Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 467: Nghi ngờ tử vong




Hiện giờ tu vi của Diệp Húc đã tiếng vào Dương Thần kỳ, toàn lực ra tay, một chiêu diệt sát cường giả như Bạch Tê yêu thánh, quả thực dễ dàng.

Trước khi tiến vào di chỉ kinh đô cuối thời Thương (Ân Khư), thực lực của hắn nguyên bản không kém khổng chiêu yêu thánh là mấy. Nhưng trong di chỉ kinh đô cuối thời Thương thực lực của Diệp Húc dĩ nhiên đã ở trên khổng chiêu rồi, đợi khi ra khỏi kinh đô cuối thời thương hắn là đã một trong những cao thủ nổi tiếng nhất trong giới trẻ rồi.

Huống chi, trong bắc hải bí cảnh lại có gặp gỡ và tu luyện một phen, khiến thực lực của hắn vượt qua Thái Tử Sơn, Bạch Tê yêu thánh tự nhiên còn xa mới là đối thủ của hắn.

Trong mắt Diệp Húc, yêu tông thất thánh, ngoại trừ vị thiên bằng đại thánh thần bí khó lường kia ra. Những người khác đều không có hơn kém bạch tê yêu thánh là mấy, không chịu nổi một kích.

Chỉ có thiên bằng đại thánh mới là cao thủ chân chính, lúc trước ở di chỉ kinh đô cuối thời Thương, một hóa thân của người này liền có thể địch lại Diệp Húc rồi. Nếu hắn chân chính tới càng thêm lợi hại.

"Diệp Thiếu Bảo, ngươi giết tứ ca của ta, nguyên thủy yêu tông ta bất cộng đái thiên với ngươi, tương lai sẽ lấy đầu ngươi, báo thù cho tứ ca!"

Khổng chiêu yêu thánh nhìn thấy Diệp Húc một chiêu chém giết nguyên thần bạch tê yêu thánh, không khỏi can đảm không còn, không nói hai lời lập tức hóa thành một khổng tước nhiều màu, chấn cánh trăm dặm, tốc độ cực nhanh.

"Khổng huynh, ta trợ giúp ngươi một tay!"

Diệp Húc đánh ra một chưởng, chỉ thấy bên trong lòng bàn tay bay ra vô số đỉnh bốn chân cực nhỏ, tổ hợp thành các dị thú, hàng nghìn hàng vạn đầu dị thú lại cấu kết với nhau, hóa thành một bàn tay to lớn phạm vi cả trăm mẫu, rít gào đuổi đánh khổng chiêu yêu thánh.

Rầm rầm rầm!

Đuôi cánh khổng chiêu run run, năm đạo ngũ hành diệt tuyệt thần quang như năm tòa núi lớn ầm ầm áp chế cứng rắn va chạm với vạn pháp yêu thủ của Diệp Húc. Ngũ hành diệt tuyệt thần quang bị phá nát một lần nữa, bị chấn trở thành năm cái đuôi, lập tức hóa thành tro bụi.

Dưới một chiêu vạn pháp yêu thủ, khổng chiêu yêu thánh hộc máu miệng, tốc độ ngược lại nhanh hơn, hốt hoảng mà thoát đi.

"Cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết của ta uy lực là không đủ mạnh, so với chư thiên thần vương công đức ấn ngày càng chênh lệch."

Diệp Húc không có truy kích, để cho khổng chiêu rời khỏi, trong lòng có chút tiếc hận, chư thiên thần vương công đức ấn là một loại pháp môn cận chiến. Mà cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết lại chú trọng tấn công xa. Đáng tiếc chính là, cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết uy lực không đủ hùng mạnh, đối phó với cường giả có tu vi cao thâm, có chút kém.

"Diệp huynh vì sao không đuổi theo giết khổng chiêu?"

Khổng tước thấy hắn một chiêu giết chết bạch tê yêu thánh đứng thứ tư trong yêu tông thất thánh, trong lòng khiếp sợ dị thường, nghi hoặc nói: "Khổng chiêu người này mưu ma chước quỷ, hơn nữa tư chất xuất chúng, tương lại thành tựu không thể hạn lượng! Lưu lại hắn, chỉ sợ là một mối họa tâm phúc lớn nha!"

"Khổng cô nương lo lắng nhiều rồi, khổng chiêu chênh lệch với ta càng lúc càng lớn. Cho dù hắn tu luyện trăm ngàn năm, cũng không có khả năng đuổi được ta. Tu vi hắn tinh tiến thêm một bước, thì ta tinh tiến thêm mười bước, cần gì phải làm điều thừa chứ?"

Diệp Húc mỉm cười nhìn về phía Khổng Tước và Bách Hoa cung chủ, cười nói: "Hai vị hiện giờ khổ tu tới dương thần kỳ, có hi vọng tiến vào tam thần cảnh, thật đáng chúc mừng."

Bách hoa cung chủ vội vàng khiêm tốn nói một câu, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Năm đó khi ở thanh châu, Diệp Húc chỉ là một tiểu vu sĩ, mà nàng còn lại là cường giả vu pháp thông thần. Nhưng vài năm không gặp, tình huống lại ngược lại.

Hiện tại Diệp Húc tuy rằng trước sau như một, một thân áo lam, bộ dạng thanh tú văn tĩnh, dường như vẫn là thiếu niên ngây ngô năm đó. Nhưng thiếu niên này nàng lại phải ngưỡng mộ.

"Cung chủ, khổng tước cô nương, gần đây có đại sự gì phát sinh không?"

Diệp Húc và nhị nữ nói chuyện, đột nhiên cười nói: "Ta gần đây bị nhốt trong bắc hải bí cảnh, đối với bên ngoài cũng không biết chuyện gì xảy ra."

Khổng tước lắc đầu nói: "Ta cùng với Tố tỷ tỷ cùng nhau đi sưu tầm sát khí ở chung quanh, rất ít khi tiếp xúc với người, thậm chí ngay cả chuyện lớn như ngươi bị nhốt cũng chưa từng biết. Nếu nói có đại sự, chỉ có Diệp lão ma nổi danh lừng lãy bị trấn áp bên trong Bắc Hải bí cảnh mà thôi. Chậc chậc, phong ấn năm trăm năm, giống như là một lão ma đầu tội ác đầy trời vậy, một khi phóng thích ra ngoài sẽ làm thương hại tới ngàn vạn sinh linh…"

Nàng đối nhân xử thế rất công bằng, không có tâm địa gian xảo, nghĩ tới cái gì thì nói cái đó, dứt lời, lại cười khanh khách không ngừng.

Diệp Húc phẫn nộ nói: "Thiếu chút nữa ta bị trấn áp năm trăm năm…"

"Khổng tước muội muội, một tháng trước lúc chúng ta ở Uổng Tử thành sưu tầm âm sát trong lúc vô ý nghe người ta nói đã có một đại sự."

Bách hoa cung chủ đột nhiên mở miệng nói: "Hình như là đại tần thái tử đột nhiên bất đắc kỳ tử mà bỏ mình. Đại tần phát quốc tang, sai người truyền lệnh cho tất cả ma đạo môn phái trên lãnh thổ quốc gia phải treo cờ trắng ba ngày."

Diệp Húc trong đầu ầm ầm một tiếng, trống rỗng, trên mặt huyết sắc rút đi, trở nên tái nhợt không chịu nổi, lẩm bẩm nói: "Đã chết…không ngờ đã chết…cung chủ, hắn chết như thế nào?"

Bách hoa cung chủ liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Nghe người ta nói, Thái Tử Sơ ở Lĩnh Tây giao thủ với ngươi, bị ám thương, trở lại trong cung thì thân thể ngày một yếu nhược, rốt cuộc tháng trước không trị nổi mà bỏ mình…"

"Ám thương sao? Quả là cớ hay…"

Diệp Húc hít dài một hơi, cái gì mà ám thương, hắn căn bản không tin!

Thái Tử sơ chân chính đã chết bốn tháng trước rồi, chết trong tay hắn, hồn bay phách lạc.

Một lũ tinh hồn của Đại tần hoàng đế chân chính Thủy hoàng đế chiếm cứ thân thể Thái Tử Sơn.

Thủy hoàng đế dùng thân thể của Thái Tử Sơn đi tới đế cung, chính là muốn tra xét xem tới tột cùng lai ai cướp đi ngôi vị hoàng đế của hắn, đánh cắp đế quốc của hắn, đánh cắp hết thảy của hắn. Hơn phân nửa hắn bị người phát hiện, sau đó chiến bại mà chết!

"Nghe nói Thái Tử Sơ trước khi chết, từng hô to một câu rất kỳ quái."

Bách hoa cung chủ lộ ra vẻ suy tư, sau một lúc lâu, mặt giãn ra cười nói: "Hắn nói hình như là: đừng có tới, lời thề phế bỏ! Tổng cộng có bảy chữ, nói xong liền chết bất đắc kỳ tử. Còn có một chuyện lớn nữa, Trung Châu Hạ gia thiên tài chói mắt nhất Hạ Đông Dương tiến vào mộ của Khải Hoàng, đạt được truyền thừa thần bí, nghe nói là cấm pháp Khải Hoàng, cùng với một kiện trọng bảo do Khải Hoàng luyện chế…"

Diệp Húc não đã đình chỉ hoạt động rồi, câu tiếp theo của bách hoa cung chủ hắn cũng không nghe rõ.

"Đừng có tới, lời thề phế bỏ… Những lời này là nói với ta sao? Ngươi từng bảo ta tới, lại bảo ta hủy bỏ lời thề lúc trước. Chẳng lẽ kẻ thù đã hùng mạnh tới như vậy sao. Ngươi cho rằng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng chống lại hắn?"

Diệp Húc phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt nhìn về phương xa.

Thủy hoàng đế trước khi đi Hàm Dương, đã từng bắt hắn phải thề, nếu như một ngày không thể báo thù cho hắn, Diệp Húc không thể thành tựu vu hoàng.

Thủy hoàng đế khi còn sống hùng mạnh thế nào chứ, tuy rằng chưa vấn đỉnh vu hoàng, nhưng khoảng cách tới cảnh giới vu hoàng tuyệt đối không còn xa. Nếu không tuyệt không có khả năng chế tạo đô thiên thập nhị thần sát trở thành cấm bảo không trọn vẹn, trấn áp ma đạo các phái.

Người chiếm lấy ngôi vị hoàng đế thống trị đại Tần của hắn, nhất định ngay cả hắn cũng hiểu được cho dù mình sống lại cũng không thể đối phó cho nên mới ngăn cản Diệp Húc không cho đi báo thù. Lời thề của Diệp Húc cũng hủy đi.

"Chẳng lẽ đánh cắp đại Tần là một vị vu hoàng sao? Ngươi không cho ta báo thù cho ngươi, đáng tiếc chính là, lời thề ta đã phát ra ngươi giải trừ không được. Lời thề này sớm muộn gì cũng là chướng ngại lớn nhất để ta tiến vào vu hoàng…"

Diệp Húc đau khổ suy tư, dưới hỗn loạn, hắn chia tay với Khổng Tước và Bách hoa cung chủ, mỗi người đi một hướng, hắn đi thẳng về hoàng tuyền ma tông.

"Vì sao ngươi trước khi chết ngay cả tên cũng không nói ra? Chẳng lẽ tên của người kia là một loại cấm kỵ, nói sẽ bị hắn cảm giác được?"

"Người nọ tới tột cùng là ai…Già La Minh Tôn từng nói qua, thế gian người có khả năng trở thành vu hoàng nhất, đó là Hạng tông chủ của Hoàng Tuyền Thánh Tông ta. Nếu nhân gian có người thành tựu vu hoàng, người nọ khẳng định là hắn. Tuy nhiên Vinh Lâm huynh lại nói, Hạng tông chủ sớm đã mất, ngọc lâu của hắn phân giải, trở thành vu hồn giới…"

Diệp Húc đần độn, không biết qua bao lâu mới tới Thập Vạn đại sơn hoàng tuyền ma tông, thẳng hướng tới Luân Hồi Thiên Bàn tổng đàn ma tông mà đi.

Ứng Tông Đạo nhìn thấy hắn, mỉm cười nói: "Nếu ngươi thật sự bị trấn áp, như vậy ta sẽ thất vọng rồi. Diệp sư đệ, ngươi vừa mới thoát vây, liền hấp tấp tới tìm ta, gây nên chuyện gì sao?"

Diệp Húc hít dài một hơi, ánh mắt trầm ổn, trầm giọng nói: "Tông chủ, ta muốn đi xem mộ địa của các tông chủ, chiêm ngưỡng di tích của các vị tông chủ thánh tông ta."

Ứng Tông Đạo sắc mặt khẽ biến, thanh âm lạnh lùng nói: "Tông chủ mộ địa? nơi đó là nơi yên nghỉ của nhiều thế hệ tông chủ Thánh Tông ta, nghiêm cấm quấy rầy. Nơi này chính là trọng địa của thánh tông ta, cấm địa bên trong cấm địa! Cho dù là ta, tương lai sau khi chết cũng bị an táng vào trong đó! Ngươi đi vào trong đó làm cái gì?"

"Chiêm ngưỡng các thế hệ tông chủ Thánh tông ta!" Diệp Húc nhấp nháy mắt.

Ứng Tông Chủ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hòa hoãn, thản nhiên nói: "Những gì ngươi làm, ta đều biết, nơi đi qua không còn một ngọn cỏ. Ta không cho ngươi đi, cũng là lo lắng ngươi ngày nào đó hứng khởi nhất thời trộm đi thi thể các vị tông chủ, luyện thành thân ngoại hóa thân, đi chung quanh làm ác. Chờ sau khi ta chết, ngươi đem di thể của ta vào bên trong mộ địa, lúc đó sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng."

"Sư huynh, tiểu đệ tuyệt không làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!" Diệp Húc vội vàng thề.

Ứng Tông Đạo liếc mắt nhìn hắn, trầm ngâm một lát, thầm nghĩ: "Không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương thôi. Ngàn phòng vạn phòng cũng khó mà phòng bị cướp trong nhà. Ta nếu không cho hắn đi, hắn sẽ biến thành ăn trộm, ngày đêm thương nhớ. Hắn nếu như muốn trộm di thể các tông chủ thế hệ trước, cho dù là ta bắt được hắn cũng có thể phủ nhận. Nhưng nếu ta nói cho hắn, hắn mà trộm đi, cũng không thể phủ nhận…" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Nghĩ tới đây, hắn mỉm cười nói: "Niệm ngươi thành tâm, ta cho ngươi đi vào chiêm ngưỡng một chút."

Diệp Húc mừng rỡ, vội vàng đi theo sau hắn, tới phía sau tổng đàn.

Đột nhiên, Ứng Tông Đạo dừng chân ở trước của một gian phòng rách nát, mỉm cười nói: "Diệp sư đệ, nơi này là mộ địa của thánh tông tông chủ chúng ta."

Diệp Húc đánh giá gian nhà cỏ này một lần, không khỏi hồ nghi nói: "Sư huynh, ngươi không phải là gạt ta chứ? Thân phận của những tông chủ thánh tông ta qua nhiều thế hệ tôn quý cỡ nào chứ, sao có thể gửi thân trong này?"

"Sư đệ, bí mật của Thánh Tông ta rất nhiều, ngươi có khả năng biết được bao nhiêu?"

Ứng Tông đạo khẽ mỉm cười, đẩy cổng ra, lập tức một cỗ ma khí u ám từ bên trong cổng tre chen chúc lao ra. Diệp Húc bên tai dường như nghe thấy những tiếng thê lương như rơi vào bên trong địa ngục vậy, các loại cảm xúc tự động xuất hiện, gần như khiến cho tâm linh hắn thất thủ.

"Bên trong gian phòng cỏ tranh này phong ấn một bí cảnh, chính là trước khi viễn cổ lục đạo tan biến, khai phái tổ sư Thánh Tông ta lấy được một mảnh vỡ của tầng thứ mười tám địa ngục. Bên ngoài thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng không gian bên trong loại rất lớn." Ứng Tông Đạo bước vào bên trong cửa, thanh âm truyền tới.

Diệp Húc hít vào một hơi thật dài, nhấc chân bước vào bên trong cửa, thầm nghĩ: "Hạng tông chủ, ngươi rốt cuộc chết hay không? Hôm nay sẽ biết!"