua một bên mấy cái như thứ xuất [con vợ lẻ], mà ấu tử đích xuất [con vợ lớn] cuối cùng cũng không biết sẽ rơi lên người ai. Nhưng nàng cũng thấy đấy, Kiến Châu ngày càng phồn thịnh, đất đai, nô lệ, gia súc, quyền thế......a mã đã có tâm xưng quốc, mà đã là quốc, thì có những thứ không phải cứ lấy lợi ích gia tộc ra phân biệt là xong. Khi a mã bước vào tuổi già, thì ấu tử bên người có thể thuyết phục được nhiều người hay không, có thể khiến tướng sĩ tiếp tục đi theo hay không? Những vấn đề đó sau này sẽ khiến người khác đau đầu. Chưa kể, đám huynh trưởng thành gia bên ngoài thành rào, há lại dễ dàng đồng ý đem lợi ích bản thân dốc sức làm ra mà chắp tay dâng tặng cho ấu đệ? Đại ca và nhị ca là huynh đệ cùng mẹ, vốn nên đồng tâm hiệp lực mới phải, nếu nảy sinh tâm tư xa lạ, đều là vì tư lợi, nhưng trái lại càng phù hợp với tâm tư của a mã......"

Tôi ở trong nước lạnh run, những sự thật này tôi sẽ không biết được nếu như không phân tích chúng, một khi phân tích ra lại tàn khốc đến nỗi người khác không dám nghe. Cái gì mà người kế thừa, cái gì mà lợi ích gia tộc, cái gì mà huynh đệ bất hòa......tôi chưa từng lo lắng những điều này, bởi vì tôi đã chắc chắn vào kết quả kia.

Tôi bỗng chốc ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ tuổi, ngây ngô non nớt này.

Lẽ nào Hoàng Thái Cực không phải danh chính ngôn thuận trở thành Thanh Thái Tông sao? Nghe hắn phân tích như thế, vậy hắn vừa không phải là con cả, vừa không phải là ấu tử, tuy là đích xuất, nhưng hắn lại đứng hàng thứ tám, giữa đám a ca đích xuất, chỉ đành lẻ loi một mình. Những năm gần đây, Mạnh Cổ tỷ tỷ trước sau vẫn không có sinh thêm đệ đệ muội muội giúp đỡ hắn, nên hắn vẫn cứ trơ trọi một mình......với địa vị nửa vời bất tiện như thế, hắn sao có ưu thế để đánh bại những huynh đệ khác, giữa đám con đông đúc để bộc lộ tài năng, sau cùng được a mã ưu ái đây?

Lẽ nào lịch sử có sai sót? Lẽ nào......lẽ nào......

Lịch sử?! Vốn kiến thức lịch sử mà tôi biết có nhằm nhò gì? Trong đám con của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, trừ Hoàng Thái Cực ra, tôi còn biết tương lai hẳn là sẽ có thêm một nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn......trừ những việc này ra, tôi không hề biết được chút gì.

Hoặc có thể......vì sự tham gia của tôi, mà kết quả lịch sử ấy sẽ thật sự thay đổi hoàn toàn?

"Hai người bọn họ......chính là huynh đệ ruột......" Tôi run giọng, ngực buồn rầu đến khó thở, "Đây là lỗi của ta sao? Đúng! Là lỗi của ta! Ta vốn không thuộc về nơi này, nếu không có ta, không có......"

Nếu như tôi không thích Đại Thiện, thì sự tình có phải sẽ không như vậy?

"Việc đó không liên quan đến nàng......" Hoàng Thái Cực thở dài, "Thật ra ta cũng có lỗi, ta sớm nên nhìn thấu tâm tư của a mã mới đúng, vậy mà......nhất thời không chú ý. Nàng đừng tự trách mình, việc này không liên quan đến nàng, trái lại vì nó...... mà nàng đã bị tổn thương như vậy......"

"Nước lạnh......" Tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

"Muốn đổi nước nữa không?" Hắn nhạy bén thay đổi đề tài.

"Không."

Vì thế hắn đỡ tôi đứng lên, tôi lạnh đến toàn thân run rẩy, hắn dùng một tấm da lông quấn kín từ đầu đến chân tôi, thế nhưng tôi vẫn thấy lạnh lẽo bức người.

"Có muốn gọi Cát Đái vào hầu hạ không?"

"Không cần. Ta muốn nằm một lát......"

Hắn đỡ tôi lên giường, đắp chăn cẩn thận, cầm lấy tấm da lông kia giúp tôi xoa mái tóc dài ướt sũng.

"Hoàng Thái Cực!"

"Ừ. Ta đây."

"Ngươi......tương lai cũng sẽ như vậy sao?"

"Cái gì?"

"Tương lai ngươi cũng sẽ vì tranh quyền đoạt thế, mà không ngại huynh đệ tương tranh sao?"

Hắn trầm mặc.

"Đừng giấu ta, ta biết ngươi không cam chịu khuất phục dưới người khác......ta muốn nghe lời nói thật. Nói ta biết, ngươi sẽ sao?"

Hắn thở dài, cuối cùng trả lời một từ: "Sẽ."

"Vì sao? Quyền thế rất quan trọng sao?"

Hắn ngừng động tác: "Có đôi khi......thứ này xác thực rất quan trọng."

Tôi quay đầu sang chỗ khác, tuy biết đây là kết quả và đáp án chắc chắn, nhưng Hoàng Thái Cực thế này khiến tôi thấy rất xa lạ, tựa như đứa nhỏ mà tôi đã nhìn thấy nó dần lớn lên, lại xa cách tôi. Điều này khiến tôi rất đau lòng, đau đến nước mắt chỉ có thể lã chã chảy xuống, lại không có cách nào phát ra tiếng.

Tôi vốn không nên tham gia vào giữa bọn họ!

Bọn họ có vận mệnh cần phải chuyển động theo quỹ đạo riêng! Mỗi người đều......

Chử Anh, Đại Thiện, Hoàng Thái Cực......mặc kệ tôi là ai, tôi cũng không nên tham gia vào trong quỹ đạo vận mệnh đã được định sẵn của bọn họ!

Đại Thiện......sau này, ta nên làm gì với chàng đây?

Trong lúc ảm đạm thương tâm, Hoàng Thái Cực chậm rãi đứng lên, nhỏ giọng gọi tên tôi. Tôi nhắm mắt điều hòa hô hấp vờ ngủ, cảm giác được hắn cúi người xuống, tay chân nhẹ nhàng giúp tôi dém chăn.

Trong phòng yên tĩnh rất lâu, ngay lúc tôi nghĩ hắn đã rời đi, bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hô hấp rất nhỏ, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vỗ về vết thương trong tim tôi.

"Nàng không làm gì sai, chỉ là nàng đã không cẩn thận yêu sai người."

Tiếng bước chân dần biến mất.

Tôi cắn góc chân im lặng rơi lệ.

Yêu sao? Không! Tôi lớn lên trong Viện phúc lợi Nhi đồng, chưa bao giờ tin tưởng trên đời này sẽ có một loại tình cảm giống như trong tiểu thuyết đã viết, khiến người ta yêu đến si mê trầm túy, mù quáng đến có thể mất đi lý trí.

Tôi không tin vào loại tình yêu như thế!

Nhưng tôi thích Đại Thiện!

Thích hắn cười, thích hắn ôn nhu, thích ở bên hắn......

Mở mắt ra, trợn mắt nhìn vào mảng tối đen hư ảo, cuối cùng tôi ép bản thân đưa ra một quyết định.