Độc Chung

Chương 7: Không biết pháp lực của bảo ngọc này lớn bao nhiêu, có thể ngăn nổi yêu nghiệt cứ đến phủ này tác quái hay chăng.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau tỉnh lại, mãi hồi lâu Phương Tố chẳng dám ngẩng đầu nhìn người nằm bên. Cơ thể không đến nỗi kiệt sức nhưng có hơi oải, chẳng muốn động đậy tí nào nên mượn cớ nằm nguyên không dậy, nhắm mắt giả vờ ngủ, tránh phải nói chuyện với người kia.

Đường Kiều Uyên đã tỉnh từ đời nào rồi, thu trọn dáng vẻ ngủ say của y trong mắt. Bấy giờ thấy y rõ ràng đã tỉnh mà còn vờ ngủ thì cũng không lật tẩy, cười khẽ ngồi dậy, bước xuống giường rửa mặt chải đầu trước.

Phương Tố nghe tiếng lặng lẽ mở mắt, mấy vết cào sau lưng Đường Kiều Uyên nổi bần bật, vừa nhìn đã biết là được tạo ra thế nào, nhất thời nhắm chặt hai mắt, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng đêm qua, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng. Càng thế lại càng không muốn dậy, chỉ hận không thể chôn mình trong chăn cả ngày.

Nghĩ thì nghĩ thế, chứ cuối cùng đâu thể như ý. Đường Kiều Uyên không giục y, chỉ cho người đưa bữa sáng tới phòng, chẳng biết đã nấu bao nhiêu món ăn phong phú mà hương thơm sực nức cả phòng, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hương thơm đó càng thoảng càng gần, cứ như mọc chân sải bước tới dưới đầu mũi, rốt cuộc Phương Tố không kìm được mở mắt, phát hiện hoá ra là người ấy cố tình dụ dỗ y, cầm bát sứ đựng một chiếc bánh bao đến gần, thấp giọng cười bảo: “Bánh bao gạch cua hấp đây.”

Thế là không giả vờ được nữa, Phương Tố đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hắn, khoé môi chậm rãi vẽ nên nụ cười.

Đường Kiều Uyên đặt bát sứ trên chiếc bàn thấp ở đầu giường, đỡ y dậy, lúc bàn tay đỡ lấy lưng y, tuy không phải lần đầu nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy y gầy quá, gầy đến mức khiến người ta thương ơi là thương, bất đắc dĩ cười hỏi: “Món nào ngon cũng dâng lên cả, thế mà ngươi chẳng ăn được mấy miếng, ta phải làm sao để nuôi ngươi mập lên đây?”

Theo lời hắn nói, Phương Tố đi đến bàn nhìn, chỉ là bữa sáng thôi mà bày đầy cả bàn, món ăn càng ngày càng đa dạng, chỉ sợ y không thích. Thật ra món nào Phương Tố cũng thích, chỉ là chịu đói nhiều năm quen rồi, sức ăn rất ít, đã quen chỉ ăn ít một thôi, thế nên mỗi lần nhìn thấy những món ngon kia thì đều cảm thấy có lòng mà không có sức.

“Ngươi chuẩn bị nhiều quá rồi…” Phương Tố nhẹ giọng trả lời.

Đường Kiều Uyên làm như không hiểu ý y, cố ý bảo: “Chả lẽ ta chuẩn bị ít đi thì ngươi sẽ ăn được nhiều hơn à? Đấy là cái đạo lí gì không biết. Thế thì từ nay về sau ta chỉ chuẩn bị cho ngươi một bát thịt, ngươi có ăn hết sạch được không?”

Phương Tố không đáp lại được, không đọ nổi miệng mồm lanh lợi của hắn.

Người ấy cười thêm hai tiếng, cúi mình đi tất cho y, nói tiếp: “Thích gì ăn nấy, ăn càng nhiều càng tốt.”

Phương Tố gật đầu, Đường Kiều Uyên yên tâm hơn mấy phần, đích thân hầu y rửa mặt súc miệng, sau đó đưa y đến bàn ngồi xuống. Trước khi dùng cơm múc cho y nửa bát canh nấm tuyết khai vị, mình thì đứng dậy đi đến chỗ tủ gỗ bên tường, miệng nói: “Hôm nay trời đẹp, chọn một bộ y phục mỏng nhẹ cho ngươi, buộc tóc lên nữa, đã vào hạ rồi, thả ra như thế sẽ nóng toát mồ hôi đó.”

rdn_565e637a174e3

Phương Tố vừa bưng bát uống nấm tuyết, vừa đưa mắt nhìn động tác của hắn. Lúc nghe thấy hai chữ buộc tóc chợt ngẩn ra, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng gọi hắn: “Kiều Uyên.”

Đường Kiều Uyên tràn đầy vui vẻ, thích nhất là nghe y gọi tên của mình, ngoảnh đầu đáp lại, nghe y hỏi: “Ta… Bọc đồ hồi trước của ta được mang đi đâu vậy?”

“Bọc đồ nào cơ?” Người ấy giật mình, hỏi rồi mới phản ứng được, hẳn chính là đồ đạc Phương Tố mang theo lúc đến phủ, vì thế trả lời, “Ngươi nhắc thì ta sẽ sai người đi biệt viện mang đến, chắc là cất trong phòng thôi, hỏi một câu là biết.”

Dứt lời, Đường Kiều Uyên bước đến cửa sổ, gọi mấy thị nữ ở ngoài hiên. Đám thị nữ vào phòng, nghe hỏi thì đều mê mang, nghĩ mãi hồi lâu mới có một người nhớ ra: “Hình như bọc đồ kia đã bị vứt đi rồi ạ.”

Người ấy thoáng chốc sa sầm: “Ai cho phép ngươi vứt đi hả.”

Thị nữ thấy hắn nổi giận thì lập tức quỳ xuống nhận sai, mấy người khác sợ hắn giận cá chém thớt nên cũng quỳ xuống theo. Phương Tố khẽ giật mình, vội vàng gác bát và thìa lại, trước mặt cái người đang giận dữ đó, ngẩng đầu nói: “Không sao đâu… Ngươi đừng giận.”

Đường Kiều Uyên nghiêng mặt nhìn y, trong đôi mắt kia rõ ràng chất đầy thất vọng cùng nôn nóng, thế mà vẫn cố xin tội cho người khác, câu mắng vốn đã đến miệng nhất thời chẳng tuôn ra được nữa.

“Trang chủ…” Thị nữ quỳ dưới đất sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Tố xin tha cho các nàng, bấy giờ mới giải thích rõ rằng, “Trong bọc đồ kia chỉ có hai bộ quần áo cũ, tất nhiên nô tì không dám tự mình định đoạt, là Bạch Bình cô nương nói không cần giữ lại, nên mới…”

Đường Kiều Uyên cau mày, chỉ nghĩ Bạch Bình làm việc chu đáo, sao lại mắc phải sai sót thế này, đang lúc không vui thì cô nương được nhắc tới nghe thấy động tĩnh mà vào trong phòng.

Bạch Bình vén rèm lên, sau khi đi vào thì hành lễ gọi một tiếng “Trang chủ”, liền đó không đợi hắn chất vấn lại quay người hành lễ với Phương Tố: “Thưa phu nhân, cây trâm gỗ trong bọc đồ, nô tì đã thay người cất trong ngăn kéo bàn trang điểm rồi ạ.”

Sắc mặt Phương Tố vui vẻ, chẳng kịp hỏi cô làm sao lại biết mình để ý tới món đồ nào, đứng dậy chạy đến chỗ bàn trang điểm, kéo ngăn kéo ra, bên trong để một gói vải nhung, lại mở vải nhung ra, quả đúng là cây trâm gỗ đơn sơ vẫn luôn theo mình hơn mười năm đang nằm bên trong. Tâm trạng Phương Tố thể như mất mà tìm lại được, quay đầu cảm ơn Bạch Bình: “Đa tạ Bạch Bình cô nương.”

“Phu nhân quá lời rồi ạ.” Bạch Bình cong môi hành lễ, tiện thể đưa mấy thị nữ còn chưa hoàn hồn kia lui xuống. Trước khi đi quét tầm mắt qua gương mặt Đường Kiều Uyên, thấy được vẻ dịu dàng nhất trên gương mặt từ trước đến nay chỉ biết lạnh nhạt cười lả giả đó. Dừng lại một lát, cảm thấy vị phu nhân bỗng nhiên đến phủ này, có lẽ đúng là bảo ngọc trấn được cả toà phủ đệ không chừng.

…Chỉ là không biết pháp lực của bảo ngọc này lớn bao nhiêu, có thể ngăn nổi yêu nghiệt cứ đến phủ này tác quái hay chăng.

Bạch Bình cười thầm một tiếng, trong lòng lặng lẽ tăng thêm một món bảo vật.

Sóng gió ngắn ngủi trong phòng lắng xuống, Đường Kiều Uyên đã thu lại vẻ tàn nhẫn lộ ra khi nãy từ lâu, đi đến sau lưng Phương Tố nhìn thứ trong tay y, hỏi: “Tố Tố muốn cài cây trâm này ra ngoài à?”

Phương Tố tìm được món đồ quan trọng, tâm trạng đang tốt, nghe thế thì cười khẽ ra tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu trả lời: “Trang sức của nữ tử, sao mà ta dùng được… Đây là di vật mẹ ta để lại, ở bên ta hơn mười năm, lần này ta lại quên mất nó…”

Từ trong lời nói, Phương Tố thật lòng cảm thấy mấy phần tự trách.

Trước đây cây trâm này luôn được y lặng lẽ cất dưới gối, nếu như ban ngày chịu ấm ức thì ban đêm có thể lấy ra ngắm một lúc, chạm một cái, thế là an ủi được mình. Bây giờ ở bên Đường Kiều Uyên, như thể bỗng nhiên có thứ gì đó cực kì chắc chắn và chân thật, thay thế cây trâm gỗ che chở cho y, mọi sự an nhàn, cứ thế quên béng mất giữ nó bên cạnh.

Khoé mắt Phương Tố hơi đỏ, ngoài hối hận ra trong lòng còn có sự sợ hãi khó hiểu.

Người sau lưng không hỏi y gì cả, nghe y nhắc đến thứ thân thiết nhất, rũ mắt dang tay ra, ôm y vào lòng.

Cuối xuân đầu hạ, mây trôi lững lờ.

Thành Lân Châu lúc nào cũng náo nhiệt, trên đường người qua tấp nập, bên đường hàng rong nối tiếp, trẻ con chơi đùa chạy nhảy tới lui.

Phương Tố mặc y phục vàng nhạt, từ tốn đi cùng Đường Kiều Uyên, bàn tay trong tay áo được người ấy nắm lấy, ban đầu khiến y ngại ngùng mãi, về sau bị hàng loạt trò vui trên đường làm sao nhãng, Phương Tố mới dần bình tĩnh lại, kệ người ấy thích gì làm nấy, chỉ mải nhìn những thứ mới mẻ xung quanh.

Đi tới đi lui, Đường Kiều Uyên không khỏi tức cười, thình lình ôm lấy y, chẳng thèm để ý bốn phía có người nhìn ngó hay không, cười hỏi: “Tố Tố vừa ra đường một cái là nhìn khắp nơi, không buồn nhìn ta nữa.”

Trên mặt Phương Tố hiện lên mạt đỏ, chợt nghe người ấy thấp giọng trêu: “Ở trong phủ vẫn tốt hơn, chí ít thì lúc trong phủ ngươi sẽ nhìn lén ta.”

Nhất thời y không đất dung thân, ngay cả vành tai cũng nóng bừng.

…Cứ tưởng hành động lén lút của mình chưa bao giờ bị phát hiện, hoá ra người ấy biết hết.

Nhưng Đường Kiều Uyên vẫn không chịu tha cho y, ôm người chặt thêm, cười hỏi: “Ngoài này đẹp hơn, hay là tướng công của ngươi đẹp hơn? Hử?”

Phương Tố mím môi, cúi đầu tránh đi, ngặt nỗi người ấy cứ mãi không chịu buông lỏng, tránh thế nào cũng không thoát. Y chỉ sợ càng lúc sẽ càng nhiều người đi đường để ý, đành phải nhỏ giọng đáp: “Ngươi đẹp hơn…”

Đường Kiều Uyên cười thầm mãi, muốn hôn một cái trên khuôn mặt kia, lại lo y xấu hổ không chịu, ngẫm nghĩ một lát vẫn kiềm chế, không trêu tiếp nữa.

Lúc người ấy thu tay, Phương Tố xoay người nhìn ngó bốn phía, phát hiện hình như không có ai nhìn họ mới thầm thở phào, chẳng hề hay biết rằng, thật ra ở thành Lân Châu này, hiếm có ai không biết thân phận của Đường Kiều Uyên lắm. Những người đó có nỗi sợ, tất nhiên chẳng dám phóng mắt lộ liễu quá, chỉ sợ vạn nhất chọc giận hắn, tai hoạ lại ập đến thân.

Mọi người trên đường làm như không thấy, ai nấy nói chuyện đi lại, tựu chung chỉ có trẻ con mới không biết sợ, chớp cặp mắt ngây thơ ngửa đầu lên nhìn. Nếu như chạm mắt Phương Tố, sẽ toét miệng ra cười, làm mặt quỷ với y.

Phương Tố dần dần thả lỏng, có lẽ là bị đám trẻ con kia ảnh hưởng, trên mặt thấp thoáng hiện lên nụ cười, ngón tay khẽ khàng gấp lại, đan vào bàn tay người cạnh bên.

Cách đó không xa đằng sau, một cậu thiếu niên chừng gần mười tuổi ngạc nhiên nhìn y, vẻ mặt ngập tràn khó tin.