Độc Gia Sủng Hôn

Chương 30: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân (1)




Khi cô mở mắt ra lần nữa thì căn phòng đã sáng rực, vừa tỉnh dậy cô liền cảm thấy toàn thân mỏi mệt, eo mỏi lưng đau mà bên cạnh cô thì đã không còn ai.

Trời ạ, thật là một buổi tối đáng sợ!

Người đàn ông kia cứ như mấy trăm năm chưa đụng tới phụ nữ vậy, dục vọng cứ như sóng triều liên miên bất tuyệt, cứ tiếp tục như vậy, người mới biết chuyện nam nữ như cô quả thực ăn là không tiêu.

Điều có lẽ khiến cô nên cảm thấy may mắn chính là, tuy rằng vẫn còn đau nhưng đêm qua trong bóng tối anh ta không phải hoàn toàn không khống chế được thần trí giống như hôm trước.

Thậm chí lúc cô không ngừng khóc kêu đau, hắn còn nhỏ nhẹ nói những lời an ủi vỗ về bên tai cô.

Sau này, đều sẽ như vậy sao?

Giang Tâm Đóa gượng dậy, đang định lê thân thể mỏi mệt cùng cực của mình xuống giường thì ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ.

Sau khi cô đáp lời, quản gia Melina tươi cười bước vào, 'Tối qua cô ngủ có ngon không?'

Ngủ ngon đến không thể ngon hơn được! Khiến cô ngủ một giấc tỉnh lại cũng chưa biết bây giờ là mấy giờ!

Đương nhiên, những lời oán trách này Giang Tâm Đóa làm sao dám nói với Melina, cô chỉ nhìn bà mỉm cười, 'Cũng tốt lắm.'

'Tôi giúp cô chọn quần áo, hôm nay cô có muốn ra ngoài dạo một vòng không?' Melina vừa nói vừa nhanh nhẹn đi về phía tủ áo.

'Không đi.' Tuy rằng cô rất muốn đi tham quan một vòng Luân Đôn, thưởng thức cảnh đẹp của nơi xứ lạ quê người nhưng giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Cô muốn đi Mỹ một chuyến để thăm mẹ và em trai trước khi về nước. Nhưng chuyện này chắc chắn là phải bàn với Phạm Trọng Nam mới được.

Chỉ có điều, anh ta dậy sớm như vậy, không biết có còn ở nhà hay không nữa.

'Phu nhân, quần áo tôi đã chuẩn bị xong rồi, cô có muốn tôi giúp cô thay không?' Rất nhanh Melina đã mang y phục đến bên giường, thấy Giang Tâm Đóa đang ngồi ngẩn người trên giường, không biết đang suy nghĩ gì thì lên tiếng hỏi.

'Không cần đâu, tôi tự làm được rồi.' Hai tay Giang Tâm Đóa vẫn nắm chặt góc chăn.

Tuy rằng mệt mỏi nhưng tự mình mặc quần áo chắc là không có vấn đề gì.

'Vậy được, tôi đi ra ngoài trước.' Melina đặt quần áo xuống giường xong đang định xoay người rời đi thì đã bị Giang Tâm Đóa kêu lại, 'Melina...'

'Phu nhân, còn có gì cần tôi làm sao?'

'Cái đó...anh ta...còn ở nhà không?' Giang Tâm Đóa hỏi xong có chút không được tự nhiên cúi gằm đầu xuống.

Hành tung của chồng mình mà cô cũng không biết, còn phải hỏi quản gia, người làm vợ như cô có phải là rất thất bại không?

Melina là người thông minh đương nhiên hiểu câu hỏi của cô, bà chỉ không thể lý giải được là vì sao cô gái Đông phương này lại thẹn thùng quá mức như vậy, hỏi chuyện của chồng mình thì có gì mà phải ngại ngùng chứ?

'Phu nhân, Phạm tiên sinh đã đến công ty từ sớm rồi. Nếu như cô có việc tìm ngài ấy, có thể gọi điện thoại hoặc chờ buổi tối ngài ấy trở về.'

Gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam? Ngay cả số điện thoại của anh ta cô cũng không có nữa là.

Giang Tâm Đóa ngượng ngùng không dám lên tiếng, càng ngại không dám bảo quản gia đưa số điện thoại của Phạm Trọng Nam cho mình.

***

Cả ngày hôm đó Giang Tâm Đóa ở nhà hết chờ lại đợi, đợi mãi đến khi trời tối, ăn cơm tối xong Phạm Trọng Nam vẫn chưa về. Sáng hôm sau khi cô một mình thức dậy trên giường, nhìn chiếc gối bằng phẳng, lạnh lẽo bên cạnh mới biết hắn căn bản là không có về nhà.

Liên tiếp ba ngày Phạm Trọng Nam vẫn không trở về một lần nào.

Ngày thứ tư, Giang Tâm Đóa đã bắt đầu có chút thất vọng nhưng lại không có đủ can đảm gọi cho hắn. Cô sợ hắn vốn bận rộn cho nên không có thời gian về nhà, nếu như gọi điện thoại cho hắn, vậy chẳng phải càng quấy nhiễu công việc của hắn sao?

Chiều hôm đó, Giang Tâm Đóa cầm theo tập giấy vẽ tranh đến bên hồ định vẽ tranh nhưng tâm tư lại không hề bình tĩnh như những ngày trước bởi vì trưa nay cô nhận được điện thoại của mẹ mình từ Mỹ gọi đến hỏi cô lúc nào có thời gian qua đây thăm em trai. Lúc đó cô chỉ đành nói thác đi rằng Phạm Trọng Nam mấy ngày nay rất bận, cô không rời đi được.

Mẹ cũng không phải có ý thúc giục cô nhưng cô loáng thoáng nhận ra mẹ dường như có gì muốn nói lại thôi, cô hỏi mẹ có phải bên đó Tiểu Hàng có chuyện gì không thì bà lại nói là không có gì, bảo cô yên tâm.

Mãi cho đến khi ngắt điện thoại mẹ vẫn không tiết lộ thêm gì.

Cho nên cô càng muốn qua đó xem thử thế nào, dù sao cô ở đây cũng đâu có ích gì, không phải sao?

Cô muốn làm hết trách nhiệm của một người vợ, muốn làm gì đó cho chồng minh nhưng dưới tình huống thế này, cô căn bản là có lòng mà không có sức.

Vẽ rồi lại vẽ, thế nào cũng không vé được hiểu quả mà cô mong muốn, Giang Tâm Đóa áo não buông bút vẽ trên tay xuống.

Chính lúc này, Melina từ nhà chính vội vã chạy đến, báo với cô trong nhà có khách.

Thân thích của nhà họ Phạm, cho đến hôm nay ngoại trừ lão gia của nhà họ Phạm Phạm Nhân Kính mà cô đã gặp trong đám cưới cùng với người có ý đồ vô lễ với cô --Phạm Bác Văn, còn những người khác cô hoàn toàn không biết chứ đừng nói chi đến bạn bè của Phạm Trọng Nam.

Nhưng Phạm Trọng Nam không có ở nhà, thân làm một nửa chủ nhà như cô phải ra tiếp đãi cũng là phải lẽ thôi.

Giang Tâm Đóa không hề dị nghị gì đi theo Melina trở về nhà chính, lúc cô vào đến phòng khách đã thấy người khách đó đang đường hoàng ngồi nơi sofa, hưởng dụng trà và điểm tâm do người hầu dọn lên.

'Phu nhân, vị này là bạn của Phạm tiên sinh, Bách tiên sinh!' Melina nói nhỏ bên tai Giang Tâm Đóa sau đó nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang từ sofa đứng dậy, 'Bách tiên sinh, đây là phu nhân nhà chúng tôi, hai người từ từ nói chuyện, tôi xin phép.'

Nói rồi Melina nhanh chóng rời đi.

'Hello, tôi là Bách Thiếu Khuynh, có ngại tôi gọi cô là Tâm Đóa không?'

Người đàn ông trẻ tuổi này mặc sơ mi đen, quần màu xám khói trên tay là một chiếc đồng hồ Patek Philippe, nhãn hiệu đồng hồ mà mỗi một sản phẩm của nó đều cực kỳ sang quý. Anh ta có một gương mặt tuấn mỹ phi phàm, môi hồng răng trắng như một cô gái, những đường nét trên mặt cực kỳ hoàn mỹ, cả người toát lên một vẻ phong lưu hào sảng, không cần cố ý cũng toát lên một vẻ thu hút hết sức tự nhiên.

Thái độ của anh ta lại cực kỳ nhiệt tình và gần gũi, tuyệt đối không phải loại người khiến người khác chán ghé nhưng thái độ quá mức nhiệt tình cùng tư thế muốn tiến đến ôm cô khiến Giang Tâm Đóa theo bản năng lùi về phía sau.

'Chào anh, Bác tiên sinh.' Cô ôm tập giấy vẽ tranh lùi ra sau hai bước mới mỉm cười lên tiếng chào.

'Người đẹp, giọng lại càng ngọt!' Bách Thiếu Khuynh nhịn không được tán thưởng một câu, 'Tâm Đóa, khách sáo như vậy làm gì, gọi tôi Thiếu Khuynh là được rồi. Hoặc cô có thể giống như Frank vậy, gọi tôi là Paul.' Bách Thiếu Khuynh thấy cô lui về sau cũng không tiếp tục tiến lên, chỉ vươn tay, khóe môi lộ ra một nụ cười mê người.

'Chào anh.' Giang Tâm Đóa chỉ đành đưa tay nắm lấy bàn tay đang duỗi ra trước mặt mình theo phép lịch sự.

'Frank thật là tệ, kết hôn chuyện lớn như vậy lại không cho tôi tham gia, khiến tôi ngay cả cơ hội tặng quà cưới cũng không có. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải để tôi gặp mặt, xem người đẹp ở đâu đến mà có thể thu phục người đàn ông trước giờ không gần nữ sắc như Trọng Nam. Hôm nay gặp mặt mới biết quả nhiên bất phàm. Đẹp! Thật là xinh đẹp!'

Cho dù chỉ mặc một kiểu váy liền thân đơn giản màu trắng mà đã đẹp kinh người như vậy, cộng thêm hiện nay chủ nghĩa nữ quyền càng lúc càng thâm nhập vào xã hội khiến cho mỗi một cô gái bên cạnh hắn đều kiêu ngạo và bá đạo như muốn đem tất cả đàn ông trên đời này đạp dưới gót giày, vẻ đẹp kinh người Giang Tâm Đóa cộng thêm khí chất yếu đuối mong manh của cô, là đàn ông khó mà không bị cô hấp dẫn.

Cá tính của Bách Thiếu Khuynh trước giờ chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói sao thì nói, hắn với Phạm Trọng Nam biết nhau đã lâu như vậy rồi mà hắn lại cự tuyệt không cho hắn tham gia hôn lễ, thật sự là rất quá đáng.

Bách Thiếu Khuynh hắn làm sao có thể không đích thân lại xem mặt cô dâu mới của hắn chứ?

Quả nhiên vẫn là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!

Cũng khó trách Trọng Nam lại phí nhiều tâm tư như thế để cưới về nhà, hơn nữa còn dấu kỹ như vậy, kỹ đến mức người làm bạn lâu năm như hắn muốn gặp mặt lại khó hơn lên trời thế này.

Không biết, nếu như Trọng Nam thấy hắn trêu chọc vị giai nhân này thì sẽ thế nào nhỉ?

Tức giận? Nổi điên? Hay là ghen tức đến mất đi lý trí mà đánh người?

Chậc chậc! Chỉ nghĩ đến điều này, khóe môi Bách Thiếu Khuynh không khỏi lộ ra một nụ cười tà ác.

Muốn trách thì hắn tự trách bản thân đi, ngày thường đối với mọi người, mọi vật đều một vẻ lạnh tanh, hắn chờ mong có ngày thấy bạn tốt của mình vì một cô gái mà biểu lộ cảm xúc đã quá lâu rồi. Thế nên lần này Bách Thiếu Khuynh mới vội vàng từ Mỹ chạy về đây, mục đích ngoại trừ nhìn thử xem cô dâu mới của Phạm Trọng Nam mặt mũi thế nào, còn lại chính là muốn chọc cho người bạn tốt trước giờ tính tình luôn lạnh mạc của mình phát điên.

Hahaha, thật chờ mong nha!

Tuy rằng làm như vậy có lẽ là thực xin lỗi người đẹp vô tội bị hắn kéo xuống nước này!