Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 420: Mở ra Nam Thiên Môn




Đám người Diệp Húc vừa mới rời khỏi Ân Khư, đột nhiên hư không vặn vẹo một trận. Trên khoảng không xuất hiện một cửa động sâu thẳm, một vị thân người đầu trâu trong tay cầm tam xoa kích, từ trong hư không đi ra, lỗi mũi phun ra hai cỗ khói đen, cực kỳ hùng tráng.

Lập tức lại có một thanh niên tuấn lãng từ trong cửa động đi ra ngoài, thanh niên này tuy rằng tuấn lãng, nhưng đồng tử dựng thẳng, không giống nhân loạn. Hơn nữa lông mày hắn dài quá mặt, kéo tới tận ót, gương mặt chia làm hai bên và ở giữa, cực kỳ quái dị.

Hai quái nhân bay thẳng vào Ân Khư, thẳng tới Bàn Hoàng lăng.

Qua thật lâu sau, hai người bay thẳng ra khỏi Bàn Hoàng lăng, ngưu đầu quái nhân cả giận nói: "Ma Già La kia không ngờ không ở đây, đã chạy thoát rồi! Thằng nhãi này lớn mật, ngay cả ma hoàng cũng dám lừa, làm hại ma hoàng tổn thất một lũ phân thân! Tu Đề Minh Tôn, Ma hoàng lệnh chúng ta đuổi giết Ma Già La. Hiện giờ tiểu tử này đã chạy thoát, chúng ta có thể trở về phục mệnh không?"

Thanh niên tuấn lãng kia cả giận nói: "Trở về phục mệnh? Là trở về toi mạng đi?"

Gương mặt bên trái của hắn lập tức tiếp lời nói: "Bảo Hiền Minh Tôn, ý chỉ của Ma Hoàng vẫn chưa xong, tùy tiện trở về, ma Hoàng tức giận, ngươi và ta không gánh vác nổi đâu."

"Già La Minh Tôn đại nghịch bất đạo, ngay cả Ma Hoàng cũng dám lừa, phải bắt giữ hắn, giao cho Ma Hoàng xử tử." Gương mặt bên phải trầm giọng nói.

Gương mặt phía trước không nhanh không chậm nói: "Già La Minh Tôn là minh tôn hùng mạnh nhất của Diêm La Thần Điện, tuy nhiên bị nhốt mấy trăm năm lúc này tu vi cũng chưa hoàn toàn khôi phục, đây là thời cơ tốt nhất để bắt hắn."

Ngưu đầu quái nhân chính là Bảo Hiền Minh Tôn của Sâm La Ma Điện, cường giả bộ tộc Dạ Xoa. Hắn nghe thấy trừng mắt, cái đầu lớn cong cong, ồm ồm nói: "Tu Đề Minh Tôn, làm phiền ngươi lần sau nói chuyện dùng một cái miệng thôi, ngươi dùng bốn cái miệng nói chuyện thì lão tử nói sao lại ngươi."

"Câm miệng!"

Tu Đề Minh Tôn chính là thiên tộc của Hằng Cổ Ma Vực, cũng là Đại Minh Tôn Vương của Sâm La Ma Điện, địa vị còn ở trên Bảo Hiền Minh Tôn. Bốn cái miệng đồng thời mắng Bảo Hiền Minh Tôn một câu. Đột nhiên bốn cái mũi cùng khịt khịt mấy cái, nhìn theo phương hướng đám người Diệp Húc rời khỏi, điềm nhiên nói: "Ta đã ngửi thấy khí tức của Già La Minh Tôn, chúng ta mau đuổi theo!"

Bảo Hiền Minh Tôn vội vàng đuổi theo hắn, hai người truy kích mấy ngàn dặm, đột nhiên dừng chân. Tu Đề Minh Tôn dùng bốn cái mũi ngửi khắp nơi, nghi hoặc nói: "Kỳ quái, khí tức khốn khiếp này tại sao lại biến mất? chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng ta rồi, ẩn đi? Không nghĩ tới thằng nhãi này bị nhốt mấy trăm năm, không ngờ cũng thông minh lên."

"Lấy tính tình của Già La Minh Tôn, khẳng định không trốn được bao lâu sẽ đi ra gây chuyện. Chúng ta không cần nóng lòng trở về, không bằng đi dạo chung quanh vu hoang thế giới này, cướp đoạt một ít tiểu mỹ nhân hưởng dụng, khoái hoạt chơi. Đợi khi Già La Minh Tôn xuất hiện, ta bắt giữ hắn trở về báo cáo kết quả." Bảo Hiền Minh Tôn đề nghị nói.

"Chỉ có thể như thế."

Tu Đề Minh Tôn gật đầu nói: "Chúng ta tốt nhất hóa thành hình người, nếu không đi không bao xa, sẽ bị đuổi giết vô cùng vô tận."

Bảo Hiền Minh Tôn hóa thành một đại hán khôi ngô, mà Tu Đề Minh Tôn thì hóa thành một thanh niên tuấn mỹ. Hai người rơi thẳng xuống một thành trì của Đại Hán.

Diệp Húc đem Già La Minh Tôn đang tinh thần sai loạn vào trong ngọc lâu của mình, miễn cho hắn đối mặt với người ngoài. Dù sao Già La Minh Tôn cũng chính là Đại Minh Tôn Vương của Hằng Cổ Ma Vực Diêm La Ma Điện.

Nếu bị người khác phát hiện, Diệp Húc dám khẳng định, mình tuyệt đối không đi được về Hoàng Tuyền Ma Tông, sẽ bị người trừ ma vệ đạo trên đường.

Diêm La Ma Điện Đại Minh Tôn Vương, ở thế giới vu hoang tiếng xấu còn hơn cả Diệp Húc nhiều. Thậm chí nói không chừng ngay cả những người đứng đầu chính ma yêu tam đại thánh địa cũng không chịu nổi mà ra mặt.

Hắn cùng Vinh Lâm, Viên Thiên Công đám người tiêu phí hơn mười ngày mới tới được Thập Vạn Đại Sơn Hoàng Tuyền Ma Tông. Diệp Húc đột nhiên nói: "Vinh Lâm huynh, ngươi nói Hạng tông chủ có phải chết thật hay không?"

Vinh Lâm lắc đầu cười nói, "Làm sao có khả năng? Triều sư tổ cùng nhiều thái thượng trưởng lão tự mình đưa tang hắn. Ngọc lâu của hắn phân giải thành vu hồn giới, đến nay vẫn còn ở phía trên tổng đàn. Ta còn đạt được ân chuẩn của ân sư, tiến vào bên trong vu hồn giới của hắn sư tầm bảo vật một lần, được rất nhiều bảo bối. Thân thể lão nhân gia, táng ở bên trong Hàng Tuyền lăng, cùng chung một chỗ với thân thể các tông chủ đời trước."

"Nói như vậy, Hạng tông chủ quả thực đã mất."

Diệp Húc thở dài một tiếng, lập tức chia tay Vinh Lâm, trở lại Quan Tinh Phong của mình.

Lúc này cạnh nội Đại Hán, Hiên Viên thế gia, trên đại lục Chỉ Nam Xa, trước hư không kính, kính quang chợt lóe. Tống Cao Đức từ hư không kính đánh bay ra ngoài, mệt giống như sắp chết đến nơi vậy.

Hiên Viên Phong lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, bỗng nhiên đứng dậy, kinh ngạc vạn phần nói: "Diệp Tần, mấy tháng không thấy, ngươi không ngờ một đường thông quan, vượt cấp khiêu chiến, liên tiếp ba cái đại cảnh giới, khiêu chiến Dương Thần cửu phẩm. Tư chất này thực sự làm cho người phải khâm phục! Tương lai thành tựu của ngươi tất nhiên không thể hạn lượng, đủ có thể xếp hạng 58 trên Hư Không bảng rồi."

Hắn lập tức nhìn về phía Hiên Viên Quang, cũng hài lòng vạn phần cười nói: "Tiểu Quang, tư chất của ngươi cũng được nâng cao kinh người, trên hư không bảng xếp hạng 56. Ta thật không hiểu các ngươi có kỳ ngộ gì, không ngờ không thấy mấy tháng, liền có thể làm cho thực lực bản thân tăng lên trình độ này, hiếm thấy, thế gian hiếm thấy."

Hiên Viên Phong tán thưởng không ngừng.

Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang liếc nhau, hai người đi tới một bên, thầm nói: "Tiểu Quang Quang, ngươi nói, nếu Thiếu Bảo lại tiến vào Hư Không Kính, hắn có thể xếp hạng thứ mấy trên Hư Không Bảng?"

"Không được gọi ta là Tiểu Quang Quang."

Hiên Viên Quang tức giận hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy Diệp huynh có thể vọt tới trước năm, thậm chí còn có thể trước ba!"

Tống Cao Đức bĩu môi cười nói: "Ta cho rằng, người này phân nửa có thể xếp thứ nhất! Đáng tiếc, Thiếu Bảo còn muốn trở lại hoàng tuyền ma tông, chuẩn bị đi tìm sát khí, tấn công tam dương cảnh, không rảnh tới nơi này. Nếu không chúng ta có thể nhìn xem một chút, người này rốt cuộc biến thái tới trình độ nào…"

Hiên Viên Quang cũng không ngừng gật đầu, thở dài nói: "Ta nghe nói, tin tức hắn có được Nam Thiên Môn đã lộ ra ngoài, huyên náo khắp thiên hạ. Hiện giờ có không biết bao nhiêu người chuẩn bị giết hắn đoạt bảo, thậm chí ngay cả mấy vị thúc bá Hiên Viên gia ta cũng không kìm nổi tâm động."

"Ngươi tốt nhất đừng cho họ đi, ngươi không nhìn thấy Già La Minh Tôn sao? Nếu mấy lão quái vật Hiên Viên gia các ngươi đi, khẳng định cũng trở thành đồ ăn cho Đại Minh Tôn Vương kia, gặm tới xương cốt cũng không còn nửa đoạn."

Tống Cao Đức trong lòng còn sợ hãi nói: "Tên kia không ngờ ăn thịt người! Ăn thịt người biết không? Nếu hắn không phải là đại ca kết bái với Thiếu Bảo, ngay cả chúng ta cũng bị ăn rồi."

Hiên Viên Quang rùng mình mấy cái, vội vã rời khỏi nói: "Ta đi khuyên khuyên bọn họ."

Trên Quan Tinh Phong, Diệp Húc cũng nghe được từ miệng Hoàng Xán là tin tức Nam Thiên Môn đã lộ ra ngoài. Thiên hạ đều biết, mỗi người đều hay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Thái Tử Hỉ và Thái Tử Sơ, hai vị thái tử này quả nhiên là họa tâm phúc lớn nha. Chuyện ta có được Nam Thiên Môn chỉ có hai người bọn họ biết, mà cũng chỉ có hai người bọn họ mới có mạnh lưới quan hệ rộng như vậy. Trong vòng mười ngày đã tuyên truyền ra khắp thiên hạ rồi."

Diệp Húc hồn nhiên không để ý trong lòng, những người này còn không dám giết lên Hoàng Tuyền Ma Tông cướp đoạt Nam Thiên Môn của hắn. Tuy nhiên sau khi rời khỏi Ma Tông thì khó nói rồi. Nhưng có Già La Minh Tôn ở bên cạnh, hắn cũng không chút lo lắng cho an nguy của mình.

Hắn đi vào bên trong vu hồn giới Vệ Đạt, thẳng tới tầng thứ năm, chỉ thấy tám kiện nguyên thần chi bảo kia vẫn công phạt lẫn nhau, dùng uy năng của đối phương để rèn luyện bản thân, nâng cao uy năng của mình.

Tám kiện nguyên thần vu bảo này nhận thấy khí tức của hắn, lập tức quay đầu nhất tề tấn công Diệp Húc. Khí thế long trời lở đất, uy năng vô cùng.

Hô!

Diệp Húc triển khai bàn tay to, xuất ra một cái, u thiên thần giới xuất hiện trong lòng bàn tay, giống nhưng một vòng trăng sáng rủ xuống mềm mại, hết thảy trấn áp thu lại tám kiện nguyên thần chi bảo.

Trước khi rời Hoàng Tuyền Ma Tông đi tới Ân Khư, hắn bị tám kiện vu bảo này bức cho chật vật trở ra. Mà hiện tại, thực lực của hắn vượt qua lúc trước không biết bao nhiêu lần, dễ dàng thu lại được tám kiện nguyên thần chi bảo này.

"Nguyên thần chi bảo mặc dù tốt, nhưng uy năng còn kém Di la thiên địa tháp của ta!"

Diệp Húc lập tức rời khỏi vu hồn giới Vệ Đạt, trước kia nguyên thần chi bảo đối với hắn mà nói, chính là bảo vật hiếm thấy. Nhưng hiện giờ, thực lực tăng vọt, tu vi bạo tăng, đúng là có chút chướng mắt với uy năng của nguyên thần chi bảo.

Diệp Húc triệu tập Hoàng Xán và Cung Ngọc Nương cùng Giao đạo nhân, giao cho bọn họ 3 kiện nguyên thần chi bảo, lại gọi ra Hùng Bi, Can Sài Giao và hai gã đồng tử Kim Giác Ngân Giác, phân bốn kiện nguyên thần chi bảo này xuống. Bảy người kinh ngạc không hiểu, Cung Ngọc Nương cười khanh khách nói: "Sư tôn, ngươi tự biết phải chết không ngờ, nên tính toán phân chia bảo vật sao?"

"Ngọc Nương, cái gì mà kêu là phân chia bảo vật?"

Diệp Húc răn dạy nàng một câu, cười nói: "Vi sư đã sắp vô địch, bảo vật này ta cầm cũng vô tác dụng, tính phân cho các ngươi. Ngọc Nương, nếu ngươi không cần thì trả lại cho vi sư, vi sư ăn luôn kiện bảo vật này có khi có thể gia tăng thêm vài phần tu vi."

Cung Ngọc Nương vội vàng thu hồi lại bảo vật, Hoàng Xán và Giao đạo nhân trong lòng cảm thán hàng nghìn hàng vạn. Phóng nhãn khắp mấy trăm tòa linh sơn Hoàng Tuyền Ma Tông này, các cao thủ sư thúc bối, có chút đại vu tam thần cảnh cả đời đều không có một kiện nguyên thần chi bảo. Cho dù là một hai kiện, cũng trở thành tâm can mà cất chứa, không dễ dàng đưa cho người mượn. Mà Diệp Húc không ngờ một hơi xuất ra bảy kiện, trực tiếp phát cho bọn họ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhấp nháy một chút.

"Minh Tôn, nơi này của ta còn một kiện nguyên thần chi bảo, ngươi không có vũ khí, có muốn dùng tạm thời không?" Diệp Húc lấy một kiện nguyên thần chi bảo còn lại, cười nói.

Già La Minh Tôn khô cằn cười nói: "Có còn hơn không." Dứt lời lấy kiện nguyên thần chi bảo, đưa tới miệng, răng rắc một cái nhai vụn sau đó nuốt vào trong bụng.

"Khốn khiếp, ngươi lại nợ ta một kiện nguyên thần chi bảo!"

Diệp Húc cả giận nói: "Ta là cho ngươi mượn sử dụng, không phải cho ngươi ăn!"

"Nguyên thần chi bảo quá yếu, còn không xứng đáng cho bản tôn sử dụng."

Già La Minh Tôn chẳng hề để ý, cười nói: "Lão đệ, ta đói bụng, trong núi của ngươi có nhiều yêu thú, không bằng cho ta mượn mấy con cho ta một bữa ngon? Hoặc là cho ta mượn vài đồ đệ của ngươi ăn tạm cũng được…"

"Ngươi không được gây chuyện cho ta, nếu không ta không thu nhận giúp đỡ ngươi nữa!" Diệp Húc sắc mặt không hài lòng nói.

Già La Minh Tôn vội vàng cười làm lành nói: "Lão đệ đừng tức giận, nhân tộc các ngươi quy củ nhiều lắm, nếu là Ma Tộc ta, có khách quý tới đây, hẳn là mời ăn vài cái đệ tử mới là chiêu đãi khách quý. Đợi lão tử về lại Diêm La Thần điện, ngươi muốn ăn ai, ta liền mời khách."

Diệp Húc nhấp nháy mắt, bất đắc dĩ nói: "Minh Tôn, đó là quy củ của Ma Tộc, khác với Nhân Tộc ta. Nếu ngươi không có vũ khí, ta liền cho ngươi mượn một kiện."

Diệp Húc tế khởi ngọc lâu, chỉ nghe thấy ầm vang một tiếng nổ, một tòa cửa chính từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng trên đỉnh Quan Tinh Phong.

"Bên trong tòa Nam Thiên Môn này bảo vật vô cùng, hẳn là có bảo vật ngươi cần."