Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 316: Vu bảo thuần dương




"Cửu thúc, Diệp lão đệ còn đang tu luyện sao?" Khoa Phụ Mão đi đến, thò đầu nhìn vào trong hoa phòng, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng làm cho anh ta phải hoảng sợ.

Chỉ thấy Diệp Húc tế khởi hơn hai trăm điều nhị giai linh mạch, hơn hai trăm điều linh mạch này chen chúc trong hoa phòng, giống như một đám giao long trắng cùng chen chúc một chỗ, sau đó hắn há mồm hút một cái, hơn trăm điều linh mạch lại bị hắn một ngụm nuốt hết!

"Một ngụm liền ăn hơn hai trăm điều nhị giai linh mạch!"

Khoa Phụ Mão trợn to mắt, lẩm bẩm nói: "Tên này là Thao Thiết sao? Chẳng lẽ cậu ta không sợ không tiêu hóa nổi sao…"

"Ta đã thấy nhưng không ngạc nhiên."

Lão Khoa Phụ bên cạnh ồm ồm nói: "Mấy ngày nay ta thấy nhiều lần rồi."

Bên trong hoa phòng truyền đến tiếng nổ như trời sụp đất nứt, loại tiếng vang này như biển rộng treo ngược lên, hung hăng đánh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang long trời lỡ đất!

Khoa Phụ Mão nghiêng tai lắng nghe, liền biết loại âm thanh này, là chân nguyên vô cùng hùng hậu của Diệp Húc đang điên cuồng đánh đan đỉnh, trong lòng không khỏi hoảng sợ: "Loại tiếng này, vu bảo trấn giáo đều sẽ bị đánh cho dập nát, thậm chí vu bảo thuần dương mà cao thủ Tam Dương cảnh luyện chế cũng không chống được bao lâu sẽ bị đánh vỡ, nếu huyễn đan nổ, vu bảo thuần dương cũng sẽ bị chấn nát! Không ngờ đan đỉnh của cậu ta còn có thể chịu được, xem ra bảo vật Diệp huynh đệ luyện chế đoạn thời gian trước có chất lượng không tệ, khó trách có thể hút hết cả hơn mấy trăm bông hoa Phù Tang!"

Anh ta cũng không biết, thứ hút hết nguyên khí hoa Phù Tang chính là một món vu bảo khác, chỉ nghĩ là dị trạng do đan đỉnh Diệp Húc luyện chế tạo thành, hơn nữa anh ta cũng không biết, Diệp Húc có chín khẩu đan đỉnh, luyện chín dòng sông chân nguyên, ngưng luyện chín quả huyễn đan.

Qua hồi lâu, tiếng ầm vang dần dần tan đi, lại có từng luồng kim quang từ trong hoa phòng bắn ra, đây là dấu hiệu khi huyễn đan ngưng tụ thành.

Hoa phòng mở ra, Diệp Húc từ bên trong đi ra, ánh mắt như sao trời, lóe sáng rực rỡ.

Ở trong tay hắn, chín khẩu đan đỉnh nhỏ tầm nắm tay không ngừng va đụng, phát ra tiếng đinh đinh.

Chín khẩu đan đỉnh này sau khi được hắn tế luyện rồi thu nhỏ lại bằng nắm tay, mỗi một lần đụng vào nhau liền có hai khẩu dung hợp làm một, mà huyễn đan trong đỉnh, thì hai cái quấn quanh, xoay quanh đối phương chạy không ngừng, tốc độ cực nhanh, giống như hai con quay đang xoay tròn lẫn nhau.

Qua trong nháy mắt, khẩu đại đỉnh này lại tách ra thành hai khẩu.

Cửu đỉnh không ngừng va đập, dung nhập, tách ra, rất là thú vị.

Chín khẩu đại đỉnh này cũng không phải do hắn dùng lực lượng thân thể cầm trong tay, mà là tu vi của hắn lần đầu tiên vượt xa lực lượng thân thể, dùng tu vi để tế cửu đỉnh lên.

"Lão đệ, mắt của đệ khỏi chưa?" Khoa Phụ Mão vội vàng bước lên trước, cẩn thận đánh giá, vui vẻ nói.

Diệp Húc lắc đầu, cười nói: "Thị lực tốt không còn như ban đầu nữa, ở xa vẫn không thấy rõ. Nhưng uy lực của Âm Dương nhị khí đệ đã có thể phát huy ra bảy tám phần, hơn nữa cũng sẽ không làm tổn thương tới mắt nữa. Chắc không lâu nữa, chỉ cần có thể phát huy uy lực của Âm Dương nhị khí ra mười thành, thị lực sẽ khôi phục."

"Âm Dương nhị khí, chuyên chém thân thể, không biết bảy tám phần uy lực có thể phá vỡ thân thể Đại Càn Khôn Vu Đồ của ta không?" Khoa Phụ Mão nóng lòng muốn thử, cười nói.

Diệp Húc cũng tò mò về uy lực Âm Dương nhị khí, trước giờ hắn chỉ dựa vào uy năng của bản thân Âm Dương nhị khí để giao phong với đối thủ, lúc này là lần đầu tiên đủ tu vi để phát huy ra uy lực của hai luồng linh khí này.

Cửu thúc ở một bên trợn trắng mắt, hiển nhiên biết uy lực của Âm Dương nhị khí, thầm nói: "Âm Dương nhị khí uy lực bảy tám phần, xấp xỉ có thể phá vỡ thân thể ta. Tiểu Mão Mão chắc chắn phải đi gặp Minh Nguyệt rồi, lần này nó sẽ nằm lâu đây…"

Ông ta cũng không nói cho Khoa Phụ Mão suy nghĩ của mình, cười ha ha đứng một bên chờ xem kịch vui.

Khoa Phụ Mão liếc ông ta một cái, không khỏi hoài nghi, anh ta tuy thô lỗ, nhưng cũng có mặt cẩn thạ, nhất là bên người đều là Khoa Phụ thô lỗ, nếu không cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị những tên thô lỗ đó đùa cho tàn.

Với chuyện này, anh ta đã có bài học xương máu rồi.

"Lão đệ, cậu tế Âm Dương nhị khí lên, ta lấy tay sờ thử xem sao."

Diệp Húc khẽ động tâm niệm, Âm Dương nhị khí từ trong mắt bắn thẳng ra, giống như hai đạo ánh sáng, tốc độ cực nhanh, hắn có thể khống chế hai đạo linh khí này thành bất cứ hình dáng gì, muốn sao được vậy, độ sắc bén cũng hơn xa trước đây.

"Nếu Úc Khánh Sơn sống lại, dù có hàng ngàn hàng vạn bảo vật trong tay cũng không thể chống lại ta, một chiêu, chỉ cần một chiêu, hắn ta sẽ bị Âm Dương nhị khí của ta cắt thành hai đoạn!"

Khoa Phụ Mão giơ tay cẩn thận sờ một cái, lập tức bàn tay đứt ra, lộ ra một miệng vết thương to, máu tươi đầm đìa, xoay người cả giận nói: "Cửu thúc, thúc nhìn, thúc nhìn đi! Chảy máu rồi!"

"Đàn ông chảy máu không rơi lệ, chảy máu nhiều mới có lợi cho cháu sau này."

Lão Khoa Phụ dùng một vài câu ngụy biện mà người thường khó có thể lý giải được an ủi hắn ta, hướng Diệp Húc cười nói: "Tiểu tử kia, hiện giờ tu vi của ngươi thế nào rồi?"

"Huyễn Đan ngũ phẩm."

Diệp Húc thu hồi Âm Dương nhị khí, cười khổ nói: "Cháu ăn gần ba nghìn viên linh đan, luyện hóa hơn mười điều tam giai linh mạch, hai trăm điều nhị giai linh mạch mà chỉ tu luyện đến Huyễn Đan ngũ phẩm, tiêu xài hết tất cả những gì cháu tích giữ!"

"Ngươi mới đến Vân Mộng nửa năm, tu luyện đến Huyễn Đan ngũ phẩm đã không chậm rồi. Nhưng mà tu vi của ngươi so với vu sĩ ngang cấp thâm hậu hơn không biết bao nhiêu, Huyễn Đan kỳ liền tiêu tốn nhiều bảo vật như vậy, tu luyện đến cảnh giới sau thì càng cần nhiều bảo vật hơn, không biết môn phái nào mới có thể nuôi được ngươi a!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lão Khoa Phụ thở dài: "Ngươi tên ăn tham này, nếu tu luyện đến Tam Dương cảnh, Tam Thần cảnh, Khoa Phụ tộc ta cũng không nuôi nổi, phỏng chừng môn phái của ngươi cũng không nuôi nổi ngươi."

Diệp Húc hoàn toàn không quan tâm, hắn nắm giữ kho báu Tây Hoàng, hơn nữa lại là Phong chủ Quan Tinh Phong, có bảy tòa Vu Hồn giới tám tầng, của cải bên trong nhiều vô cùng, có thể cung cấp cho mình tu luyện đến Tam Thần cảnh thậm chí là cảnh giới cao hơn.

Nhất là kho báu Tây Hoàng, kho báu mà Vu hoàng kiến tạo này, khi nhiều cao thủ mở ra Nam Thiên Môn, những bảo vật từ trong đó bay ra cũng chỉ là một sợi lông trâu bé tí mà thôi.

"Nhưng mà, những thứ như linh mạch vẫn phải đi cướp đoạt, còn có linh dược, linh đan cùng với những tài liệu cấp cao cần để luyện chế vu bảo nữa."

Diệp Húc tính toán một chút, bản thân mình bây giờ còn không thể an tâm tu luyện, ngọc lâu cảu hắn hiện giờ vẫn là Tịch nhiên đâu suất bạch ngọc lâu bốn tầng, không có tiếp tục tăng lên.

Mà ngọc lâu cũng là thứ biết ăn linh mạch, ăn tham không kém gì Diệp Húc, bởi vậy số lượng linh mạch hắn còn xa mới đủ.

Không chỉ như vậy, cửu đỉnh hắn vừa mới luyện chế tuy là đủ dùng cho trước mắt, nhưng hắn vẫn phải không ngừng nâng cao chất lượng cửu đỉnh, chín khẩu đại đỉnh này với hắn mà nói, cũng không phải loại đan đỉnh vô cùng đơn giản, mà là một bộ trọng bảo, có thể biến ra chiêu thức mạnh nhất, bởi vậy cần không ngừng nâng cao uy năng cửu đỉnh.

Còn có Di La Thiên Địa Tháp, tòa bảo tháp này hiện tại có ba tầng, cũng cần rất nhiều tài liệu.

"Con đường tu hành dài đằng đẵng, ta phải cướp đoạt xung quanh… Đúng rồi, Hữu Tài huynh, vừa rồi huynh nói vu bảo thuần dương, đó là bảo vật gì vậy?" Diệp Húc đột nhiên nhớ tới khi mình tu luyện, Khoa Phụ Mão từng nhắc tới vu bảo thuần dương, khiến hắn không khỏi lưu tâm đến.

"Thuần dương chi bảo là vu bảo hơn hẳn cấp trấn giáo."

Khoa Phụ Mão cười nói: "Vu bảo cấp trấn giáo là một cách gọi, kỳ thật vu bảo mà cao thủ Tam Đan cảnh luyện chế đã có thể gọi là cấp trấn giáo, chẳng qua chỉ là loại cấp thấp nhất, vu bảo vu sĩ Tam Thai cảnh luyện chế cũng có thể gọi là cấp trấn giáo. Có vu bảo cấp trấn giáo, uy lực có thể gấp trăm lần ngàn lần thậm chí vạn lần vu bảo trấn giáo khác! Đây là bởi vì cảnh giới người luyện chế khác nhau, sử dụng tài liệu khác nhau, uy lực cũng có sự khác biệt. Vu sĩ có tu vi tới Tam Dương cảnh, luyện chế vu bảo, tính chất liền thay đổi đi."

Lão Khoa Phụ đứng bên cạnh cười nói: "Vu bảo thuần dương là bảo vật mà vu sĩ Tam Dương cảnh mới có thể luyện chế, cũng có cửu phẩm, mỗi lần cùng chủ nhân vượt qua một lần sát khí tẩy lễ, liền tăng lên một phẩm, vượt qua chín loại sát khí tẩy lễ, đó chính là thuần dương chi bảo. Vu sĩ tu luyện đến Tam Thần cảnh, đó là Đại Vu, luyện chế nguyên thần chi bảo, Tam Tương cảnh Đại Vu luyện chế chính là Tam Tương chi bảo, Tam Bất Diệt cảnh Đại Vu luyện chế chính là Bất Diệt chi bảo, Tam Hoàng cảnh Vu Hoàng luyện chế chính là cấm bảo. Nhưng vu sĩ tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh thì chính là truyền thuyết, những vu sĩ ở cảnh giới này cực kỳ ít, mà Tam Vu Hoàng cảnh sau đó lại chính là thần thoại, nếu xuất hiện một vị Vu Hoàng, vậy đó chính là vô địch thế gian. Nghe nói trên vu hoàng còn có cảnh giới khác, có thể vấn đỉnh Thiên Đế, đáng tiếc loại nhân vật thần thoại này, vạn năm trăm ngàn năm cũng chưa từng xuất hiện một ai."

Diệp Húc không khỏi hoảng sợ, hiện tại hắn mới tu luyện đến Tam Đan cảnh, khoảng cách đến các cảnh giới sau không phải lớn bình thường.

"Tam Nguyên cảnh, Tam Chân cảnh, Tam Đan cảnh, Tam Thai cảnh, Tam Dương cảnh, Tam Thần cảnh, Tam Tương cảnh, Tam Biết Diệt cảnh, Tam Hoàng cảnh, tương ứng với ngọc lâu chín tầng, bảo tháp chín tầng, như vậy cảnh giới Thiên Đế đến tột cùng là ở đâu? Chẳng lẽ bọn họ siêu thoát rồi, không bị vu pháp mà ngọc lâu hoặc bảo tháp cung cấp khống chế nữa?"

Diệp Húc suy nghĩ một chút, liền tóm tắt các loại cảnh giới đến loại Thiên Đế kia, Hồng Hoang vũ trụ sâu không lường được, không thể đo lường, khủng bố vô cùng.

Đây là một loại cảnh giới không phải người, siêu thoát khỏi tâm pháp thiên đạo, cũng tức là siêu thoát ra khỏi sự khống chế của thiên đạo, đạt tới độ cao không thể tưởng tượng được.

"Lão đệ, ngươi tu luyện thời gian dài như vậy, tu vi tiến nhanh, không bằng chúng ta so đấu?"

Khoa Phụ Mão lại rục rịch, ha ha cười nói: "Nhưng mà, ngươi không được dùng hai đạo Âm Dương nhị khí kia!"

"Được!" Diệp Húc cười nói, hắn cũng muốn kiểm tra hiệu quả tu luyện trong thời gian này xem như thế nào.

"Nơi này là chỗ tu hành của Khoa Phụ tộc ta, chúng ta đi nơi khác."

Khoa Phụ Mão mừng rỡ, nhảy đi phía trước như bay, lao nhanh đi, Diệp Húc cũng đi theo phía sau, chỉ thấy bọn họ trên gốc cây Phù Tang vô cùng khổng lồ này đi được hơn mấy trăm dặm, cuối cùng đi đến một nơi cực kỳ trống trải.

Nơi này là nơi hội tụ của thân cây Phù Tang, được Khoa Phụ tộc mở thành một bình thai rộng lớn trăm dặm, có không hề ít Khoa Phụ đang đả tọa tu hành ở đây, hoặc là so đấu với nhau, kiểm nghiệm thực lực bản thân.

Khoa Phụ Mão giơ tay cắm Phù Tang Trượng xuống đất, một luồng lực lượng toàn thân bốc lên, trong cơ thể truyền đến từng đợt lôi âm, ầm ầm chấn vang, thân hình anh ta tăng vọt, cao lên từng thước từng thước, lúc trước anh ta cao hơn Diệp Húc gấp bội, mà lúc này vận chuyển Đại Càn Khôn Vu Đồ Cấm Pháp, thân hình liền tăng lên hơn mười thước, một chân đã to bằng Diệp Húc rồi!

"Nói rồi nhé, ngươi không được dùng Âm Dương nhị khí!" Hắn chớp chớp mắt, giảo hoạt nói.