Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 501: Phải nói cho cô ấy biết sao? Kỷ Hi Nguyệt liền kể lại cuộc điện thoại giữa cô và bố cho anh nghe




Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Đúng là có chút kỳ lạ. Nếu bố em dễ mềm lòng như vậy thì thật sự Đường Tuyết Mai rất có bản lĩnh.”

“Anh Hàn, có khi nào Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đã uy hiếp bố em không?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, sau đó cân nhắc một chút rồi nói: “Cũng có thể. Em đừng sốt ruột. Anh sẽ cho người đi điều thử xem.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu như giã tỏi. Cô hơi lo lắng cho bố: “Anh Hàn, bây giờ em muốn về nhà một chuyến, em sợ bố không vui.”

Triệu Húc Hàn nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười một giờ.

“Anh Hàn, đó là bố em.” Kỷ Hi Nguyệt tha thiết nói, “ Em sẽ kêu Long Bân đi cùng.”

Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt đầy vẻ lo lắng của cô, sau đó khẽ gật đầu: “Để anh gọi cho Long Bân, kêu cậu ấy tới đón em.”

Triệu Húc Hàn không thể đi cùng, vì Kỷ Thượng Hải dù sao cũng không chưa biết mối quan hệ giữa anh và Kỷ Hi Nguyệt.

Anh có thể nói cho toàn thế giới biết Kỷ Hi Nguyệt là người phụ nữ của anh, nhưng duy nhất với bố của Kỷ Hi Nguyệt là anh không dám nói bậy, bởi vì anh rất quan tâm cách nhìn của ông ấy đối với anh.

Nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt cho sau này mới được.

Long Bân ở tòa nhà bên cạnh, sau khi nhận được lệnh thì nhanh chóng có mặt ở bãi đậu xe để đợi sẵn.

Kỷ Hi Nguyệt đổi sang quần áo thoải mái rồi ra cửa, nói với Triệu Húc Hàn là tối nay cô không về, nhưng điều tra được bất kỳ chuyện gì có liên quan tới bố cô thì nhất định phải nói cho cô biết.

Kỷ Hi Nguyệt vừa rời khỏi, Triệu Húc Hàn cũng ra ngoài, anh phải về nhà cổ của Triệu gia.

Nếu Kỷ Hi Nguyệt ở nhà, anh sẽ bớt thời gian để ở với cô, mà bản thân anh cũng cảm thấy chỉ khi ở bên cạnh người phụ nữ này mới có cảm giác an toàn.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không có ở nhà, anh cũng muốn quay về nhà cổ để giải quyết chút công chuyện.

Tiêu Ân hiểu thấu suy nghĩ của cậu chủ  nhà mình. Cậu chủ thực sự rất quan tâm tới Kỷ tiểu thư, chuyện gì cũng nghĩ đến cô đầu tiên.

“Cậu chủ, anh nghĩ lần này thiếu gia Vân Sâm đưa tiểu thư Úy Mẫn  Nhi về cùng là có ý gì?” Tiêu Ân nói chuyện.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp: “Chuyện này không phải rõ ràng quá rồi à?”

“Triệu Nhất Gia thật sự đối xử với cậu chủ như vậy sao?” Tiêu Ân thở dài.

“Anh ta có bao giờ để tôi sống yên ổn đâu?” Triệu Húc Hàn cười khẩy, giọng cười đó làm cho Tiêu Ân cảm giác như có một luồng âm khí từ dưới lòng bàn chân truyền lên.

Có thể thấy cậu chủ thật sự rất thất vọng về người anh cả của mình.

“Vậy cô Úy Mẫn Nhi đó cậu chủ định giải quyết thế nào? Ngày mai cô ấy muốn đến sống ở biệt thự bán sơn Ngữ Cảnh.” Tiêu Ân nói, “Cậu chủ, anh không nói với Kỷ tiểu thư sao?”

“Tôi có nên nói với cô ấy không?” Triệu Húc Hàn nhíu mày.

Tiêu Ân ho khan: “Tôi cảm thấy, nếu cậu chủ thật sự quan tâm Kỷ tiểu thư thì vẫn nên nói một tiếng, nếu không với tính khí của Kỷ tiểu thư, cô ấy nhất định sẽ không vui.”

Triệu Húc Hàn siết chặt ấn đường: “Từ lúc nào mà cậu biết nghĩ cho cô ấy vậy?”

“Cậu chủ, cho dù anh có làm mặt lạnh đi chăng nữa thì phần tình cảm mà anh dành cho Kỷ tiểu thư mọi người đều thấy rõ. Nếu để cô ấy phát hiện anh đang giấu một người phụ nữ ở Ngự Cảnh, cô ấy sẽ rất đau lòng. Lẽ nào cậu chủ không sợ cô ấy đau lòng sao?”

Tiêu Ân biết cậu chủ là một người cứng rắn, bởi vì cậu chủ không thẹn với lương tâm nên không cần giải thích với mọi người.

Nhưng nam nữ yêu đương không phải như vậy. Một khi không cẩn thận, cả hai sẽ dây vào vướng mắc tình cảm, đôi bên cãi vã trở mặt, nhưng đau khổ nhất vẫn là mấy người bọn họ.

Cho nên, vì để cuộc sống của bọn họ được yên ổn, anh ta nhất định phải nhắc nhở cậu chủ. Vì anh ta biết, thực chất trong lòng cậu chủ rất quan tâm Kỷ Hi Nguyệt.

Triệu Húc Hàn rơi vào im lặng, trong đầu suy nghĩ  những lời Tiêu Ân vừa nói.

“Ngày mai cũng bảo cô ấy về Ngự Cảnh sống.” Kết luận cuối cùng của Triệu Húc Hàn.