Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 604: Trấn áp cấm bảo




Giờ phút này thực lực của Đông Môn Thiên Phủ đã bị tổn hại lớn, từ cảnh giới Nhân Hoàng rơi xuống đến cảnh giới Tam Bất Diệt cảnh Thiên Địa Pháp tướng bất diệt. Hai tên Mông Chính và Lý Như Tư lựa chọn thời cơ đánh lén thật tốt, thừa dịp hắn tế khởi Thương Nguyệt thần châu, lấy Thương Nguyệt thần châu trấn áp Diệp Húc, mới đánh chết thân thể hắn.

Nếu đổi làm thời gian khác, Đông Môn Thiên Phủ tất nhiên sẽ có phòng bị đối với hai người. Chẳng qua khi đó Đông Môn Thiên Phủ phải đối phó với Diệp Húc, chỉ sai một nước mà thua cả ván, chẳng những liên luỵ tất cả mọi người Lang Gia tiên phủ đều phải chết thảm, mà chính mình cũng bị thương nặng.

Thực lực Đông Môn Thiên Phủ tuy rằng không còn được như trước, nhưng Diệp Húc cũng không dám chậm trễ chút nào. Đông Môn Thiên Phủ chính là Nhân Hoàng, mặc dù ở vào tình huống bị thương nặng, vẫn còn có thể chém chết Mông Chính cùng Lý Như Tư.

Nhân Hoàng dù sao cũng vẫn là Nhân Hoàng, mặc dù tu vi suy thoái, nhưng thực lực vẫn đang vượt xa đại vu đỉnh phong Thiên Địa pháp tướng bất diệt.

" Diệp Thiếu Bảo, ngươi nghĩ rằng hiện nay tu vi của ta giảm sút, thì ngươi có thể thắng được ta sao? "

Sắc mặt Đông Môn Thiên Phủ rất nhanh lại phục hồi như cũ, nén giận trong lòng, thản nhiên nói: " Khi ta chưa khôi phục thân thể, cũng có thể chém chết hai tiện nhân là Mông Chính và Lý Như Tư. Hiện giờ ta đã khôi phục thân thể, đừng nói ngươi, cho dù Lý Như Tư và Mông Chính sống lại, ngươi và hai người bọn họ liên kết, cũng không có thể đụng đến một sợi lông của ta! Nếu ngươi muốn chết, ta cho ngươi được toại nguyện! "

" Thương Nguyệt thần châu! "

Đột nhiên hắn thúc dục Thương Nguyệt thần châu, dự định lấy cái bán thành phẩm cấm bảo này giết chết Diệp Húc. Tu vi của hắn tuy rằng tụt xuống một đại cảnh giới, đồng thời nguyên thần và Thiên Địa pháp cùng đều bị thương nặng, nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng thúc dục Thương Nguyệt thần châu.

Chỉ thấy một cỗ hơi thở cấm bảo tràn ngập, nặng nề vô cùng, viên thần châu này giống như trăng sáng, hướng về phía Diệp Húc nghiền đè mà đến!

Loại uy năng này có thể đủ để giết chết một gã đỉnh Nhân Hoàng!

Cũng vào lúc này, chỉ thấy trong ngọc lầu trên đỉnh đầu Diệp Húc, bóng dáng một thân ảnh áo trắng vụt phóng lên cao, rơi vào phía trên Thương Nguyệt thần châu. Hắn khoanh chân ngồi xuống, tản mát ra hơi thở nặng nề của một Vu Hoàng, lập tức áp chế Thương Nguyệt thần châu.

Đây là Diệp Húc đem chính thân ngoại hóa thân của mình, tế khởi thân thể Hàn Trác Vu Hoàng, lấy thân thể Hàn Trác Vu Hoàng trấn áp Thương Nguyệt thần châu.

Tuy rằng thân thể Hàn Trác Vu Hoàng đã bị ăn mòn bởi chấn động, không còn hùng mạnh như trước nữa. Nhưng Thương Nguyệt thần châu cũng không phải là một cấm bảo đầy đủ, một cấm một hoàng, hai loại hơi thở xung đột lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau, hư không rung lên không ngớt, thậm chí ở không trung này Tịch Diệt thần quang cũng khó tiếp cận!

Thương Nguyệt thần châu còn đang chấn động không ngừng, gần như đem thân thể Hàn Trác Vu Hoàng bắn lên. Trong mắt Diệp Húc lóe lên hàn quang, Càn Khôn đỉnh bay lên, rơi vào trong tay Hàn Trác Vu Hoàng. Thương Nguyệt thần châu lại lập tức trầm xuống, đồng thời đối kháng với cả thân thể Hàn Trác Vu Hoàng và Càn Khôn đỉnh.

Không thể không nói, Đông Môn Thiên Phủ mặc dù bị thương nặng, nhưng tu vi so với Diệp Húc vẫn thâm hậu hơn rất nhiều, cưỡng ép trấn áp thân thể Vu Hoàng và Càn Khôn đỉnh, khiến Diệp Húc và hai kiện bảo vật này dần dần rơi vào thế hạ phong.

" Thân thể một vị Vu Hoàng? Chẳng lẽ đây là thủ đoạn cuối cùng của ngươi! "

Đông Môn Thiên Phủ thấy mình vẫn có thể áp chế thân thể Vu Hoàng và Càn Khôn đỉnh, nhẹ nhàng thở ra, cười ha hả: " Diệp Thiếu Bảo, suy nghĩ của ngươi không tồi, đáng tiếc là ngươi đã chọn sai đối thủ! Hiện giờ thân thể Vu Hoàng này và vu bảo của ngươi, sẽ phải về tay ta tất cả! "

Thân thể Vu Hoàng đối với bất kể với ai đều có một sức hấp dẫn rất lớn, khi Đông Môn Thiên Phủ nhìn thấy Diệp Húc tế khởi thân thể Hàn Trác, đã đem cái thân thể Vu Hoàng này coi như là vật nằm trong tay của chính mình.

Trong Lang Gia tiên phủ có nhiều cao thủ, tuy rằng bị Mông Chính và Lý Như Tư giết chết, cao tầng gần như toàn bộ đều chết, nhưng tính mệnh những người này so sánh với thân thể Vu Hoàng, thì không hề có gì quan trọng.

" Ngươi muốn đoạt của ta thân ngoại hóa thân? Ta cũng muốn đoạt của ngươi cấm bảo! Nam Thiên môn, trấn áp! "

Diệp húc tiến lên trước một bước, quát lên một tiếng lớn, đột nhiên một cái cửa màu đỏ từ trong ngọc lầu bay ra, ầm ầm rơi xuống trước mặt Hàn Trác Vu Hoàng, Nam Thiên môn mở ra, từng kiện, từng kiện vu bảo bay ra, Hạ Gia Thiên đỉnh, Hành Hương lầu, Kim Ấn Tử thụ, Tây Hoàng cầm, Thiên Nguyên tinh kỳ, Vương Mẫu thư, Côn Luân họa. Ước chừng có tới gần ba mươi kiện bảo vật dừng ở phía trên Thương Nguyệt thần châu, cùng nhau trấn áp cấm bảo này!

Những vu bảo bên trong, cấp bậc thấp nhất cũng là Hành Hương lầu, loại bất diệt chi bảo này là do Tây Hoàng tự mình luyện chế, thậm chí còn có Hạ Gia Thiên Đỉnh, thêm vào cầm, kỳ, thư, họa, cộng lại có tới năm loại nhân hoàng chi bảo!

Những bảo vật này, bất luận cái gì đã xuất ra, đều đem đến một trận gió tanh mưa máu, đưa tới không biết bao nhiêu người tranh đoạt, có thể nói là vu bảo trong vu bảo.

Thế mà Diệp Húc lại một lần xuất ra gần ba mươi kiện, dùng để trấn áp Thương Nguyệt thần châu

Tu vi của hắn không thể đồng thời thúc dục tất cả số bảo vật này, nếu Diệp Húc có được đủ pháp lực, có thể đồng thời thúc dục thân thể Vu Hoàng và số bất diệt chi bảo, Nhân Hoàng chi bảo nhiều như vậy, thì căn bản không cần cùng Đông Môn Thiên Phủ động thủ, mà chỉ cần một hơi thở là đã có thể thổi chết hắn!

Hắn căn bản không thúc dục vu bảo và thân thể Hàn Trác Vu Hoàng, chỉ là dựa vào uy năng tự thân của những bảo vật này có thể áp chế Thương Nguyệt thần châu. Viên thần châu này bị ép từ trên cao ầm ầm rơi xuống đất, không thể bay lên được nữa.

" Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ trực sẵn. Đông Môn Thánh chủ, ngươi đã không dự đoán được, không ngờ ta còn có thủ đoạn phản chế ngươi! "

Diệp Húc hoàn toàn trấn áp Thương Nguyệt thần châu, hướng Đông Môn Thiên Phủ đi đến, mỉm cười nói: " Hiện giờ Thương Nguyệt thần châu của ngươi đã bị ta trấn áp, Đông Môn Thánh chủ, ta muốn xem ngươi còn có thủ đoạn gì! "

Hai mắt Đông Môn Thiên Phủ rực sáng, nhìn chằm chằm vào những vu bảo này. Mặc dù là hắn, cũng không thể không khiếp sợ số của cải của khổng lồ của Diệp Húc, cho dù là Lang Gia tiên phủ, cũng không thể có được số bảo vật nhiều như vậy!

" Chỉ cần giết hắn, thì tổn thất lần này của Lang Gia tiên phủ có thể xem nhẹ, thậm chí tiên phủ còn có thể càng lớn mạnh hơn! " T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Hắn hít vào một hơi thật dài, quả thật Diệp Húc xuất ra bảo vật thật sự nhiều lắm, có thể tương đương với tiểu thế giới tiên sơn, vu bảo nhiều như vậy, không thể không làm cho người ta động tâm.

Hắn vẫn chưa thèm để ý đến Diệp Húc, bảo vật của Diệp Húc tuy nhiều, bảo vật mặc dù tốt, nhưng quan trọng là tu vi, tu vi của hắn yếu, không đủ để đem uy lực của những vu bảo này phát huy hoàn toàn!

" Một tiểu bối, không ngờ có nhiều của cải như vậy, không giết ngươi đoạt bảo vật, thiên lý bất dung! "

Ánh mắt Đông Môn Thiên Phủ càng ngày càng sáng, hít vào một hơi thật dài, ngàn dặm tiên quang lập tức gào thét mà quay về, giống như một con rồng lớn trắng như tuyết quay quanh thân hắn, nhả nhả nuốt nuốt, hoảng hốt không chừng.

Có được đạo tiên quang và cả vật thể tuyết trắng này, thân mình hắn liền có được thực lực Nhân Hoàng, hơn nữa Đông Môn Thiên Phủ vị đại cao thủ này thúc dục, lôi đình vạn quân, tiêu diệt một gã tu thành đại vu Thiên Địa Pháp tướng bất diệt, quả thực rất dễ dàng.

Hắn tuy đang bị thương nặng, nhưng Nhân Hoàng dù sao cũng vẫn là Nhân Hoàng, bất luận thời điểm nào cũng không thể khinh thường, cho dù là đã chết, hơi thở cũng có thể đánh chết đại vu Tam Thần cảnh!

Đông!

Diệp Húc bước ra một bước, Bàn Vương Chân thân dung nhập bên trong thân thể, lập tức ngưng tụ thân thể vạn trượng dữ tợn, đạp lên không gian tiên phủ không ngừng run rẩy!

Răng rắc!

Nách hắn mọc ra những cánh tay, cổ chui ra ba cái đầu, hóa thành thân thể hoàng tộc Đế Thích bốn đầu tám cánh tay, uy phong lẫm liệt.

" Trung Ương Bất Không, Bất Động Thần Vương! "

Hai tay sau lưng hắn kết thành Trung Ương Quân Thiên Bất Động Thần vương ấn, và thiên địa tương dung, giống như một vị Thần vương hằng cổ vĩnh tồn, trấn thủ trung ương, cúi xuống nhìn đại thiên thế giới, lớp lớp chúng sinh, ba nghìn thế giới, đều ở dưới chân Thần vương.

Sau đầu hắn, từng đạo Công Đức Kim Luân thay phiên lưu chuyển, hàng tỉ thanh âm tụng kinh ca ngợi, thanh âm to mở mang, tuyên truyền giác ngộ!

" Thái Hoàng Thần Vương, cự phủ khai thiên! "

Diệp Húc lại có hai bàn tay to, kết thành thái hoàng Thần vương khai thiên ấn, nắm lấy một mặt khai thiên đại phủ. Trong phủ có Thái Hoàng Thần giới, bên trong Thần giới sinh ra hàng nghìn hàng vạn viễn cổ cự thú, cảnh tượng một mảnh man cổ Hồng hoang, thê lương đại khí.

" U Thiên Thần giới, độ ách đại phong ấn! "

Hai tay bên trái hắn, kết thành U Thiên Thần vương Độ Ách ấn, từng vòng trăng sáng từ trong lòng bàn tay hắn dâng lên, đột nhiên bành trướng, càng lúc càng lớn, đem phạm vi ngàn dặm không gian, hết thảy phong ấn tại bên trong ánh trăng. Cả hai người Đông Môn Thiên Phủ và Diệp Húc đều bị nhốt ở trong vòng ánh trăng này, dáng người Đông Môn Thiên Phủ thật nhỏ, còn Diệp Húc lại giống như một vị Thần vương to cao, đang nhìn xuống một con kiến ở trước mắt.

" Dương Thiên Thần giới, vô vọng diệt kiếp! "

Cuối cùng, một bàn tay to của hắn nâng Di La Thiên Địa Tháp, một bàn tay to kết ra Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn, giống như lòng bàn tay dâng lên một vòng mặt trời chói chang.

Ngọc lầu ở đỉnh đầu Diệp húc, buông xuống một đạo huyền hoàng khí, phía trên ngọc lầu, một tòa lô bồng buông xuống hàng tỉ đường ánh sáng mờ, hai mắt giống như nhật nguyệt, gân, cơ, mạch máu giống như núi sông, cái trán như một chòm sao rực rỡ.

Bên trong chòm sao, có những Thiên đình lơ lửng trên ngân hà, nếu cẩn thận nhìn thì có thể nhìn thấy trong Lăng Tiêu bảo điện bên trong Thiên đình, có một vị Thiên đế cao ngồi ở phía trên Kim Loan bảo điện.

Mà ở bên trong mắt trái của hắn, cũng có một tòa cung điện vàng chói, bên cạnh cung điện, những con Tam Túc Kim Ô tung bay, bên trong cung điện, một vị giống như Hoàng đế dáng cao cao ngồi ở phía trên Kim Loan điện.

Diệp Húc chân đạp vô tận minh hải, dòng khí vô tận vọt lên, ở trong khoang bụng, ruột non ruột già hóa thành U Minh thế giới, mười tòa đại điện tọa lạc giữa u minh.

Thắt lưng hắn giống như sông lớn hoàng tuyền, như một con rồng vàng, xuyên qua cái trán Thiên đình, chảy vào Địa phủ, rót vào bên trong minh hải.

Ở phía sau hắn, đứng vững một tòa lục đạo luân hồi vô cùng hùng vĩ đồ sộ,, chuyển động không ngừng, cất chứa thiên địa vạn vật, dường như tất cả đều phải có sinh mạng gì đó, bao quát tất cả ở bên trong luân hồi!

" Đông Môn Thiên Phủ, Diệp mỗ một đời cường nhân, từ khi xuất đạo tới nay, ở Trung Thổ Thần Châu hoành hành hơn hai mươi năm, không biết bao nhiêu người muốn giết ta, thậm chí ngay Nhân Hoàng Thánh chủ cũng tự mình ra tay đối phó với ta, tuy nhiên Diệp mỗ đến nay vẫn tiêu diêu tự tại, đó đều không phải là hư danh! "

Diệp húc cười ha hả, bên trong ngọc lầu trên đỉnh đầu, vô số tiên quang được ngọc thụ luyện hóa, xuyên thấu qua mi tâm, ngọc thụ nguyên thần, cuồn cuộn không ngừng chảy vào bên trong thân thể hắn, chảy vào thân hình từng góc. Lô bồng, Thiên đình, hoàng tuyền, Lục Đạo Luân Hồi, U Minh Địa ngục, cùng với đôi mắt nhật nguyệt, thân thể Bàn Vương, hết thảy được sức mạnh này tưới tắm, không ngừng lớn mạnh!

Đông Môn Thiên Phủ nhìn cảnh tượng này, không khỏi thất thần, tu vi của Diệp Húc tuy rằng không bằng hắn, nhưng khi Bàn Vương chân thân hoàn toàn thi triển, không nói uy năng, chỉ nói nhìn cảnh tượng này, cũng đã làm người ta hết hồn!

" Tu vi không đủ, chính là không đủ! Bất kể tâm pháp của ngươi có tinh diệu như thế nào, thì cuối cùng ngươi cũng không phải là đối thủ của ta! "

Trong mắt hắn sát khí máy động, miệng quát lên một tiếng lớn, Thiên Địa pháp tướng liền dung nhập vào bên trong thân thể, hóa thành người khổng lồ thân cao vạn trượng, tiên quang trong tay giống như luồng điện lập tức chém xuống.

Y điềm nhiên nói: " Một tiểu tử Tam Tương cảnh dám khiêu chiến với Nhân Hoàng, tội đáng chết vạn lần! "