Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 66: 66: Tình Phụ Tử






Sau khi Lâm Tử Vân rời khỏi, Lâm Dục vờ như mình là một kẻ vô hình ở Lâm gia, mọi người truy vấn như thế nào, thúc ép nhau tìm kiếm bà như thế nào ông cũng không quan tâm, buổi sáng đến công ty, chiều tối lại về làm luận văn thạc sĩ, cứ thế để thời gian trôi qua vô vị.Lúc Lâm Tử Vân liên lạc lại, Lâm Dục mới có sức sống hơn một chút.

Nhưng bọn họ ở hai nơi khác nhau, lệch múi giờ, dù nhắn tin hay gọi điện thoại cũng rất khó, nhưng hai người luôn hướng về nhau, luôn tự nhủ trong lòng chỉ khó khăn một chút thôi, rồi ngày tháng sau này sẽ khác.Cho đến một hôm, buổi chiều Lâm Dục vừa hay tan làm về sớm, tranh thủ gọi cho Lâm Tử Vân, thì nghe ra từ miệng bà một cái tên lạ hoắc.Hạ Quân Phàm xuất hiện khiến Lâm Dục bồn chồn không dứt.

Từ lúc ông nghe thấy Lâm Tử Vân nhắc đến cái tên này, tần suất nó xuất hiện càng lúc càng nhiều.

Thoạt đầu ông nghĩ có một người quan tâm bà cũng tốt, nhưng dần đần, ông phát hiện trái tim của bà đã chệch nhịp, không còn cùng nhịp đập với ông nữa.Rồi chuyện gì tới cũng sẽ phải tới, ông nhận được tin nhắn của Lâm Tử Vân, rằng Hạ Quân Phàm sẽ đưa bà về Hạ gia, cưới bà về trở thành Hạ phu nhân.Hôm đó, Lâm Dục uống cạn hết mấy chai rượu, lúc vừa tỉnh lại, ông không chần chừ nữa quyết định chấp nhận hôn ước của Lâm gia với một nhà hào môn nào đó.Người ông yêu đã có nơi an toàn để dựa vào rồi, ông cũng không nên bận tâm nữa.Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, ông cầm lòng không đậu, không lâu sau đã đặt vé đến Thiên Tân.Vẻ mặt của Lâm Tử Vân khi nhìn thấy Lâm Dục đứng trước cổng biệt thự Hoa Sơn như nhìn thấy ma quỷ, bà hoảng hốt, kéo ông đến khuôn viên biệt thự để nói chuyện, tránh ánh mắt của người làm.“Theo anh trở về đi.

Anh không thể thiếu em được.” Ông nắm chặt tay bà, lời lẽ nghiêm nghị nhưng lại như van xin.“Dục… em sắp kết hôn rồi.” Lâm Tử Vân khó xử cúi đầu, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

“Chúng ta kết thúc rồi… Mọi thứ vốn dĩ đều đã sai ngay từ ban đầu, nếu có thể dừng lại thì nên dừng lại thôi.”“Em…” Lâm Dục sửng sốt, nắm chặt lấy hai bả vai Lâm Tử Vân, gằng giọng.

“Em không còn một chút tình cảm gì với anh sao? Em nói đi, mọi thứ của em đều trao cho tên họ Hạ kia rồi đúng không?”“Dục, em…” Trong đáy mắt bà hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, khó khăn nhìn ông.Mối quan hệ của Lâm Dục và Lâm Tử Vân đã đi đến bước đường cùng, hoặc là tiếp tục trầm luân, hoặc là đoạn tuyệt.Lâm Dục bị cơn giận che mờ lí trí, ông đã sớm đoán được câu trả lời của Lâm Tử Vân, khuôn mặt lạnh lùng tỏa đầy sát khí không hề có tí gì để tâm đến xung quanh, xách bà lên vai rời khỏi biệt thự Hoa Sơn, ném bà lên xe rồi lái đi trở về khách sạn.Hiển nhiên chuyện này đã đến tai Hạ Quân Phàm đang đi công tác ở xa.Lúc nhận được cuộc gọi từ ông, Lâm Dục và Lâm Tử Vân vừa trải qua một trận kích tình mãnh liệt.Lâm Dục nhận điện thoại, từ trên cao nhìn xuống cơ thể phụ nữ dưới thân mình đang thấm đẫm mồ hôi, cơ thể run lên từng đợt vô cùng quyến rũ, không cao không thấp “alo” một tiếng.“Anh đưa Tiểu Vân đi đâu?”Mới đầu, Lâm Dục bất ngờ vì không nghĩ đến Hạ Quân Phàm lại bình tĩnh đến vậy, như thể đã đoán được ông là ai.“Từ nay Tiểu Vân sẽ ở cạnh tôi, anh không cần quản.”“Anh đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa?”Lâm Dục lại lần nữa đưa mắt nhìn Lâm Tử Vân đã thiếp đi, cười lạnh.

“Cô ấy là của tôi.”“Nếu yêu Tiểu Vân, anh hãy thả cô ấy đi đi, hai người là anh em, vĩnh viễn cũng không ở bên nhau được.”“Anh không có quyền phán xét mối quan hệ của chúng tôi.”Lâm Dục nói xong câu này liền cúp máy.

Ông nghiêng người nằm bên cạnh Lâm Tử Vân, thỏa mãn ngắm nhìn dáng vẻ mà ông ngày đêm thương nhớ.Nhưng khác với những gì ông đã nghĩ, Lâm Tử Vân không hề vui vẻ như ngày tháng mà bọn họ từng ở bên nhau.


Bà đã thay đổi, im lặng chống đối ông trong vô hình.

Mặc kệ ông đụng chạm, nói lời dịu dàng như thế nào, ánh mắt bà cũng chỉ nhìn xa xăm, không đặt ông vào trong mắt.Đến ngày thứ 7, Lâm Dục đành xuống nước, nhắc đến cái tên mà ông luôn né tránh.“Hạ Quân Phàm đã làm gì mà lại có thể xóa anh khỏi trái tim em nhanh như vậy?”“Anh ấy và em vẫn chưa có gì cả.” Lâm Tử Vân vẫn không chịu nhìn ông, thẫn thờ: “Quân Phàm không giống anh, anh ấy nói sẽ đợi em cho phép mới chạm vào em.”“Tiểu Vân, em là người quyến rũ anh trước.” Ông vô cùng đau lòng, đưa tay mơn trớn gò má của em gái.“Đúng, em là người chủ động tìm anh.

Nhưng em nhận ra rồi, chúng ta ở bên cạnh nhau chỉ càng làm khổ đối phương.

Em chỉ là con gái út, có mất đi cũng không ảnh hưởng đến ai, nhưng anh là tương lai của Lâm gia, đừng hồ đồ tìm đến em nữa.

Buông bỏ đi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”“Nếu anh rời đi, em sẽ hạnh phúc, đúng không?”Lần này, ánh mắt Lâm Tử Vân chuyển thành đau thương, lặng lẽ nhìn Lâm Dục.“Thật ra nguyện vọng của anh rất đơn giản: có một căn nhà nhỏ, sống hạnh phúc cùng em và những đứa con.”“Nguyện vọng của em cũng đơn giản như anh.

Dục, em muốn thấy anh cưới được một người tử tế hơn em, xinh đẹp hơn em, tài giỏi hơn em, muốn nhìn thấy anh cùng cô ấy sống thật tốt với những đứa con của hai người.” Bà ngưng một đoạn, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

“Dục, em chỉ muốn anh trở về cuộc sống bình thường, không phải vì em mà chịu áp lực nữa.”Cuộc trò chuyện đó là lần cuối cùng Lâm Dục nhìn thấy Lâm Tử Vân, sau đó ông đưa bà trở về Hoa Sơn, không hề lưu luyến quay đầu, chỉ trầm mặc mở cửa xe rồi đóng lại, đạp ga rời đi.Còn lần cuối cùng ông trở về Trung Quốc, là khi đến gặp Hạ Quân Phàm ở một tiệm cắt tóc.Đó cũng là lần đầu ông nhìn thấy Hạ Quân Phàm, Lâm Dục không có cảm giác gì đặc biệt ngoài trừ một loại cảm xúc xót xa khó tả trong lòng.

Trước khi trùm vải che người, ông lấy trong túi áo ra một tấm thiệp mời đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: “Hôn lễ sẽ tổ chức ở Anh, nếu hai người có thể tới, tôi rất hoan nghênh.”“Nghe điệu bộ của anh có vẻ như không muốn chúng tôi tới.” Hạ Quân Phàm được thợ trùm một tấm vải che hết cơ thể, đầu giữ thẳng để thợ cắt tóc cho ông.

“Xin lỗi vì lúc chúng tôi kết hôn đã không mời anh, anh biết đấy, tôi không muốn khoa trương.”“Tôi cũng không muốn cô ấy xuất hiện trước truyền thông.” Lâm Dục nhàn nhạt tiếp lời.


“Tấm thiệp mời này, xem như kết thúc mọi thứ giữa chúng tôi.”“Tôi sẽ nói lại với Tiểu Vân.” Hạ Quân Phàm nở nụ cười thân sĩ.

“Thật kì lạ, bị người đàn ông khác cướp mất người mình yêu mà anh vẫn bình tĩnh như vậy.”“Anh thử làm tổn thương cô ấy xem, lúc đó tôi sẽ không còn bình tĩnh như thế này.”Hạ Quân Phàm không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ một cái, hai người họ lại nhìn mình trong gương, không ai nói với ai một câu.Qủa nhiên, tiệc cưới của Lâm Dục, vợ chồng Hạ Quân Phàm và Lâm Tử Vân không có đến.Hôn nhân của ông và vợ cũng không tồn tại được bao lâu đã đổ nát, lúc Lâm Dã Thiên lên 2 tuổi, ông kí giất ly hôn, trả lại tự do cho người phụ nữ kia, ông không muốn vì mình mà lại có thêm một người phụ nữ nữa bị hủy hoại.Rồi cứ thế, ông sống lẻ bóng một mình trong căn phòng lạnh lẽo, cho đến khi Hạ Thường Hi tìm tới…Lâm Dục lặng lẽ cúi đầu, đưa tay ấn chặt lên mi tâm ngăn cho bản thân không rơi lệ.“Ta và Tiểu Vân mỗi người đều có một mơ ước riêng, nhưng chúng ta đều không thực hiện được ước mơ đó.

Ta đã hủy hoại người ta yêu thương, ta còn có mặt mũi nào để nhận số tiền bà ấy để lại sao?”“Cậu…” Hạ Thường Hi khẽ gọi ông, đút tay vào túi áo lấy ra một mảnh giấy.

“Con có thứ này muốn đưa cậu.”Lâm Dục nghi hoặc nhìn cô rồi lại nhìn tờ giấy, cầm lấy mở ra, đôi mắt tóe lên sự kinh ngạc.Nét chữ viết tiếng Anh vô cùng quen thuộc, màu mực đen đã sớm phai không ít, như đã được viết cách đây rất lâu, rất lâu về trước.“Gửi anh, Lâm Dục.Cuối cùng thì em cũng đã không đợi được để nhìn thấy anh mỉm cười hạnh phúc bên vợ anh và những đứa con của anh.

Hôm nay bác sĩ đã thông báo rằng bệnh tình của em đã vô phương cứu chữa, mọi chuyện còn lại chỉ còn chờ quyết định của thời gian.

Em từng nghe mẹ nói, con người khi sắp chết đi sẽ nhớ lại mọi chuyện từng xảy ra trong đời, và thứ em nhớ đến nhiều nhất những ngày qua lại là những kỉ niệm của chúng ta khi còn sống cùng nhau.

Em nhớ bàn ăn nơi chúng ta từng cùng ăn sáng, em nhớ ban công nơi chúng ta từng cùng nhau ngắm bình minh, em nhớ chiếc giường nơi chúng ta từng cùng nhau đi vào giấc ngủ, và em nhớ anh, nhớ rất nhiều.Dục, em xin lỗi, em xin lỗi vì đã yêu anh, vì đã tìm đến anh rồi lại đuổi anh đi.

Nhưng từ tận trái tim chưa bao giờ em ngừng nghĩ về anh, nhìn thấy anh trên báo, trên TV làm em rất hạnh phúc, có thể thấy anh sống bình yên như vậy, em vui lắm.Em nghĩ anh cũng vẫn chưa quên mất đứa em gái hư này, nhưng anh đừng lo, ở bên cạnh em đã có Phàm.

Anh ấy rất thương em, đối xử với em và con em rất tốt, nhất định sẽ không làm anh bận lòng.


Điều duy nhất mà em hy vọng anh có thể giúp em lần này chính là mong anh sẽ chấp nhận số tài sản mà em đã đề trong di chúc.

Em biết anh sẽ không bao giờ muốn nhận lấy nó, nhưng Dục à, em đã làm anh chịu quá nhiều thiệt thòi, em muốn sau khi mình chết đi, có thể làm gì đó để bù đắp lại cho anh.

Và em mong anh có thể thay em nói lời xin lỗi đến Lâm gia, đến ba mẹ, cậu mợ và chị Hải Đường, hãy nói với họ rằng em yêu và nhớ mọi người rất nhiều.Và anh, em chỉ muốn nói với anh rằng hãy sống thật tốt, sống thay em phần đời còn lại nhé.Em không biết đến bao giờ lá thư này đến tay anh, nhưng khi anh đọc được nó, có lẽ em đã không còn ở đây nữa, đừng đau thương, hãy mỉm cười như anh vẫn luôn làm khi nhìn em.Em gái của anh, Lâm Tử Vân.”“Tiểu Vân…” Lâm Dục nhói lòng kêu lên một tiếng, sau đó ôm mặt đầy đau đớn.“Cậu… Đừng mất bình tĩnh, con đưa cậu bức thư này chính là vì muốn cậu biết rằng cậu luôn ở trong lòng của mẹ con.”“Tiểu Hi…”Hạ Thường Hi sửng sốt nhìn Lâm Dục.

Đây là lần đầu tiên cho đến giờ ông gọi tên cô thân mật như vậy, cô đến gần, đưa tay cầm lấy hai cổ tay ông kéo ra, mới phát hiện trên khuôn mặt đứng tuổi đó đã chảy ra hai hàng nước mắt.Một người kiêu ngạo, lạnh lùng như Lâm Dục, lại rơi nước mắt vì mẹ cô.Cô sững người một hồi lâu, khẽ đảo mắt như suy nghĩ gì đó, là một hồi suy nghĩ rất lâu, sau đó cô mím môi, đắn đo đưa ngón tay lau đi nước mắt của ông, nhẹ nhàng nói: “Ba đừng khóc, mẹ sẽ đau lòng…”Lần này, đến lượt Lâm Dục trợn tròn mắt.

Ông kinh ngạc nhìn cô, nâng giọng: “Cô… Cô nói cái gì? Cô vừa gọi tôi là gì?”Ánh mắt Hạ Thường Hi rất phức tạp, cô thở dài, nhìn thẳng vào mắt ông: “3 tuần sau khi gặp lại người, mẹ con đã mang thai…”“Hạ Thường Hi.” Lâm Dục sốt ruột nắm lấy bả vai cô, đôi mắt lóe lên một tia sáng kì lạ.

“Cô đừng đùa với người lớn.”“Ba con đã làm xét nghiệm ADN… chứng minh con là con của người…”Lâm Dục bàng hoàng buông cô ra, khuôn mặt há hốc nhìn cô.

Cảm xúc của ông lúc này thật sự khó tả, sung sướng xen lẫn kinh ngạc, ông không tin được những gì mình vừa ngộ ra.Ông và Lâm Tử Vân...!hai người đã có một đứa con!Không chỉ là một đứa con, mà còn là đứa nhỏ xinh đẹp, khỏe mạnh đang đứng trước mặt ông!“Vậy nên… cậu… có thể chấp nhận di chúc của mẹ được không? Vì mẹ… vì con…”“Ta…” Ông vẫn còn chưa hết bất ngờ.Lâm Dục không thể tưởng tượng nổi, ông đã bỏ lỡ người mình yêu, còn bỏ lỡ chính đứa con của mình suốt 19 năm trời!“Ta có thể nhận số tài sản Tiểu Vân để lại, nhưng… con… rốt cuộc con vì sao lại là con của ta?”Ông hỏi cô như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, dường như đây là một tin tức còn chấn động hơn cả việc người ông yêu đã mất.Đối mặt với câu hỏi này, Hạ Thường Hi chỉ mỉm cười nhàn nhạt: “Ba con có lẽ đã dự liệu trước chuyện này khi mẹ mang thai… nên đã cho người làm xét nghiệm, không ngờ… cậu lại là…”Những lời cuối cùng, cô giấu vào thinh lặng, cái sự thật trái với luân thường đạo lí đó làm sao cô lại dám nói ra?Hạ Thường Hi cảm giác như nước mắt của mình lại sắp ứa ra nữa rồi, bèn quay đầu, nói lí nhí: “Con xin phép.” Sau đó tiến về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.Còn lại một mình trong phòng, Lâm Dục ngã khụy xuống ghế như một kẻ vô hồn.Đứa trẻ xinh đẹp đó, hóa ra lại là con gái của ông và Lâm Tử Vân…Hạ Thường Hi vừa chạy ra ngoài, liền đứng ngây ngốc một chỗ.

Cô đưa tay quệt đi nước mắt, tiếng nức nở vang lên nghe đứt quãng thật đau thương.

Vì sao lại thế này? Một tiếng “ba” mà cô gọi Lâm Dục, chính là dùng hết sức dũng khí để gọi, lúc gọi được rồi, không ngờ lại khiến cô đau lòng đến thế.“Không sao chứ?”Hạ Thường Hi giật mình quay lại, liền nhìn thấy em ruột theo huyết thông của cô – Lâm Dã Thiên, đang hiếu kì nhìn cô.“Cậu sao vậy? Sao lại khóc?”“À… không có gì…” Hạ Thường Hi miễn cưỡng nở nụ cười, đưa tay quệt những giọt nước mắt còn sót lại.“Có phải vừa bị ba tôi giáo huấn một trận không?” Lâm Dã Thiên không thể hiện biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

“Cậu đừng để bụng, ông ấy nói chuyện không để người khác vào mắt, nhưng thật ra rất thương người, rất tình cảm.”“Chắc cậu cũng vậy.” Cô mỉm cười.“Cái gì?”“Mặc dù ít nói, nhưng cậu lại không tiếc lời bảo vệ ba cậu, có lẽ cậu cũng sống tình cảm như vậy.”Lâm Dã Thiên có chút kì lạ nhìn cô, sau đó thu vẻ mặt lại, bâng quơ nói: “Đoán chừng ông ấy đang tìm thông tin về cậu, hoặc cho người đi điều tra thân thế của cậu.”“Để làm gì?”“Không làm gì cả.

Đó là thói quen của ba tôi, ông ấy không thích giao thiệp với người mà mình không nắm rõ.” Cậu đưa tay vào túi áo, nhìn cô.


“Tôi có vào thư phòng, bạn trai của cô nói hai người sẽ không ngủ lại, trời cũng tối rồi, tôi đưa hai người xuống nhà.”Hạ Thường Hi “ừm” một tiếng, sau đó sóng vai rời đi với Lâm Dã Thiên, trước khi đi cũng không quên ngoái đầu liếc nhìn cánh cửa gỗ phía sau.Hai người ghé ngang thư phòng gọi Sở Lập Thành, sau đó cùng bước xuống lầu.Vợ chồng Lâm Gia Tuấn và gia đình Lâm Hải Đường đã ngồi ở phòng khách sẵn, ba người vừa bước xuống, Bạch Nguyệt đã niềm nở đứng dậy.“Ông ngoại con không khỏe nên nghỉ sớm, chúng ta thay ông ấy tiễn con.”“Đã trễ rồi, làm phiền mọi người.” Sở Lập Thành thay Hạ Thường Hi nói lời khách khí.“Không sao đâu, không biết khi nào mới lại gặp Tiểu Hi mà.” Lâm Hải Đường mỉm cười ngọt ngào, khoác tay Dương Việt Minh đi đến trước mặt hại người.“Tạm biệt cháu rể, nhớ đến thăm chúng ta thường xuyên nhé.” Dương Việt Minh vỗ vai Sở Lập Thành.“Tạm biệt Tiểu Hi, về nước rồi nhớ thiết kế cho mình một bộ váy đấy.”“Cả mình nữa, số điện thoại bọn mình đã ghi cho Tiểu Thiên rồi, cậu phải liên lạc thường xuyên đấy.”Dương Bách Lâm và Dương Bách Hợp thay nhau phụ họa, kẻ tung người hứng, khiến Hạ Thường Hi không khỏi bật cười.“Số điện thoại của bọn tôi đây, cậu nhớ giữ sức khỏe.” Lâm Dã Thiên nhét vào tay cô một mảnh giấy nhỏ, sắc mặt vẫn không thay đổi là bao.“Đường buổi tối không an toàn lắm, hai con nhớ cẩn thận, nếu cần ta có thể cử hai vệ sĩ đi theo các con.” Lâm Gia Tuấn quan tâm nói.“Chúng con không sao.” Hạ Thường Hi nhìn tổng thể một lượt, lại lộ ra một nụ cười chân thật.

“Cảm ơn mọi người đã chiếu cố con ngày hôm nay, con sẽ sớm đến thăm mọi người lần nữa.”“Đều là người một nhà, con đừng khách khí.” Lâm Hải Đường cưng chiều vỗ nhẹ lên đôi má của cô, sau đó quay người nhìn Annie.

“Annie, giúp tôi đưa bọn họ ra xe nhé.”“Vâng thưa phu nhân.” Annie cung kính cúi đầu, đưa tay hướng ra phía bên ngoài.

“Tiểu thư, thiếu gia, xe trung chuyển đã đợi sẵn, mời đi lối này.”“Chúng tôi xin phép.” Sở Lập Thành gật đầu làm lễ, đến khi nhận được lời chào của người nhà họ Lâm liền ôm vai Hạ Thường Hi rời đi.Bọn họ đi cùng Annie băng qua sân cỏ phía trước biệt thự, ngay lúc vừa định bước ra khỏi cổng liền nghe thấy tiếng gọi: “Sở thiếu.”Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, là Lâm Dục.Ông không mặc áo ấm, chỉ mặc một chiếc áo tay dài bằng len và quần thể thao dài bước nhanh đến chỗ bọn họ đang đứng.

Ánh mắt ông liếc nhìn Hạ Thường Hi một giây rồi lại dời đi, nhìn Sở Lập Thành.

Ông nắm lấy vai anh kéo cả người anh nhích ra xa Annie và Hạ Thường Hi một chút, dùng âm lượng nhỏ chỉ đủ để hai người nghe:“Tôi nghe nói cậu là bạn trai của Tiểu Hi?”“Vâng.” Sở Lập Thành không hề chần chừ, xác nhận ngay lập tức.“Cậu đã biết mối quan hệ của tôi và con bé?”“Vâng.”Ánh mắt Lâm Dục hóa ngạc nhiên, thầm đánh giá người đàn ông trước mắt.“Tôi nghe thấy Dương Việt Minh gọi cậu là cháu rể, không lẽ…” “Không, tôi vẫn chưa cầu hôn cô ấy.” Sở Lập Thành nắm bắt được ý của ông, không khách khí chen ngang vào.“À…” Dường như Lâm Dục vừa thở phào, nếp nhăn trên mặt cũng dãn ra.“Nhưng sớm thôi, tôi sắp cầu hôn cô ấy rồi.” Anh quăng một quả bom, khiến Lâm Dục lại nhăn mặt lần nữa.

“Bởi vì Lâm tiên sinh là ba của Tiểu Hi, tôi nghĩ ngài cũng cần được biết.”“Nếu đã biết con bé là con gái tôi, muốn cưới được nó cậu cũng phải đợi tôi đồng ý.” Lâm Dục nghiêm nghị trả lời.“Tôi hiểu tính khí của Tiểu Hi, ngoài tôi ra, không ai đủ tiêu chuẩn để cưới được cô ấy cả.” Anh ngừng một chút, ngẫm nghĩ, rồi lại nói: “Lâm tiên sinh, tôi đã ở cạnh Tiểu Hi từ lúc cô ấy vừa sinh ra, ngay cả ngài cũng không thể hiểu Tiểu Hi bằng tôi.”“Cậu…” Lâm Dục không khỏi cảm thán.

“Đúng là rất có khí chất.” Nói đoạn, ông lại đá mắt nhìn Hạ Thường Hi đang nghi hoặc nhìn hai người, rồi lại nhìn sang Sở Lập Thành.

“Nếu hai người thật sự kết hôn, hãy đợi đến mùa hè, khi đó ta sẽ thu xếp đến Thiên Tân, ta muốn tự mình dắt tay con bé trên lễ đường.”Sở Lập Thành không kiềm được cong môi cười: “Tôi có thể hiểu là Lâm tiên sinh đang tác hợp cho tôi và Tiểu Hi chứ?”“Còn cách nào khác sao? Ta chỉ vừa gặp con bé, không biết đứa nhỏ đó thích gì, ghét gì, nhưng cậu hẳn phải được tín nhiệm, mới có thể đi cùng nó hàng dặm xa xôi từ Trung Quốc đến đây.”“Cảm ơn ngài.”“Nếu muốn cảm ơn, giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt Tiểu Hi, khi ta đến Thiên Tân, hãy giúp ta đưa con bé ra ngoài, ta muốn trở thành một người cha tốt.”“Hạ tiên sinh và Hạ phu nhân nếu nhìn thấy điều này hẳn sẽ rất vui.”“Tiểu Hi là kết tinh của ta và Tiểu Vân, chẳng trách lại giống Tiểu Vân nhiều như vậy, ta muốn bù đắp cho con bé.” Đáy mắt Lâm Dục hiện lên vẻ gì đó ảm đạm, ông thở dài, rồi lại vỗ vai Sở Lập Thành.

“Đã trễ rồi, đi sớm đi, bảo vệ tốt cho Tiểu Hi giúp ta.”Sở Lập Thành nghiêm cẩn cúi đầu chào, vừa dợm quay gót, anh lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn Lâm Dục lần nữa, hỏi: “Ngài có biết ở Nottingham có nơi nào để đi dạo không?”“Ngày trước Hải Đường và Dương Việt Minh thường hẹn hò ở quảng trường chợ cũ, cậu có thể đưa Tiểu Hi đến đó thử.”Sở Lập Thành gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cúi đầu chào: “Cảm ơn ngài, tôi xin phép.”“Tạm biệt.” Lâm Dục trầm thấp nói.Hạ Thường Hi khoác tay Sở Lập Thành đang đến gần, hỏi khẽ: “Hai người nói gì vậy.”“Không có gì.” Anh mỉm cười thần bí.Cô hiếu kì quay đầu nhìn Lâm Dục, ánh mắt sâu xa chứa nhiều điều khó nói, sau cùng cũng chỉ gật nhẹ đầu một cái chào ông rồi quay người rời đi lên xe trung chuyển.Lâm Dục di chuyển, tiến ra khỏi cổng sắt, nhìn theo bóng xe đang khuất dần, biết là cô không thể thấy, nhưng ông vẫn đưa tay lên vẫy chào một cái.“Tạm biệt con gái.”.