Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 830: Giết hại thần tử




Diệp Thiếu Bảo, ngươi quá cuồng vọng rồi, bổn Thái vẫn là lần đầu tiên gặp một kẻ kiêu ngạo như người!

Lăng Tiêu Thái tử chắp hai tay sau lưng, bước lên Hư Không cổ lộ, các Thần Vương khác lần lượt lùi sau, nhường đường cho hắn: Thân là kẻ địch, ngươi lẽ ra nên bày tỏ sự tôn kính với đối thủ của mình, như vậy mới thể hiện được khí độ của Thánh hoàng, nhưng ngươi lại gọi chúng ta chó, quả thật khiến người ta khinh bỉ!

Tôn kính đối thủ?

Diệp Húc liếc nhìn đám thần tử, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu Thái tử: Các ngươi hơn chục người liên thủ đuổi giết một mình ta, cũng xứng để ta tôn kính, xứng làm đối thủ của ta sao? Đối với hạng người như các ngươi, bị gọi là chó vẫn còn là si nhục con

chó của ta!

Trác Thanh Chủ cười lạnh nói: Đáng thương! sắp chết đến nơi rồi mà Diệp Thiếu Bảo ngươi vẫn sính võ mồm oai, thật là đáng thương!

Yêu Thần Tử ha ha cười lớn, hùng hổ nói: Chúng ta có mười ba bộ tồ binh áp trận, một vị Vu Tổ trấn tọa, Lăng Tiêu đại sư huynh sắp siêu thoát đạo môn, trở thành Vu Tổ, muốn giết ngươi, quả thực vô cùng đơn giản!

Trên đầu Diệu Âm Thánh nữ, cây Ngũ Thập huyền cầm không cần người đàn gầy, tự động vang lên, phát ra những tiếng leng keng vui tai, lạnh nhạt nói: Diệp huynh nếu như đồng ý giao gốc thần thụ cho tiểu muội, tiểu muội lập tức rời đi, tuyệt đối không ra tay với huynh.

Yêu Thần Tử cười nói: Diệu Âm sư muội, lời này sai rồi, tên kia bất luận thế nào cũng không thể để hắn trốn thoát, bắt buộc phải chết, về phần nhánh cây thế giới thụ, đến lúc đó rơi vào tay ai còn phải xem ý của Lăng Tiêu sư huynh.

Lăng Tiêu Thái tử cười lạnh nói: Ta những thứ khác không cần, chi cần da của tên tiểu tử này, ta muốn dùng da của hắn làm một cái trống lớn, mỗi ngày đều gõ! Còn các đồ vật khác đều có thể cho các ngươi!

Yêu Thần Tử ánh mắt chớp động, cười khanh khách nói: Nếu đại sư huynh đã hào phóng như vậy, tiểu đệ cũng không khách khí nữa, ta muốn thần văn phía sau hắn! Có được những thần văn này, thực lực của ta chắc chắn sẽ tăng mạnh, trớ thành Vu Tổ là điều không thành vấn đề!

Ta muốn đạo vận phía sau hắn!

Một vị thần tử tình quang trong mắt bắn ra bốn phía, cười nói: Thần văn thì ta không có cách nào luyện hóa, chi bằng lấy đạo vận trước, giúp ta đột phá Vu Tổ!

Những thứ tốt đều bị các ngươi lấy đi, xem ra ta chi có thể lấy tu vi tâm pháp của hắn rồi, đợi lát nữa giết hắn ta sẽ dùng sưu hồn tác phách, lấy đi ký ức của hắn. Lại một vị thần tử khác nhe răng cười nói.

Tiên tiểu tò này giết người không chớp mắt, bảo vật nhiều vô cùng, ta muốn có vu bảo của hắn! Truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Húc mặt mỉm cười, lẳng lặng lắng nghe đám thần tử tranh dành phân chia, đợi đến khi tất cả im lặng mới lên tiếng: Lũ phế vật này, cho dù các ngươi có tổ binh, có Vu

Tổ tọa trấn cũng chì là một lũ phế vật! Chi cần ta vẫn còn sống, thì không có chỗ cho đám phế vật như các ngươi thò đầu ra, các ngươi có tin ta chi cần mỗi người một chiêu liền có thể giết hết các ngươi hay không? Các ngươi ai dám lên trước, để ta giết chết kẻ đó cho đám phế vật này xem?

Thái Hư Thần ha ha cười lớn, bước lớn lên trước, điềm nhiên nói: Diệp Thiếu Bảo, lúc trước khi ở tiểu nguyên giới, bọn ta bởi vì không phòng bị kỹ, không có bảo vật hộ thân, mới bị ngươi liên tiếp giết chết mười mấy người, có điều vận may của ngươi đã chấm dứt rồi, lần này ta đem đến tổ binh của Thái Hư Thần Phủ, Thái Hư tiên bào!Tố binh món bảo vật cao cấp này chắc hẳn ngươi đến nhìn cũng chưa từng nhìn qua chứ?

Tinh khí trên đầu hắn phóng lên cao, điện cuồng nhập vào trong tồ binh, chi thấy bộ tồ binh này chính là một chiếc áo cà sa, vô cùng hoa lệ, dùng thần kim làm nguyên liệu, dệt thành đạo vận, từng luồng vận khí được luyện hoá thành những đoá hoa đủ sắc trắng hồng

tím, khảm lên trên cà sa, lại luyện hoá đại sơn đại hà khắc lên trên tấm cà sa những hình thù núi non sông nước!

Thái Hư Thần khoác cà sa lên người, Thái Hư đạo môn vút cao sừng sững, lập tức khí thế ngất trời, so với lúc trước cường mạnh hơn cà trăm lần, đạo vận quanh người phiêu đãng, giống như những sợi tơ mỏng, hoa mỹ cao quý, đột nhiên xông về phía Diệp Húc, cười nói: Ngươi vừa nói một chiêu liền giết chết ta, nay ta dùng chính lời này đáp lễ ngươi! Một chiêu của ta cũng đủ giết chết ngươi!

Rầm!

Hắn một quyền tung ra, đánh ra quần sơn trong Thái Hư tiên bào, đánh ra từng đoá tường vân, đánh ra cấm văn, hà khí rợp trời, dị tượng bộc phát!

Chi thấy đạo vận của hắn quấn quanh cánh tay, vô dùng dũng mãnh, oanh kích về hướng Diệp Húc, hư không lập tức vờ tan, lạnh lùng nói: Chết đi!

Diệp Húc thản nhiên, lạnh mặt nhìn một quyền của hắn đánh tới, không hề nhúc nhích.

Một quyền này của Thái Hư Thần đâm đến, phá nát hư không, khiến khoảng thời không trùng điệp trước Luân Hồi thiên môn bị sụp đồ.

Có điều những thời không bị bóp méo này hễ vờ lại liền, chống chất lên nhau, với thực lực của hắn, cho dùng Thái Hư tiên bào cũng không có cách nào phá vờ phòng bị của Luân Hồi thiên môn.

Hắn dùng hết sức vào một quyền này, khi chi còn cách Diệp Húc ba thước liền cảm

thấy nắm tay không có cách nào tiến lên thêm, chi thấy sơn thuỷ vân khí hà quang đánh ra từ Thái Hư tiên bào đều bị một lực lượng Luân Hồi vô hình xoắn vờ.

Thái Hư Thần hét lớn, lại xuất ra một quyền, cười nói: Diệp Thiếu Bảo, phòng ngự của ngươi không kém, có điều ở trước Hư Không tiên bào của ta, chi cần hai quyền thôi liền có thể phá tan phòng ngự của ngươi, giết chết ngươi!

Quyền thứ hai của hắn vẫn y nguyên dừng trước mặt Diệp Húc, khoảng cách ước chừng hai tấc, vẫn là không thể phá vờ phòng ngự của Luân Hồi thiên môn.

Thái Hư Thần mặt trướng lên, rống giận liên tục, từng quyền nối tiếp tung ra, trong chớp mắt liền xuất ra cả mấy vạn quyền, phòng ngự của Luân Hồi thiên môn bị hắn đánh vỡ từng tầng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể chạm đến Diệp Húc!

Một phòng tuyến mỏng manh này, trước mặt Thái Hư Thần lại giống như lạch trời, không có cách nào vượt qua được.

Thái Hư Thần, ngươi đã náo loạn đủ, thì có thể chết rồi!

Chân mày Diệp Húc khẽ nhướn lên, một quyền tung ra, đâm thẳng vào nắm tay hắn, chi nghe răng rắc một tiếng, cánh tay của Thái Hư Thần đứt lìa, kêu lên một tiếng đau đớn, sợ tới mức tê liệt tâm can, lùi xa về phía sau!

Một quyền này của Diệp Húc liên tiếp đánh đến, tốc độ còn nhanh hơn cả Thái Hư Thần đang vội vàng lùi về, một quyền đánh trúng ngực hắn, thân thể nố tung.

Chi nghe một tiếng vang thật lớn, Thái Hư tiên bào bình an vô sự, đạo vận vẫn lưu chuyển, chi có điều Thái Hư Thần bên trong tiên bào lại nồ tung ngay tại chỗ, máu thịt

tung tóe, hài cốt không còn, chi thừa lại một tấm cà sa nhẹ nhàng tơi xuống.

Phế vật, đúng là phế vật! Đừng nói là mặc tiên bào cấp bậc tổ binh, cho dù cho ngươi thần binh, đế binh ngươi cũng chỉ là phế vật!

Diệp Húc với tay bắt lấy bộ Thái Hư tiên bào, quét mắt bốn phía, lạnh nhạt nói: Các ngươi nhìn thấy rồi chứ? Ta giết tên phế vật này, đích thực chi dùng một chiêu, giết các ngươi một lũ phế vật, tuyệt đối cũng không dùng đến chiêu thứ hai. Các ngươi nếu như biết điều lập tức lui đi, sau này chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ đồng môn, Diệp mỗ tất nhiên vẫn dùng lễ đối đãi. Còn nếu như không đi, tiếp tục khiêu khích như chó sủa ngang tai Diệp mỗ, thì kết cục của các ngươi cũng sẽ giống như tên phế vật kia!

Trong lòng mọi người phát run lên, Diệp Húc giết Thái Hư thần từ, chi dùng một quyền, thậm chí còn chưa động đến vu pháp, mà là dựa vào sức mạnh cơ thể chấn vỡ hắn.

Tu vi thực lực của Thái Hư thần tử hoàn toàn không yếu, trong Thiên Phần lộ, do gặp kỳ ngộ, tu vi cùng thực lực tiến bộ nhanh, nay đã vượt xa trước kia, hơn nữa lại mặc Thái Hư tiên bào cấp bậc tổ binh, vậy mà vẫn bị Diệp Húc một quyền đánh tan xác, xương cốt cũng không còn!

Loại thực lực này, cơ hồ có thể sánh ngang Vu tổ ra tay.

Lăng Tiêu Thái tò khoé mắt liên tục nhấp nháy, thực lực một quyền này của Diệp Húc thể hiện ra, so với lúc ở tiểu nguyên giới mạnh hơn cả trăm nghìn lần, thậm chí ngay cả phòng ngự của tổ binh đều có thể dễ dàng phá vờ, chi riêng điểm nà đã thua kém rất nhiều!

Yêu Thần Tử cũng lộ ra vẻ sợ hãi, tự nghĩ nếu đổi lại là bản thân mình, e rằng cũng sẽ bị một quyền của Diệp Húc đánh chết.

Không diệt trừ kẻ này, tương lai thiên hạ sẽ không có chỗ đứng cho chúng ta!

Lăng Tiêu Thái tử đột nhiên hét lớn, khí tức phóng lên trời, bước lớn lên trước, mở ra Thuần Dương thánh môn, đạo vận phun trào, áp về phía Diệp Húc, lạnh lùng nói: Giết hắn đi, cùng xông lên, giết hắn cho ta!

Trác Thanh Chủ vươn người lao lên, tế khởi một phiến Đế cung, rõ ràng cũng là một bộ tổ binh, áp xuống Diệp Húc, cao giọng quát: Không sai, tên tiểu tử này hiện tại đã mạnh như vậy, làm gì còn có ngày chúng ta nổi danh? Hắn còn sống, chúng ta đều phải cúi đầu trước hắn!

Nhân bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn thành thục, giết chết hắn, diệt trừ hậu họa!

Kẻ này coi thường chúng ta hết lần này đến lần khác, coi chúng ta như phế vật, không

giết hắn thì không thể giải toả mối hận trong lòng!

Giết!

Mười hai bộ tổ binh bay lên không, lập tức áp xuống thời không tràng điệp được tạo ra từ Luân Hồi đạo môn, đạo vận dày đặc thối quét bốn phía, khiến đủ loại tinh thần tinh cầu to nhỏ trong Hư Không cổ lộ bị quét vỡ.

Không biết điều!

Diệp Húc giận dữ, hắn đã tính nhượng bộ, không tính toán thù hận với đám người Lăng Tiêu Thái từ, bằng lòng chung sống hoà thuận với bọn họ, nhưng đám người Lăng Tiêu Thái tử lại vẫn bức người quá đáng!

Lần trước trong tiểu nguyên giới, ta đã từng nói sẽ khiến cho Chư Thiên Thần Vương phải lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hôm nay ta sẽ thực hiện lời hứa đó, tiễn các ngươi đi chầu trời! Mười Tám Tầng Địa Ngục!

Diệp Húc thân hình chấn động, ma khí phóng thẳng lên trời, mười tám tầng địa ngục xuất hiện từ trong Luân Hồi thiên môn, nghiệt khí treo cao, nhìn thấu sơ hở của đám người bên dưới, biển máu vô bờ, đại ma chuyển động, thiết thụ càn quét, dao cưa cắt xén, đao kiếm vút lên, còn có lồng hấp, cột đồng, núi đao, núi băng, núi lừa, huyết trì!

Hư Không cổ lộ giống như một tầng địa ngục, âm u đáng sợ, âm thanh quái dị, một cây đồng trụ từ trên trời giáng xuống hoá ra một đồng trụ địa ngục, dây xích bay lượn, quấn chặt một vị thần từ, nghiền nát đến chết!

Lại có một chiếc lồng hấp địa ngục bay ra, úp xuống một vị Thánh hoàng cùng với tố

binh của hắn, trong khoảnh liền đem hắn nấu chín.

Thanh ma địa ngục lăn chuyển, nghiền Trác Thanh Chủ ra thành bã!

Diệp Húc đại khai sát giới, giống như thiên thần giáng lâm, một mình chống lại vây công của đủ loại tổ binh, một mình liên tiếp giết chết mấy người, vô cùng dũng mãnh!

Trải qua sự rèn luyện hiểm cảnh trong Thiên Phần, thực lực của hắn cuối cùng cũng phát huy nhuần nhuyễn vào thời khắc này, các loại tổ binh hạ xuống, đạo vận ngập tràn, oanh kích lên Luân Hồi thiên môn, chi thấy toà thiên môn này chấn động, hứng chịu toàn bộ uy năng của tổ binh, nhưng cũng chi bị đánh vờ đạo văn chứ chưa hề tổn thương đến bản thể.

Xuy!

Đao tiễn địa ngục cắt đến, thân thể, thần hồn, nguyên thần, chân linh của một vị thần tử đều bị cắt làm đôi, chết một cách oan uổng!

Diệp Thiếu Bảo, ngươi quả nhiên là một tên dị tộc, tu luyện ma công trong Thiên Phần, chắc chắn ngươi là một con ma thần, ngụy trang thành người, nhằm trà trộn vào thiên giới ma, mưu đồ gây rối!

Lăng Tiêu Thái tò điều khiển Thuần Dương thánh môn hạ xuống, lạnh lùng nói: Hôn nay ta phải thay trời hành đạo, tru sát tên gian tế nhà người!

Cha ngươi đến thì mới có tư cách nói câu này, về phần ngươi cũng chi là thứ phế vật!

Diệp Húc một quyền đánh ra, thân thể Lăng Tiêu Thái tử chấn động mạnh, cùng Thuần Dương thánh môn bay ngược trở lại, không ngờ không thể tiếp nổi một kích của

hắn, trong lòng khổ sở cơ hồ hộc máu.