Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 220: Quỳ xuống, lăn ra ngoài!




Công Đức Kim Luận Luyện Bảo Diệu Quyết chia làm tám tầng, gồm có; nhân bảo kim luân, địa bảo kim luân, thiên bảo kim luân, nghiệp hỏa kim luân, đại bảo kim luân, đại đức kim luân, đạo đức kim luân và công đức kim luân. Mỗi khi tu thành một cảnh giới, sau đầu hiện ra thêm một đạo kim luân.

Tuy nhiên thiên thư bên trong thạch cổ, chỉ bao hàm bốn tầng tâm pháp phía trước, cũng tức là môn luyện bảo diệu quyết này chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ bốn, liền không thể tiếp tục được nữa.

Nhưng là dù chỉ có bốn tầng tâm pháp đầu, nhưng cũng đủ để tế luyện vu bảo vững như núi thái, sẽ không bị người ta dễ dàng đoạt đi, thậm chí có cả tác dụng khắc chế vu pháp của người khác.

Nếu là có thể đạt được mấy tầng tâm pháp phía sau, tu luyện tới đạo đức kim luân, đó thật chính là vạn pháp bất xâm!

Tuy nhiên, Công Đức Kim Luân Diệu Bảo Quyết bốn tầng tâm pháp phía trước khẳng định kém hơn U Minh thập đạo và Chư Thiên thập đạo hai môn tâm pháp này. Nhưng mà Thiên Long Luyện Bảo quyết và Nương Khí Luyện Bảo Quyết của Yến Tư Nhiên thái thượng trưởng lão thì so sánh lại kém hơn một chút.

Nhưng, U Minh Thập đạo hay Chư Thiên thập đạo, đều là pháp môn có mười tầng cảnh giới. Khi tu luyện khó khăn rất lớn, không biết khi nào mới có thể tu luyện được tới cảnh giới tuyệt đỉnh, mà công đức kim luân thì đơn giản hơn nhiều.

"Công đức kim luân muốn tu luyện tới cấp bậc đỉnh phong, cần phải tìm được tâm pháp kế tiếp, nếu không so ra vẫn kém U Minh thập đạo."

Diệp Húc thầm nghĩ: "Ta đã tu vu pháp, tâm pháp tế luyện đã chọn, hiện giờ vẫn là chọn Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh thôi! Chỉ có tu luyện tâm pháp này mới có thể tế luyện được yêu thú, mới có thể tu luyện vu pháp tới mức tuyệt đỉnh!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Pháp môn tế luyện yêu thú bên trong Thiên Ma Nguyên Hóa Chân Kinh cũng thuộc chủng loại tâm pháp tế luyện. Nhưng mà so sánh với những pháp môn trong đại điện này thì kém hơn không ít, tuy nhiên loại pháp môn này, cũng là tâm pháp bắt buộc của vu sĩ, nó giúp cho uy lực của vu pháp thôi phát tới mức tận cùng.

Diệp Húc đi ra khỏi đại điện, Vũ Văn Hạo vội vàng đuổi theo, giống như một người hầu bên cạnh.

Diệp Húc ở trong sân trước đại viện, tìm được thiên tế luyện yêu thú của THên Ma Nguyên Hóa chân kinh. Tùy ý hấp thụ thạch cổ, sau một lúc lâu, vô số kinh văn dũng mãnh truyền vào trong đầu hắn, pháp môn tế luyện yêu thú cũng hiểu rõ hơn.

Lúc này hắn mới thu hồi lại linh mạch, trực tiếp ném vào trong ngọc lâu, tùy ý để ngọc lâu hấp thu.

Những linh mạch này, chỉ cần tiêu hao không tới một phần mười, cũng đủ cho ngọc lâu của hắn nâng cao vài phẩm bậc nhỏ. Diệp Húc e sợ người khác nhìn ra ngọc lâu của mình khác thường, cho nên cũng thu cả ngọc lâu vào trong đan điền.

Vũ Văn Hạo sớm biết hắn nhiều tiền thế lớn, linh mạch nhiều giống như tóc trên đầu vậy, nhổ đi một sợi thì còn sợi khác. Nhưng mà người ngoài lại không thể biết được, những vu sĩ trong sân sắc mặt biến đổi liên tục, không ngừng nhìn ngó.

Những vu sĩ như bọn họ, tu vi cực cao, đa số là đệ tử Ma Tông mở ra 2 lần trước đã thu vào. Bọn họ ở trong Ma Tông thời gian ngắn ngủi, cũng không có của cải hùng hậu, đều là đi theo sư phụ tu hành.

Những người này, ngày thường tích góp của cải từng ly từng tí một nên cũng có không ít. Nhưng khi đột phá tới Đan Đỉnh kỳ, liền tiêu đi một số lớn, tế luyện đan đỉnh. Đột phá tới Ảo Đan kỳ, lại phải tiêu số lượng tài sản lớn nữa, bao gồm cả linh khí. Nếu phải luyện thành nguyên đan, thậm chí ngay cả linh mạch bậc một cũng phải tiêu phí ít nhất hai điều. Bình thường đều rất tiết kiệm, căn bản luyến tiếc sử dụng linh mạch mà mình cực khổ tìm thấy, e sợ cho linh khí của mình không đủ, không thể đột phá được.

Người nghèo càng nghèo, người giầu càng giàu, đây là một hiện tượng của Hoàng Tuyền Ma Tông.

Diệp Húc mới đến, còn không có cảm xúc gì, nhưng những người này đã sớm tràn đầy nhận thức, một đám đắng cay không nói thành lời, tất cả chỉ có thể dựa vào sư phụ mình mà thôi.

"Khá lắm tiểu tử giàu có, không biết là bại gia tử của phong nào nữa…" Một vu sĩ trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ cùng ghen ghét, nhỏ giọng nói.

Thang Thành đi tới trước mặt Diệp Húc cười ha hả nói: "Tiểu tử, ngươi đi theo tiểu tử Vũ Văn Hạo không có tiền đồ ngu xuẩn này thì có tiền đồ gì chứ? Trong Hoàng Tuyền Thánh Tông này chỉ có ta mới có thể bao che cho ngươi! Đem linh mạch lấy ra đây, hiếu kính ta một điều!"

Vũ Văn Hạo trợn trắng mắt, thầm nghĩ: "Đi theo ta lăn lộn cái mông à? Con mẹ nó, Thang Thành này ngu xuẩn, chẳng lẽ không nhìn thấy lão tử đang đi sau mông người ta sao?"

"Thế nào? tiểu tử suy nghĩ kỹ chưa?" Thang Thành thấy Diệp Húc đứng bất động, không khỏi giận tái mặt,

Diệp Húc lông mi cong lên nói: "Lăn!"

"Ngươi nói cái gì? Có giỏi thì lập lại lần nữa!" Thang Thành giận dữ cười, điềm nhiên nói.

"Lăn."

Thang Thành sắc mặt đổ lên nghiến răng nghiên lợi. Quy của của Hoàng Tuyền Ma Tông, đồng môn đệ tử không được tranh đấu tỏng phạm vi lĩnh vực của thánh tông. Nếu không sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, đánh phàm nhân, hay giải quyết ân oán giữa các đệ tử đều phải ra ngoài giải quyết. Hắn cũng không dám động thủ bên trong Thạch Đại Cổ Viện, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi là đệ tử của tòa linh sơn nào? Dám nói vô lễ với sư huynh như vậy? Xe ra sư huynh phải thay mặt sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết cái gì mà quyền huynh như phụ."

Diệp Húc ánh mắt lộ ra dị sắc khẽ cười nói: "Ta là phong chủ Quan Tinh Phong, sư phụ là thái thượng trưởng lão Vệ Đạt, ngươi cũng muống giáo huấn ta sao?"

Thang Thành ngẩn ngơ, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, phong chủ chính là cao thủ cấp bậc trưởng lão. Đừng nói là hắn, cho dù là sư phụ hắn cũng không có tư cách.

Diệp Húc cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ngươi là thái thượng trưởng lão của Thánh Tông ta sao? Không ngờ cũng dám dõng dạc! Ta cùng với tông chủ Thánh Tông cùng một bối phận, hay là ngươi còn muốn giáo huấn cả tông chủ phải không? Chu dù là sư phụ ngươi khi nhìn thấy ta cũng phải khách khí hô một tiếng sư đệ, ngươi có bối phận gì?"

"Ngươi chính là Diệp Thiếu Bảo? Được Tiết sư thúc đưa tới Quan Tinh Phong, Diệp Thiếu Bảo?"

Thang Thành nghĩ tới lai lịch Diệp Húc, sắc mặt khôi phục lại nguyên trạng, trong lòng sợ hãi chậm rãi tiêu tan, hừ lạnh nói "Ta còn tưởng rằng đúng thật là vị sư thúc nào, hóa ra là ngươi. Tiểu tử, đừng có mà kiêu ngạo, thái thượng trưởng lão Vệ Đạt đã mất rồi, hắn đã chết, ta xem còn ai có thể bảo vệ được ngươi!"

"Ta là phong chủ một phong, địa vị gần tông chủ, có ân sư của ta, còn cần ai phải che chở cho ta?"

Diệp Húc đưa tay tát hắn một cái, hung hắng đánh vào mặt nói: "Lăn!"

"Ngươi!"

Thang Thành ôm mặt nghiến răng nghiến lợi, đi nhanh ra phía ngoài, cười ha ha điềm nhiên nói: "Diệp Thiếu Bảo ngươi không nên đi ra khỏi Thập vạn đại sơn, nếu không ngày ngươi bước đi ra, đó là ngày chết của ngươi."

Diệp Húc chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói: "Sư điệt, ta bảo ngươi lăn, không phải cho ngươi đi. Quỳ xuống lăn ra ngoài.

Thang Thành sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ khuất nhục, không lên tiếng, trước mặt bao người quỳ xuống, chậm rãi đi qua sân đại điện. Tới ngoài cửa mới chậm rãi đứng dậy.

Những vu sĩ khác lâm vào trầm mặc, không ai dám can đảm lên tiếng, e sợ gặp phải rủi ro.

Diệp Húc khẽ cười nói: "Thang sư điệt, kỳ thực ngươi không cần quỳ, trực tiếp đi ra ngoài, ta có năng lực gì mà ép buộc được ngươi? Ngươi có điều không biết, ân sư Vệ Đạt của ta, đã tạ thế rồi, hiện tại không ai che chở cho ta. Sư thúc ta trong lòng cũng có chút bất an không yên đấy."

Thang Thành mặt như tờ giấy vàng, thân thể hơi lung lay, ói ra một ngụm máu tươi, mặt không chút thay đổi nói: "Ta Thang Thành này thề, nhục nhã vô cùng mà ta phải chịu ngày hôm nay, kiếp này phải giết ngươi! Có trời cao chứng giám, những liệt tổ liệt tông Thánh Tông làm chứng!"

Hắn không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại Thạch Đại Cổ Viện nữa, thả người bay lên hướng về phía Linh Hóa Phong.

"Khóc nhè đi thôi! Khóc đi tìm sư phụ đi! Cáo chúng ta, ngươi đi cáo chúng ta đi, con mẹ nó!" Vũ Văn Hạo ở sau lưng hắn hai tay chống nạnh, ác liệt cười to nói.

Thang Thành lại ói ra máu, thân hình lảo đảo một cái suýt nữa từ trên không trung ngã xuống, quay đầu lại cả giận nói: "Vũ Văn tiểu nhi, tới lúc đó ngay cả ngươi ta cũng làm thịt!"

Vũ Văn Hạo mặt mang vẻ ưu sầu, khom người hướng Diệp Húc nói: "Sư thúc, tiểu tử này từ đại điện đi ra ngoài, lại bị ta khích tướng như vậy, cũng không có tẩu hỏa nhập ma mà chết. Tâm địa kiên nhẫn đáng sợ, là một nhân vật. Tu vi của hắn so với ta cao hơn một đại cảnh giới, chúng ta đắc tội hắn, chỉ sợ khi rời khỏi sơn môn đi lịch lãm, sẽ lọt vào đuổi giết của hắn."

Diệp Húc đi ra bên ngoài cười nói: "Vô phương, người như thế quỳ một lần, thì có thể quỳ lần thứ hai, sợ gì chứ? Lần sau gặp được ta, hắn còn phải nằm úp sấp trên mặt đất, ở trước mặt ta hắn vĩnh viễn chỉ có thể quỳ xuống đừng mong đứng lên được!"

Vũ Văn Hạo cũng là người coi trời bằng vung, trong lòng đối với hắn không khỏi khâm phục thầm nghĩ: "Sư thúc này tính tình đúng là cũng được, ra tay hào phóng, đi theo hắn lăn lộn hắn sẽ không bạc đại ta…"

Diệp Húc rời khỏi thạch đại cổ viện, trở lại Quan Tinh Phong, nhìn tám tòa vu hồn giới mà khẽ lắc đầu. Hắn đi thẳng vào bên trong đại điện, ngồi trên bồ đoàn, khoanh chân suy nghĩ, đem đủ loại vu pháp sửa sang lại một lần.

Ở trong Thạch đại cổ viện, hắn ước chừng học được ngàn loại vu pháp, bên trong dầu, các loại dị thú ùn ùn, các loại chiêu thức lẫn lộn không chịu nổi. Hắn phải chỉnh lý lại một phen, mới có thể làm như lời của Ứng Tông Đạo đã nói, pháp tùy tâm mà ra.

Hắn nhắm mắt khô tọa, ước chừng hơn nửa tháng, vẫn không hề động tĩnh, nô bộc Quan Tinh Phong cũng quen rồi.

Ngày hôm đó, bên trong đại điện đột nhiên truyền tới những tiếng gầm rú nặng nề vô cùng. Các tiếng kêu của dị thú truyền tới, có phương hót, hạc lệ, ưng khiếu, long ngâm, vượn đề, yến anh, hổ rống, rắn hí, đủ loại tiếng vang, đều từ trong đại điện truyền ra.

Mấy trăm nô bộc trong lòng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy năm đầu bạo viên từ trong tinh chủ đại điện nhảy ra, trong đó một đầu kim mao bạo viên tay trảo một cái, trên không trung liền có năm đầu thủy long, lăng không bay múa, còn có một đầu lục mao bạo viên, trong tay nhiều hơn một cây cọc gỗ thật lớn, mặt trên còn lá xanh trông rất sống động.

Lại có một đầu hạ sắc bạo viên cười lên quái dị, hai tay vỗ vào nhau, lòng bàn tay phát ra những tảng đá lớn, như mưa rơi xuống, còn có một đầu bạo viên quanh thân tràn ngập chân hỏa, hừng hực thiêu đốt, tụ hỏa thành côn.

Đầu bạo viên cuối cùng, quanh thân rực rỡ kim khí, giống như kiếm sắc, vạn kiếm cùng chém.

Năm đầu bạo viên này nhảy như bay, kêu lên liên tục, từ trên đỉnh núi Quan Tinh nhảy xuống, không ngừng qua lại bên trong núi vui vẻ cực kỳ.

Mấy trăm danh nô bộc nhấp nháy mắt, đột nhiên chỉ thấy một đầu hỏa phương từ trong điện bay ra. Nó cao giọng kêu to, cánh triển khai mấy chục mét, quay chung quanh tinh chủ đại điện mà bay múa.

Lại một kim mãng từ trong điện trườn ra, lười biến nâng đầu chậm rãi đi xuống núi.

Chỉ trong tích tắc, từ con thượng cổ dị chủng từ trong điện lao ra, lập tức tràn ngập khu rừng bên ngoài Quan Tinh phong. Đủ loại dị thú, loài phi cầm lấy phượng hoàng làm chủ, ở trên đỉnh đại điện tinh chủ xoay quanh qua lại. Còn có đằng xà, ưng xà, cũng tới góp vui. Những thú đi lại dưới đất lấy kỳ lân cầm đầu, gào thét khắp núi rừng, lại có các loại giao long, thiên long, chiếm cứ bên trên không trung, ánh mắt không chút biểu tình, lạnh lùng nhìn những dị thú này, cao cao tại thượng.

Những dị thú này, ước chừng có cả ngàn loài, chủng loại phức tạp, nhiều không đếm xuể, làm cho người ta có cảm giác như mình đang đi tới thời đại viễn cổ hoang dã, kích động vô cùng.

Đương, đương, đương.

Từng khẩu đại đỉnh từ trong điện bay lên, vững vàng đứng ở trên không trung, lập tức làm cho thiên địa nguyên khí bị trấn trụ, trấn áp hết thảy.

Đây là Trung Châu Hạ gia vô thượng tuyệt đỉnh vu pháp, cửu đỉnh vu hoàng quyết!

Từng chích thượng cổ dị chủng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy. Tất cả đều lao tới trong chín đại đỉnh này, một đám tiến vào bên trong.

Chín đại đỉnh này mỗi cái đều cắn nuốt những thượng cổ dị thú, trên vách đỉnh lập tức hiện lên những phù điêu dị thú trong rất sống động. Chỉ trong một nén nhang, trên vách chín đại đỉnh này đã trải rộng phù điêu thượng cổ dị thú, rậm rạp, tản mát ra khí thế còn kinh người hơn cả hồi nãy.

Đây là Diệp Húc tính toán đem vô số loại vu pháp hòa hợp lại một lô, chỉnh kết hợp nhất, lấy cửu đỉnh vu hoàng quyết làm thai, ngàn loại dị chủng làm phù văn, khai sáng ra tuyệt học của riêng mình.

Nếu môn vu pháp này có thể thuận lợi hoàn thành, thành tựu của hắn tất không thể tính toán.