Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 95: Cổ trùng phệ chủ




Bọn người Diệp Húc chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng không khỏi rùng mình một cái, nếu không có Can Sài giao phát giác được sớm, kịp thời dừng bước, chỉ sợ bọn họ giờ phút này cũng đều như cao thủ lão thành kia của Loan gia rồi, chết đến không thể chết thêm được nữa.

"Thiếu Bảo, ngươi thật là xấu xa, lần này trong số những cao thủ Loan gia đuổi giết chúng ta e là không có mấy người còn sống sót trở về rồi." Chu Thế Văn lẩm bẩm nói.

Phương Thần vỗ vỗ đầu, tỏ vẻ đồng ý, nói: "Khủng bố."

Loan Cao Thượng dù đã chết nhưng những kẻ đang đuổi giết khác của Loan gia đều đang còn ở cách nơi này rất xa, căn bản không hề nhìn thấy hình ảnh khủng bố khi nãy, thế nên chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục đuổi theo dấu chân của Can Sài giao, rồi sau đó ắt sẽ bị kim khí vô tận cắt nát, vĩnh viễn lưu lại tính mệnh ở đây. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Bọn người Diệp Húc cẩn cẩn dực dực vượt qua phiến núi lớn này, sau đó tiếp tục nhắm thẳng phương bắc mà đi, trong lúc đó thì hơn mười ngọn núi lớn này lại chấn động them hai lần nữa, phát tán ra kim khí vô tận, chôn vùi những kẻ xâm nhập.

Có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế đuổi kịp thì đều là lực lượng trung kiên của Loan gia, tu vi mỗi người đều đã đạt tới tam chân cảnh Chân Nguyên kỳ, luyện giả thành thực, đem nguyên khí luyện hóa thành chân nguyên!

Những người này so với Loan Cao Thượng thì còn kém hơn nhiều, vừa tiến vào trong dãy núi liền bị kim khí vô tận kích xạ ra cắt nát.

Tu vi của Loan Lương Tích dù sao cũng còn kém hơn so với bọn họ, trong thời gian ngắn còn có thể đuổi kịp cước bộ của Loan Bình Minh, nhưng liên tục chạy đến vài trăm dặm thì nguyên khí của hắn liền không đủ để cung cấp, bởi vậy hơi chậm một bước, trơ mắt nhìn cảnh mấy vị thúc phụ hết thảy bị kim khí cắt nát, trong nội tâm một hồi băng hàn.

"Người nào ở trong này lưu lại kim khí mạnh như thế..."Loan Lương Tích qua nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, thất hồn lạc phách nói: "Cao tu vi sâu như vậy, chỉ sợ... Chỉ sợ đến cả tông chủ của Quỷ Vương Tông ta cũng không phải là đối thủ của hắn, xa xa không phải..."

Phát hiện này làm cho ngạo khí coi trời bằng vung của hắn hễ trước đây bay sạch, mục quang ngốc trệ.

Sau một lúc lâu, thiếu niên áo vàng này thở dài một tiếng, không tiếp tục đuổi giết bọn người Diệp Húc, cũng không trở lại Loan gia ở Việt Châu, mà là chán nản đi về hướng Quỷ Vương Tông.

Đột nhiên, trong dãy núi đột nhiên truyền ra một thanh âm hổn hển, nổi giận đùng đùng nói: "Thật sự là mất hứng! Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ tựu không thể có được mấy ngọn núi hoang vu để cho ta có thể tĩnh lặng luyện chế một kiện vu bảo sao? Vừa mới có một người xông tới, quấy nhiễu kim khí của ta, ngay sau đó lại cả một đám người xông tới, đúng là liên miên không dứt mà."

Chỉ thấy mấy chục tòa núi lớn này đột nhiên chuyển động dính sát lại gần nhau rồi sau đó biến thành một ngọn núi cực lớn, thoáng cái bay lên, phá không mà đi!

Thần bí nhân kia ở chỗ này luyện chế vu bảo, bọn người Loan Bình Minh xông vào trong núi, bị kim khí cắt nát, khiến cho hắn bị quấy nhiễu, ôm hận nhấc ngọn núi to đùng lên bỏ đi, trong chớp mắt liền hóa thành một chấm đen nhỏ thật nhỏ, biến mất tại không trung.

Mấy chục ngọn núi lớn đột nhiên bị dời đi, trước mặt bọn người Diệp Húc bọn lập tức trở nên trống không.

"Thiếu bảo, chúng ta đến khi nào mới có thể tu luyện tới loại cảnh giới này?" Chu Thế Văn mất sạch vẻ cợt nhả lúc trước, chằm chằm nhìn về phía thần bí nhân kia rời đi, thất thần nói. Liễu Châu, những tao ngộ gặp trên đường đi khiến cho hắn có chút chán nản.

Sắc mặt Phương Thần cũng có chút ảm đạm.

Lúc trước ở Liễu Châu, bọn họ chính là thiên chi kiêu tử, thậm chí âm thầm tự hiểu bản thân chính là gia chủ đời kế tiếp trong thế gia của chính mình, không nghĩ tới ra khỏi nhà, liền luân phiên gặp được cao thủ, tựa hồ tùy tiện một người qua đường đều có thể dung một đầu ngón tay nghiền chết bọn họ, khiến cho bọn họ không ngừng chịu đả kích.

Diệp Húc cười nói: "Hai vị thế huynh, những người này có thể có thành tựu ngày hôm nay, còn không phải từng bước một khổ tu mà thành? Khi hắn tuổi còn trẻ, thậm chí còn có thế yếu hơn so với chúng ta, nếu như lúc ấy bọn họ liền chán chường thì sao có thể có được thành tựu ngày hôm nay?"

Chu Thế Văn trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt suy sụp hoàn toàn biến mất, thấp giọng quát nói: "Lão tử sớm muộn gì có một ngày, phải mạnh hơn so với những người này, phải vượt qua được trình độ của bọn họ."

Diệp Húc cùng Phương Thần đều là tinh thần chấn động, khẽ quát một tiếng, thậm chí đến cả Can Sài giao cũng ngẩng cao đầu ngâm lên!

Những lời này đã nói ra tiếng lòng của bọn hắn, không ai cam tâm tình nguyện làm hạ nhân, bất quá muốn trở thành thượng nhân, chỉ có thông qua cố gắng của mình từng bước nỗ lực mà thôi!

Tô Kiều Kiều nhìn thần tình hừng hực sán lạn của ba đại nam hài này thì tâm thần không khỏi hoảng hốt, phảng phất chứng kiến nhuệ khí trên người bọn họ so với trước càng rực rỡ, anh khí bức người! Kỳ thật từ khi còn bé, ba người bọn họ liền không ngừng khích lệ thúc giục đối phương cùng với chình mình, khiến cho tu vi của bọn hắn không ngừng tăng mạnh.

Một đường cứ nhắm thẳng hướng bắc mà đi, ba người lvừa đi vừa rơi vào trạng thái điên cuồng khổ tu, tu vi hơi có tiến cảnh liền khiêu chiến đối phương, nghiệm chứng sở học của mình. Chu Thế Văn cùng Phương Thần xem Diệp Húc như đối thủ lớn nhất, đại bộ phận đều là hướng hắn khiêu chiến, lấy việc có thể công phá phòng ngự của hắn làm vẻ vang, bất quá bọn hắn thường thì vẫn là bị đánh cho mặt mũi bầm dập, điều đó đã kích thích bọn họ càng thêm điên cuồng tu luyện.

Tu vi của Diệp Húc trong thời gian này cũng tăng mạnh, từ khi được Ưng tiên sinh chỉ điểm, hắn mới biết chính mình tu luyện có chỗ sai sót, lúc này tạm thời ngừng luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, tập trung tu luyện Chu Thiên Tinh Đấu luyện khí thuật, khiến tu vi của hắn quả thực tiến triển cực nhanh đến nỗi phải khiến cho người khác nghẹn họng nhìn trân trối!

Môn tâm pháp Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật này khiến tốc độ tu luyện của hắn vượt xa sở học của hai người Phương Thần cùng Chu Thế Văn, quả không hổ là tổng cương của Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp!

Cùng với thời gian hắn tu luyện càng ngày càng dài, lĩnh ngộ của hắn đối với Chu Thiên Tinh Đấu Luyện Khí Thuật cũng càng trở nên tinh diệu, càng cảm giác được chỗ thần kỳ của môn tâm pháp này.

Năm sáu ngày qua đi, Diệp Húc đột nhiên cảm giác được trong ngọc lầu tăng thêm một vật, vội vàng nội thị đan điền, ý niệm tiến vào trong ngọc lầu, chỉ thấy trong thần mộc Vương Đỉnh kết xuất ra một cái kén tằm cực lớn, trong đỉnh truyền đến âm thanh cắn nuốt sàn sạt.

"Chẳng lẽ cổ trùng sắp sửa thành thục? Trong Ngũ độc kinh có nói qua khi cổ trùng thành thục, đầu tiên chính là muốn cắn trả chủ nhân, chiếm cứ thân thể của chủ nhân, phải dùng nguyên thần tế luyện, gạt bỏ linh trí của nó!"

Diệp Húc trong nội tâm vừa động, vội vàng ghìm chặt Can Sài giao, xoay người xuống ngựa, tế lên ngọc lâu, lấy ra thần mộc Vương Đỉnh bày trên mặt đất, thần sắc cực kỳ thận trọng.

Ba người Tô Kiều Kiều hiếu kỳ vạn phần, đều dừng lại quan sát.

"Thiếu bảo, ngươi quả nhiên có nuôi một con trùng to, mau thả nó ra cho chúng ta nhìn thử!" Chu Thế Văn cười hắc hắc nói.

Sau một lúc lâu, kén tằm bị cắn nuốt sạch sẽ, một con cổ trùng loé lên màu đỏ rực như máu ló ra từ trong thần mộc Vương Đỉnh, kêu lên xèo xèo quái dị, chỉ to cỡ đầu ngón tay, mập đô đô, giống như một con tằm cưng, điểm khác biệt của nó so với tằm cưng chính là, trên lưng con cổ trùng này mọc ra hai đôi cánh mỏng như cánh ve.

"Đây là ….. huyết tàm bốn cánh! Trong năm mươi loại thượng phẩm đứng đầu trong hơn ba trăm loại cổ trùng được ghi chép lại trong ngũ độc kinh thì huyết tàm bốn cánh bài danh thứ ba mươi sáu trong số các loại cổ trùng thượng phẩm!"

Diệp Húc trong nội tâm thoáng động, thần sắc càng thêm thận trọng, gắt gao nhìn thẳng huyết tàm phấn nộn đáng yêu này.

Huyết tàm bốn cánh không có độc tính, nhưng lại là dị chủng trong cổ trùng, cực khó có được.

Ngũ độc kinh có nói loại tàm này rất dễ nuôi, gì cũng ăn, thực tế thì thích ăn máu đào kim liên, chỉ cần có thể cung cấp cho nó đủ số máu đào kim liên, liền có thể khiến cho loại cổ trùng này tiến hóa.

Huyết tàm bốn cánh có hai con đường tiến hóa, một là tiến hoá thành thiên tàm bốn cánh, một khác là tiến hóa thành kim tàm bốn cánh.

Vô luận thiên tàm hay là kim tàm, đều bài danh trong số mười cổ loại dị chủng đầu tiên, hung mãnh bá đạo, là một trong vài loại cổ trùng lợi hại nhất, thiên tàm bảo y mà Chu Thế Văn lấy được chính là dùng tơ cùng hồn phách của thiên tàm bốn cánh luyện chế mà thành!

"Tàm trùng nhỏ như vậy, có thể có làm được cái gì?" Phương Thần đối với con cổ trùng này cực kỳ thất vọng, lắc đầu nói.

"Tàm trùng này thật đáng yêu!" Hai mắt Tô Kiều Kiều sáng rực.

Con huyết tàm bốn cánh thò đầu ra khỏi miệng đỉnh, hết nhìn đông lại nhìn tây, mập đô đô, như tên trộm, xác thực làm cho người ta vừa thấy liền nhịn không được muốn sờ một cái.

Huyết tàm nhìn thấy Diệp Húc, giống như gặp được thân nhân, lập tức phát ra thanh âm xèo xèo, xoè hai đôi cánh mỏng như cánh ve ra lung la lung lay bay ra khỏi đỉnh.

Một lát sau, nó liền có thể thuận lợi khống chế cánh của mình, phi hành càng ngày càng linh hoạt, chậm rãi hướng tiến gần Diệp Húc.

"Con tàm này cư nhiên lại biết nhận chủ. Thiếu Bảo, có khả năng nó đã xem ngươi như mẹ ruột của nó." Chu Thế Văn nhìn có chút hả hê, không chút lưu tình đả kích Diệp Húc:

"Xem ra lão tử lúc trước chọn Thiên Tàm bảo y chứ không có chọn ngũ độc kinh quả là quyết định vô cùng anh minh! Luyện cổ thuật trong ngũ độc kinh thật sự là làm cho trứng của người ta đau chết đi được."

Mấy ngày nay, hắn cùng với Phương Thần hai người luân phiên khiêu chiến với Diệp Húc, bị đánh cho thiếu điều tè ra quần, thua quá thảm, nhẫn nhịn một bụng nộ khí, giờ phút này khó được có cơ hội liền mỉa mai Diệp Húc.

Quả thực là con huyết tàm này nhỏ như thế, thoạt nhìn yếu đuối, linh lung đáng yêu, thoáng nhìn liền biết là sủng vật nhỏ mà nữ hài tử thường nuôi, hẳn là không có bao nhiêu uy lực.

Diệp Húc còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy con huyết tàm bốn cánh này gặp gió liền to ra, thoắt một cái đã to bằng bể cá, đập cánh ong ong bay tới, nhanh như thiểm điện!

Con huyết tàm bay đến đỉnh đầu Diệp Húc, há rộng miệng để lộ ra hàm răng nhọn như móc câu, hàm răng của nó giống như cái thớt, từng vòng trải rộng khoang miệng, một mực sinh trưởng đến tận bên trong cổ họng, răng rắc một tiếng cắn xuống đầu Diệp Húc!

Huyết tàm phệ chủ, đây là một môn khó khăn nhất khi tu luyện luyện cổ thuật trong ngũ độc kinh.

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, há miệng bật hơi, nguyên khí như mũi tên kích xạ ra, đem huyết tàm to cùng cực này thổi bay về phía sau, quay cuồng, liền ngã thẳng ra phía sau đến mấy trượng.