Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 671: Tỷ thí với Nhân Hoàng đỉnh phong




" Nếu đã không thể nào đoạt lại được Thái Dương Thần Lô, như vậy chỉ cần giết ngươi là thần lò tự nhiên sẽ thuộc về ta! "

Đông Hoàng Phủ Tung quát to một tiếng, đằng đằng sát khí, cười gằn nói: " Oắt con, lão tổ ta tuy hao tổn một nửa tu vi, nhưng vẫn có pháp lực của Nhân Hoàng bát phẩm, ngươi chỉ là một thằng oắt con vừa mới tiền vào Tam Bất Diệt cảnh, ta giết ngươi như giết một con gà mà thôi! "

Khí thế lão bành trướng ra vô hạn, từ trên cao nhìn xuống Diệp Húc với khuôn mặt dữ tợn: " Nay ngươi dùng Thái Dương Thần Lô tới trấn áp Vu Hoàng cấm pháp chân thân, ta lại muốn xem ngươi ngăn cản ta như thế nào. "

Lão lao tới Diệp Húc, khí thế oanh kích bảo hồn giới của cấm bảo, khiến cho hư không nơi đây rung lên không ngớt. Hư không của bảo hồn giới cấm bảo rất vững chắc, hơn bên ngoài gấp trăm ngàn lần, khí thế của Đông Hoàng Phủ Tung có thể đánh cho không gian nơi đây rung lên, quả thật rất được.

Lão đúng là không nói quá, tuy lão bị Diệp Húc dùng kế làm hao tổn đi một nửa pháp lực nhưng tu vi vẫn còn là Nhân Hoàng bát phẩm, vẫn là một bá chủ khiến kẻ khác không thể kháng cự.

Có thể nói, cho dù là cả Già La, Tu Đề, Bảo Hiền cùng Hao Thiên Khuyển cùng xông lên vây công lão, thậm chí tế Phong Thần bảng Phong Thần đài và Đả Thần tiên, Y Doãn huyền quan cùng Mười tám tầng Thiên Ngục thì cũng sẽ bị lão đánh bại chỉ trong chớp mắt, giết chết tất cả. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Chiến lực của Nhân Hoàng đỉnh phong không hề nhỏ bé, cho dù có hao tổn đi một nửa tu vi thì vẫn hơn xa Nhân Hoàng bình thường.

" Thái Dương Thần Cung! "

Lão quát lên một tiếng, một tòa cung khuyết cực lớn hiện ra trên không trung, ngàn dặm cung đình đại điện trấn áp đỉnh đầu. Đây là một món nhân hoàng chi bảo cực lớn, sừng sững dựng đứng, ép chó không gian bảo hồn giới xuất hiện những vết rạn nứt như một tấm lưới nhền nhện, mà trung tâm chính là món nhân hoàng chi bảo của Đông Hoàng Phủ Tung này.

Đây là phỏng chế phẩm mà lão rèn ra dựa theo thánh bảo của Thái Dương Thần Cung, nó càng lúc càng nhỏ, trong chớp mắt chỉ còn lại tầm hơn mười trượng, thu nhỏ đi vô số lần, sức mạnh cũng ngưng tụ được vô số lần.

Nhưng mạng nhện do vết rạn nứt tạo thành trên hư không kia vẫn còn tồn tại, nhìn mà hoảng sợ, có thể tạo ra loại vết nứt hư không như thế này trong bảo hồn giới của cấm bảo, tu vi thực lực của Đông Hoàng Phủ Tung tuy không bằng Thánh chủ nhưng cũng không kém là bao.

Tu vi lão tràn ngập các loại năng lượng kỳ lạ, vặn cong không gian, cho người ta cái cảm giác rằng chân thân của lão không ở nơi này lại giống như ở ngay đó, kỳ thật chân thân của lão ở trong lồng bảo vệ của nhiều lớp không gian, cho dù có công kích lão thì cũng sẽ không đánh được đến lão.

" Món thánh bảo này của Thái Dương Thần Cung quả là kỳ lạ. "

Diệp Húc không nhịn được động dung, Thái Dương Thần Cung của Đông Hoàng Phủ Tung gần như một món nhân hoàng chi bảo, thứ phỏng chế phẩm của Thái Dương Thần Cung chân chính đã có được năng lực kỳ diệu khiến cho người ta không thể nào công kích được bản thể, như vậy Thái Dương Thần cung chân chính e là có thể ẩn náu ở trong vô số không gian, cho dù có công kích thế nào cũng không thể đánh tới tòa thần cung đó.

Loại vu bảo này Diệp Húc nhìn thấy lần đầu tiên.

" Diệp Thiếu Bảo, hôm nay lão tổ cho ngươi kiến thức thực lực của Nhân Hoàng đỉnh phong! "

Đông Hoàng Phủ Tung giơ năm ngón tay chộp tới Diệp Húc, tay lão vọt lên cao che khuất cả bầu trời. Một chưởng hạ xuống, năm ngón tay đột nhiên phân giải thành những con Tam Túc Kim Ô vàng chói, kêu lên vài tiếng rồi vù vù nhào tới Diệp Húc.

Tam Túc Kim Ô trong một thức vu pháp của Đông Hoàng Kỳ đã có thể dễ dàng xé thân thể của vị Nhân Hoàng Bảo Hiền Minh Tôn, lật vỏ não hắn lên phun vào chân hỏa, thiêu sạch sẽ thân thể Nhân Hoàng của Bảo Hiền Minh Tôn.

Mà tu vi và thực lực của Đông Hoàng Phủ Tung cao hơn Đông Hoàng Kỳ không biết bao nhiêu, năm con Tam Túc Kim Ô do năm ngón tay hóa thành kia có uy lực rất lớn, xé vỡ thân thể của Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không phải là đùa.

Víu —

Chỉ trong chốc lát năm con Tam Túc Kim Ô này đã nhào đến gần Diệp Húc, bay lượn xung quanh hắn, vô cùng vô tận Thái Dương chân hỏa đốt cho hư không quanh hắn tan chảy, trông hư không như một tấm vải trắng bị đốt ra một lỗ.

Tam Túc Kim Ô giơ vuốt bắt tới Diệp Húc.

" Diệp mỗ một đời lăn lộn xông pha, là đại vu bò ra từ trong đống người chết. Đông Hoàng tiền bối, một thức vu pháp của ngươi mà muốn làm gì ta có vẻ có phần si tâm vọng tưởng rồi. "

Diệp Húc đứng im tại đó, đột nhiên một tiếng ông ông vang lên, những lợi trảo của năm con Tam Túc Kim Ô giơ đến hắn kia giống như bị một sức mạnh vô hình nào đó vặn cong, đứt ra từng tấc một. Luồng sức mạnh này nhanh chóng lan tràn, chỉ trong chớp mắt đã xoắn vỡ cả năm con Tam Túc Kim Ô kia.

Trong nháy mắt, đạo vu pháp của Đông Hoàng Phủ Tung đã bị phá đi một cách rất dễ dàng.

Ở sau lưng hắn hiện ra một chiếc Lục Đạo Luân Hồi cực lớn, trông rách nát không chịu nổi, các loại phù văn phù hiệu lập lòe trên luân hồi, bẻ cong thời không, phát ra những tiếng ông ông.

Đông Hoàng Phủ Tung cả kinh, vội chăm chú nhìn thì thấy hư không xung quanh Diệp Húc bị Lục Đạo Luân Hồi sau lưng hắn vặn cong, chân thân hắn vẫn đứng ở trong bảo hồn giới này, nhưng vòng quanh thân hắn lại có những cái hư không thế giới, trừ phi đánh vỡ những tầng hư không thế giới do luân hồi lực của Lục Đạo Luân Hồi tạo ra này thì mới có thể công kích được bản thể của Diệp Húc.

Khác với Thái Dương Thần Cung của Đông Hoàng Phủ Tung là, Thái Dương Thần Cung khiến cho chân thân của Đông Hoàng Phủ Tung ẩn náu trong tầng tầng hư không, khiến cho người ta không cách nào tìm được vị trí chân chính của lão, không cách nào công kích được đến bản thể của lão.

Mà Lục Đạo Luân Hồi sau lưng Diệp Húc lại bẻ cong tầng tầng thời không hình thành nên những bức tường không gian, trong đó tràn đầy năng lượng hùng mạnh, tiến vào trong đó sẽ bị xoắn nát.

Lục Đạo Luân Hồi thi triển ra còn thần diệu hơn cả Hư Không ấn. Hư Không ấn chỉ khiến cho bản thân tan vào trong hư không, xuyên qua hư không nhưng lại dễ bị người ta chấn ra khỏi hư không. Nhưng Lục Đạo Luân Hồi lại sáng tạo ra các tầng lớp hư không, bẻ cong thời không, xoắn nát tất cả, đương nhiên là không hề giống nhau.

Lục Đạo Luân Hồi ở trong ghi chép của Luân Hồi Kinh không phải là vu pháp, cũng không phải là phương thức rèn luyện vu bảo, nhưng lại hơn vu pháp và vu bảo.

" Một vu pháp thật kỳ quái! "

Đông Hoàng Phủ Tung tâm khẽ động, lập tức bước từng bước to lên phía trước, thân thể liên tục bành trướng, ngưng tụ ra Hạo Thiên Đại Đế chân thân đầu đội đế quan, thân khoác hoàng bào, chân đạp tường vân, eo quấn hỏa long, tai đeo kim giao, một luồng đế khí tự nhiên mà có, như một vị đế hoàng thống trị Thiên giới.

Lão há miệng nhổ ra một đạo Nhân Hoàng cấm pháp, hóa thành Hạo Thiên Đại Đế chân thân khác giống hệt, hai vị Nhân Hoàng đỉnh phong cùng giáp công Diệp Húc.

Chiến lực của lão đã tăng lên gấp bội, ngay lập tức công phá tầng tầng thời không do Lục Đạo Luân Hồi hình thành, chấn vỡ hư không thành bụi phấn rồi công kích bản thể của Diệp Húc.

" Đông Hoàng Phủ Tung, ngươi chẳng qua là tượng bùn được người khác cung phụng, chỉ biết cậy già lên mặt, trốn trong Thái Dương Thần Cung hưởng phúc. Vu pháp của ngươi, cấm pháp của ngươi là do Thái Dương Thần Cung truyền thụ, linh mạch linh khí ngươi tu luyện cũng là Thái Dương Thần Cung cung cấp, ngay cả tài liệu rèn tạo ra vu bảo cũng là Thái Dương Thần Cung đưa cho, ngươi vốn chẳng phải bôn ba kiếm sống. "

Đối mặt với vị Nhân Hoàng đỉnh phong này, Diệp Húc không hề thoái lui mà ngược lại khí thế của hắn thình lình phóng ra hoàn toàn, ngưng tụ Bàn Vương chân thân thân thể bất diệt, tay cầm Kiến Mộc thần trượng, bảy vòng Công Đức Kim Luân sau đầu xoay tròn không thôi, với Lục Đạo Luân Hồi giao tướng chiếu rọi.

Diệp Húc đem tu vi toàn thân rót vào trong trượng, lập tức kích phát món cấm bảo bán thành phẩm này lên, từng đạo thanh hà lưu động, vô số Liệt Nhật Kim Ô bay múa trong thanh hà, một luồng hơi thở cấm bảo khiến người ta phải run rẩy phát ra.

" Mà ta, từ nhỏ đến lớn không có gì cả, tất cả đồ mình có đều là vơ vét mà có, phải cướp, phải đoạt... "

Hắn cầm trượng trong tay quét tới Đông Hoàng Phủ Tung, trông thật rầm rộ, đánh cho hư không rầm một tiếng sụp đổ. Phiến bảo hồn giới này tuy là không gian trong cấm bảo, nhưng chiến lực của Diệp Húc lại không hề yếu hơn Đông Hoàng Phủ Tung chút nào. Hắn không hề để ý tới công kích của Đông Hoàng Phủ Tung mà lấy công đối công, lấy cứng chọi cứng, cực kỳ bá đạo, cực kỳ sảng khoái.

" Cuộc đời ta trải qua sát phạt chiến đấu, số lần chiến đấu còn gấp ngươi trăm ngàn lần, ngươi sao có thể sánh với ta? "

Một trượng này của Diệp Húc rơi xuống đã đánh xuyên qua tầng tầng hư không do Thái Dương Thần Cung của Đông Hoàng Phủ Tung tạo nên, sau đó hắn xuất hiện ra ngay trước bản thể lão.

" Hôm nay, ta sẽ tru sát ngươi, rút đi cấm pháp của ngươi để phục hồi cho Thái Dương Thần Lô của ta! "

" Chết! "

Hai người gần như đồng thời phát ra công kích, trong chớp mắt đánh tan phòng ngự của người kia rồi tấn công đến bản thể đối phương.

Đây là trận tỷ thí của hai cao thủ tuyệt đỉnh chân chính. Diệp Húc là một trong những cường giả trẻ tuổi nổi bật, mà Đông Hoàng Phủ Tung lại là Thái Thượng đại trưởng lão của đệ nhất cung ma đạo, Nhân Hoàng đỉnh phong. Hai người ra tay cũng không hề thăm dò đối phương mà trực tiếp dùng đến thủ đoạn mạnh nhất của mình, không cho đối phương cơ hội nào.

Ầm!

Các tầng lớp không gian do Lục Đạo Luân Hồi hình thành của Diệp Húc kia hoàn toàn bị Đông Hoàng Phủ Tung phá tan, hai vị Nhân Hoàng đỉnh phong với bộ dáng của đế hoàng kia đồng thời phi đến gần, bốn cánh tay đồng thời chụp xuống Diệp Húc.

Cùng lúc đó, Kiến Mộc thần trượng của Diệp Húc cũng phá tan tầng tầng không gian của Thái Dương Thần Cung, đánh đến bản thể Đông Hoàng Phủ Tung. Trượng lớn hoành không trông như một gốc cây lớn màu xanh biếc, thanh hà đường đường, trên thân nó có vài chiếc lá mà mỗi chiếc đều lớn đều vài trăm dặm, đường vân trông như đám mây trên trời lại tựa như những con đường lớn, ầm ầm ép xuống Thái Dương Thần Cung trên đỉnh đầu của Đông Hoàng Phủ Tung.

" Diệp Thiếu Bảo, với lão tổ ta thì ngươi chỉ là một thằng oắt con mới sinh, mà lão tổ thì là người khổng lồ đã sống hàng ngàn năm. Tu vi của ngươi không bằng ta, thực lực cũng không bằng ta, một thứ bé tí như một con kiến hôi kia lại dám kêu gào trước mặt bá chủ là lão tổ ta đây, đúng là tự tìm đường chết. "

" Kim Ô Liệt Lô! "

" Đế lâm Vu Hoang! "

" Đại Ô diệt thế! "

" Thái Dương lồng giam! "

Một bàn tay của Đông Hoàng Phủ tung hóa thành Kim Ô, song trảo nắm lấy vỏ não của Diệp Húc ra sức xốc lên, một bàn tay khác lại như bàn tay của Thiên Đế bao phủ chư thiên, đánh thẳng tới Bàn Vương bất diệt chân thân. Một cánh tay khác ra một chưởng liền có vô số mặt trời bay ra rồi ầm ầm nổ tung, thiêu đốt hết hư không xung quanh Diệp Húc, giống như tận thế kéo đến, đốt cháy hết tất cả tàn hồn thân thể. Còn một bàn tay nữa thì hóa thành một chiếc thần lò nhốt Diệp Húc ở bên trong, đề phòng chân linh bất diệt của hắn trốn mất.

Bốn thức vu pháp này của lão đã khóa hết tất cả đường sống của Diệp Húc lại.

" Chết đi cho ta! "

Lão ỷ vào phòng ngự của Thái Dương Thần Cung cùng với thân thể của Nhân Hoàng đỉnh phong nên không để ý tới công kích của Diệp Húc. Lại đúng lúc đó, Diệp Húc đột nhiên khẽ cười một tiếng, một tiếng ken két truyền đến, dưới nách hắn mọc ra từng cánh tay một, tổng cộng có sáu mươi bốn cái. Những bàn tay đó như hoa sen nở rộ ngưng kết một loại ấn pháp kỳ lạ, nhất thời khiến cho thân thể Diệp Húc như một vị Thần Vương hằng cổ bất diệt, vĩnh hằng tọa trấn hư không, bất động bất phá.

" Trung Ương Bất Không, Bất Động Thần Vương! "

Diệp Húc không chỉ đánh ra sáu mươi bốn đạo Bất Động Thần Vương ấn tới đối kháng lại bốn thức vu pháp của Đông Hoàng Phủ Tung, mà cùng lúc đó, một tòa ngọc lâu mười lăm tầng bay lên treo cao trên đỉnh đầu hắn, từng luồng Huyền Hoàng khí phun ra, bảo vệ quanh thân hắn. Những luồng Huyền Hoàng khí này thật đặc, thậm chí bắt đầu ngưng tụ, gần như có dấu hiệu hóa thành Hồng Mông tử khí, sức phòng ngự lại mạnh khiến cho người ta trố mắt cứng lưỡi.

" Đông Hoàng Phủ Tung, ta cũng biết thực lực của mình e là kém lão già ngươi một hai bậc, ngươi thật sự cho là ta sẽ cố chống lại ngươi sao? "

Diệp Húc cười ha ha, sáu mươi bốn đạo Bất Động Thần Vương ấn thêm vào ngọc lâu, khiến cho lực phòng ngự của hắn đủ để tạm thời chống lại công kích của Đông Hoàng Phủ Tung, khiến hắn có thêm một phút chốc. Một phút chốc này cực quan trọng, đủ để hắn có thể đi trước một bước đánh cho Đông Hoàng Phủ Tung trọng thương, thắng được trận chiến này.