Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 76: Nhân đầu khuẩn cô




Ba người Diệp Húc đuổi theo bước chân đám vu sĩ Tông gia, cũng không có tới gần mà chỉ đứng nhìn từ xa xa, chăm chú theo dõi động tĩnh của vu sĩ Tông gia.

Chỉ thấy phía trước, mọc lên một mảnh cây nấm màu tím cao tầm người, dường như một tấm ô lớn, đẹp đẽ dị thường, xuất hiện ở giữa Ưng Sầu Giản, ngăn trở đường đi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Ba đến năm cây nấm vây thành một đoàn, kéo dài gần dặm, trên tán đầy những lỗ nhỏ, truyền đến tiếng lốp bốp, phun những bào tử rất nhỏ ra bên ngoài, hình thành một dòng khí màu tím trên rừng nấm kia.

"Những thứ trong Ưng Sầu Giản thật sự cổ quái, ngay đám nấm này cũng to như vậy, khẳng định ăn rất ngon. Tùy tiện hái một cây mang về nhàm cũng có thể ăn được đến vài ngày." Chu Thế Văn cười nói.

Phương Thần hí mắt lại, cẩn thận đánh giá, nghi hoặc nói: "Đó như thể là Thi độc ban cô. Loại nấm này ta từng nghe nói qua, nghe đâu là độc khuẩn sinh trưởng từ trong thi thể, dưới mỗi một gốc nấm là một cỗ thi thể. Tuy nhiên loại thi độc ban cô này khác so với loại ta thấy trong sách, chẳng lẽ là biến chủng? Chu huynh nếu như muốn ăn thì có thể thử xem…."

Chu Thế Văn đánh cái rùng mình, vội vàng bỏ đi cái ý niệm hái nấm trong đầu.

Diệp Húc cười nói: "Trước để người Tông gia dò đường, xem có nguy hiểm hay không, sau đó chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến."

Ba người lúc này đứng trên một sườn núi cao cao, nhìn từ xa xa.

Tông Khai Nguyên nhận định đây là Thi độc ban cô, lập tức dẫn trước một bước đi vào trong rừng nấm, hít một hơi dài, chỉ cảm thấy một luồng hương khí xông vào mũi, hắn thoáng vận chuyển nguyên khí, chỉ cảm thấy thông suốt không trở ngại, nói: "Đám chướng khí này không độc, mọi người theo kịp ta, tất cả phải cẩn thận!"

Chúng vu sĩ Tông gia yên tâm, một trước một sau đi vào rừng nấm, đi hướng chỗ sâu trong Ưng Sầu Giản.

"Đức Kiệt, cổ ngươi giống như thô hơn trước vậy, xem ra dọc đường đi ngươi lại ăn vụng không ít thứ tốt rồi!" Một vu sĩ trẻ tuổi trêu ghẹo gã mập đi phía trước, cười nói.

Tông Đức Kiệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Phụ Bật, cổ của ngươi so với ta còn thô hơn, chúng ta đại ca không cười nhị ca, cũng thế!"

Người trẻ tuổi kia nghe mà không hiểu ra sao, cười nói: "Cổ ta sao có thể thô giống như được? Buồn cười…."

Vài vu sĩ Tông gia bên cạnh vội vàng dừng chân lại, nhìn về phía cổ hắn, sắc mặt kỳ quái.

Cổ hắn, quả nhiên so với vừa rồi lại thô thêm một vòng!

Tông Phụ Bật cũng cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi: "Các ngươi nhìn cái gì? Cổ ta làm sao vậy?"

Đang lúc nói, cổ hắn đã to bằng đầu, hơn nữa còn không ngừng biến thô, trở nên vừa phồng vừa căng, mạch máu xanh đen đều hiện hết ra, lộ vẻ khủng bố vạn phần!

"Sao lại thế này? Cổ của ta cũng thô? Còn có ngươi, ngươi cũng thế!"

"Chẳng lẽ chúng ta trúng độc rồi? Không phải tổng quản nói, chỉ cần không động vào Thi độc ban cô thì sẽ không trúng độc sao?"

"Không tốt, khẳng định là trong chướng khí màu tím này có độc!"

Chúng vu sĩ Tông gia loạn lên làm một đoàn, không chỉ có cổ Tông Đức Kiệt Tông Phụ Bật xuất hiện dị trạng, cổ những người khác cũng đã điên cuồng biến thô, dường như có một bàn tay vô hình kẹp chặt yếu hầu bọn họ, ra xức thổi khí vào vậy!

Thậm chí ngay cả cổ Tông Khai Nguyên cũng giống như bị thổi khí phồng lên, khó có thể hô hấp!

"Trong bào tử nấm phun ra có độc!"

Tống Khai Nguyên trong lòng cả kinh, lấy một quả đan dược màu trắng ra, vừa định nuốt vào thì lập tức dừng lại, đưa đan dược cho một thanh niên tuổi tầm hai mươi bên cạnh, dịu dàng nói: "Đức Dương, đây là Tị độc đan, có thể giải bách độc, con mau ăn đi."

Thanh niên kia là con trai duy nhất của hắn, tên là Tông Đức Dương, cổ cũng trở nên vừa thô vừa trướng, nghe vậy nói: "Cha, còn người thì sao?"

Tông Khai Nguyênngạo nghễ cười, nói: "Chút độc đó thì làm gì được cha!"

Tông Đức Dương yên tâm, nuốt Tị độc đan vào.

Tông Khai Nguyên thấy con hắn ăn Tị độc đan rồi, thoáng yên tâm, viên đan dược này là gia chủ Tông gia ban tặng, cực kỳ quý báu, chỉ có một quả, chỉ cần ăn vào, bất luận loại độc tố nào đều bị bài xuất ra ngoài cơ thể, có thể nói là bách độc bất xâm.

Chỉ chốc lát, cổ của rất nhiều vu sĩ Tông gia đều đã thô to đến mức không thể nói được ra lời, mặt đỏ bừng lên.

Nhất là Tông Phụ Bật, cổ hắn vừa thô lại trướng, hắn đưa hai tay bóp chặt cổ mình, từ trong yết hầu phát ra những tiếng hí rống như thú!

Chỉ thấy cổ hắn vẫn còn phồng thêm càng lúc càng lớn, dường như trong yết hầu có một cây nấm thật lớn sinh sống trong đó.

Đột nhiên, bịch một tiếng, đầu Tông Phú Bật từ trên cổ rơi xuống, chỗ vốn là đầu mọc ra một cái tán nấm màu tím!

Tiếp theo, một cái rễ to tầm ngón tay nhanh chóng đâm ra từ trong cơ thể hắn, chui vào trong đất, lại nghe vài tiếng ba, quần áo hắn căng nứt ra, máu thịt toàn thân bị gốc nấm kia hút sạch, chỉ còn một cái túi da người ở bên ngoài cây nấm, quỷ dị không nói nên lời!

Một vu sĩ Bồi nguyên ngũ phẩm, chỉ trong nháy mắt bị một cây nấm sinh trưởng trong cơ thể làm cho rơi đầu, thân thể biến thành một gốc nấm, trường hợp này mặc dù Tông Khai Nguyên chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe đến, trong lòng ngoại trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi!

Bịch! Bịch! Bịch!

Lại thêm vài cái đầu của vài vu sĩ Tông gia bị ngạnh sinh sinh từ trên cổ rơi xuống, cây nấm mọc rễ nảy mầm, hút sạch máu thịt bọn họ, thậm chí có người đầu không rơi xuống đất mà bị bày trên tán nấm, đôi mắt trừng to, trông vô cùng khủng bố!

Từ xa, Diệp Húc chứng kiến đầu của đám vu sĩ Tông gia, từng cái nổ tung ra, từ trong thân thể mọc lên một gốc khuẩn cô màu tím, loại tình cảnh này cực kỳ đẫm máu, dù là hắn cũng không nhịn được khiếp sợ!

"Quả nhiên là biến chủng của Thi độc ban cô, chẳng lẽ đó là Nhân đầu khuẩn cô trong truyền thuyết…"

Phương Thần lẩm bẩm: "Nhân đầu khuẩn cô thật sự hiếm thấy, không ngờ nơi đây lại sinh trưởng một mảng lớn như vậy, loại khuẩn cô bào tử này không có độc tố, sức sống lại mạnh đến đáng sợ, chỉ cần bị hít vào trong yết hầu sẽ dính trên mặt, mọc rễ nẩy mầm, nhanh chóng hút dinh dưỡng từ trong cơ thể người, sau đó cái tán vung lên làm cổ nổ tung ra…"

"Đáng tiếc, lũ người này vốn là chất dinh dưỡng của ta, không ngờ bị đám Nhân đầu khuẩn cô này ăn hết, thật sự là làm cho người ta tiếc nuối…."

Ngôn hành cử chỉ của hắn càng ngày càng giống một tên ma đạo, người thường không thể hiểu được.

Diệp Húc mặc kệ hắn, lâm vào trầm tư, đột nhiên cười nói: "Tông gia vu sĩ toàn quân bị diệt cũng tốt, không có bọn chúng ngăn cản, chúng ta ngược lại có thể bình yên đi qua."

Chu Thế Văn ánh mắt sáng lên, vỗ tay cười nói: "Đúng là như thế. Chúng ta chỉ cần tế ra ngọc lâu, mở lồng nguyên khí ra liền sẽ không hít phải mầm nhân đầu khuẩn cô này, đi qua cánh rừng nấm này là chuyện đơn giản. Cánh rừng nấm này chỉ sợ đã giết chết không ít vu sĩ rồi, đồ của bọn họ rơi xuống chắc hẳn cũng không ít! Lần này chúng ta được lợi to rồi!"

Một đám vu sĩ Tông gia nổ tung mà chết, thậm chí ngay cả con trai Tông Khai Nguyên là Tông Đức Dương cũng biến thành một gốc nấm màu tím lớn, Tị độc đan đúng là có thể giải bách độc, nhưng bào tử Nhân đầu khuẩn cô căn bản không phải độc tố, đương nhiên không có độc để giải, cho nên ngay cả hắn cũng không tránh khỏi số mệnh bị khuẩn cô bạo cổ mà chết!

"Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"

Tổng quản Tông gia Tông Khai Nguyên tận mắt nhìn con trai mình biến thành một gốc nấm, bộ dáng điên cuồng, giờ phút này đây chỉ còn mình y chưa chết, cũng là dùng nguyên khí hùng hậu trấn áp khuẩn cô trong yết hầu!

Tuy nhiên khuẩn cô đó vẫn không ngừng sinh trưởng, nguyên khí của y bắt đầu có xu thế không trấn áp được!

"Đúng rồi, đây căn bản không phải độc!"

Y đột nhiên nghĩ đến điểm quan trọng, lập tức vận chuyển nguyên khí lao nhanh quanh thân, nguyên khí của y đã có dấu hiệu luyện giả vi chân hóa thành chân nguyên, đem chân nguyên thiêu đốt, quanh thân lập tức toát ra ngọn lửa rừng rực.

Đây không phải là ngọn lửa bình thường, mà là chân hỏa do chân nguyên hóa thành, két một tiếng liền đốt khuẩn cô trong yết hầu hắn thành tro tàn!

Tông Khai Nguyên lảo đảo chạy về phía trước, lao ra khỏi rừng nấm.

"Tên vu sĩ Tông gia chạy đi kia, là một cao thủ rất giỏi."

Diệp Húc cũng chú ý tới Tông Khai Nguyên, rùng mình trong lòng, nói: "Nguyên khí của hắn hóa thành chân hỏa, chỉ sợ một thân tu vi đã đạt tới đỉnh Dung nguyên cửu phẩm, thậm chí có khả năng đã bước vào Tam chân cảnh Chân nguyên kỳ rồi!"

Chu Thế Văn và Phương Thần hai người cũng sắc mặt ngưng trọng, nếu bọn họ xuyên qua rừng nấm kia, tất sẽ gặp phải Tông Nguyên Khai, khó tránh khỏi nảy sinh xung đột.

"Thiếu Bảo, chúng ta vẫn vào rừng nấm kia chứ?" Chu Thế Văn hỏi.

Vô tình, hắn cùng với Phương Thần đã coi Diệp Húc như làm chủ, sai đâu đánh đó, ngay cả chính bọn họ cũng không chú ý tới hiện tượng này.

Diệp Húc cười ha ha nó: "Cầu phú quý trong hiểm nguy, chúng ta đương nhiên phải đi vào. Có một vị đại cao thủ như vậy dò đường cho chúng ta, loại chuyện tốt này tìm được nơi nào chứ?"