Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 35: Lão Vu Bà




Long phu nhân không dám tin trợn to hai mắt, "Làm sao có thể, Noãn Noãn sao có thể có duyên kỳ ngộ này, nó...."

Long Chiếu An cười lạnh, "Nếu như không có Thánh Nguyên Vương gia, vậy thì còn có thể gọi là kỳ ngộ, nhưng hiện tại chẳng những không phải kỳ ngộ, hơn nữa...." Long Chiếu An phiền não hơi nhíu mày, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ mở miệng bảo, "Tất cả hình như đều chệch hướng đi ban đầu, thật không biết tương lai sẽ như thế nào...."

Long phu nhân đứng dậy, đi lên trước, nhẹ nhàng cầm tay Long Chiếu An an ủi, "Lão gia, có một số thứ chúng ta không thể cưỡng cầu, Hộ Long đường bình an hai mươi mấy năm, không phải rất tốt sao? Tại sao muốn...."

"Bà thì biết cái gì!" Long Chiếu An đột nhiên nổi giận, sắc mặt lạnh lùng, "Mặc dù Hộ Long đường có địa vị như hoàng tộc nhưng cũng chỉ như cái đinh trong mắt hoàng tộc. Nếu như có thực lực thì độc bá một phương, tiêu dao khoái hoạt, nếu như không có thực lực, liền như chúng ta, phải bám vào hoàng tộc, nhìn sắc mặt người ta mà sống. Bà cho rằng cuộc sống như thế có thể lâu dài sao? Ân oán một ngàn năm trước giữa Hoàng tộc và Hộ Long tộc cũng làm không rõ ràng lắm, hôm nay lại càng thêm không rõ! Đại Lý cùng Nam khâu, hiện nay Hộ Long đường ở trên, hoàng tộc ở dưới, còn lại tam quốc, chẳng lẽ còn chưa thấy được nguy cơ hay sao? Bà cho rằng năm đó tiên hoàng tại sao cố ý muốn Noãn Noãn vào cung, chỉ sợ cũng là đã sớm nghĩ tới chuyện này!"

Long phu nhân ngẩn ra, vẫn còn có chút không thể tin được, "Làm sao có thể, Noãn Noãn biết võ công ngoại trừ hai chúng ta, ngay cả Long phủ lão gia nhân cũng không biết, tiên hoàng ông ấy…”

Long Chiếu An vẫn cau mày, "Ta cũng vậy hy vọng là mình quá nhạy cảm, nghĩ quá nhiều!"

"Lão gia, chuyện cho tới bây giờ, con gái lại không nghe chúng ta nói, chúng ta cũng chỉ có thể là đi một bước nhìn từng bước. Ông cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, đêm đã khuya, vẫn là tranh thủ thời gian ngủ đi!" Long phu nhân thở dài, nhẹ giọng an ủi Long Chiếu An.

Long Chiếu An gật đầu một cái, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, mặt ủ mày chau.



Trong phòng, sau khi Noãn Noãn bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng, yêu nghiệt áo đỏ đó tại sao lại đưa nàng về phủ Thừa tướng? Chẳng lẽ hắn vốn biết thân phận của nàng? Nghĩ tới cử chỉ cổ quái của yêu nghiệt, Noãn Noãn liền cảm giác chuyện này không có đơn giản như vậy.

Cửa phòng bị đẩy ra, Noãn Noãn liếc mắt nhìn, Hoàng đế lang sói một thân tuyết trắng, dựa vào ở cửa phòng, khóe môi mỏng manh, cười khuynh quốc khuynh thành.

"Hoàng hậu còn chưa ngủ, là chờ trẫm sao?" Mộ Dung Thánh Anh cười híp mắt mở miệng, chậm rãi đi vào, đóng cửa phòng.

Noãn Noãn lạnh lùng nhìn hắn, "Tại sao lại trở lại?"

Mộ Dung Thánh Anh cười khẽ, "Có thể cùng Hoàng hậu chung chăn chung gối là trẫm mất nhiều hơi sức như vậy mới có được, trẫm làm sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?"

"Ngươi đã nói không cưỡng ép ta!" Giọng nói Noãn Noãn lạnh hơn.

Mộ Dung Thánh Anh cười ôn nhu, "Hoàng hậu, hiện tại trên người ta có thương tích, lại có hai loại độc, tay trói gà không chặt, căn bản cũng không phải là đối thủ của Hoàng hậu, Hoàng hậu chẳng lẽ còn sợ trẫm hay sao?"

Noãn Noãn không nói lời nào, chỉ là cảnh giác nhìn hắn.

Thật ra thì hắn nói rất đúng, cho tới bây giờ, Hoàng đế lang sói chẳng những bị người ta cắt móng tay, phế móng vuốt, hơn nữa không có một chút hơi sức, thậm chí có chút đáng thương, nhưng là không biết vì sao Noãn Noãn vẫn cảm thấy hắn rất nguy hiểm.

"Được rồi Hoàng hậu, hôm nay trẫm cũng mệt mỏi, không biết Hoàng hậu có thể cho trẫm một cái chăn bông, một cái gối không? Trẫm muốn nghỉ ngơi rồi!" Mộ Dung Thánh Anh chậm chạp mở cửa, giống như vô cùng mệt mỏi tựa ngáp một cái.

Noãn Noãn trực tiếp đem chăn cùng gối đầu ném cho hắn.

Mộ Dung Thánh Anh đem chăn trải trên mặt đất, cả người chui vào, cuộn lại cực kỳ chặt, sau đó ngước mắt hướng Noãn Noãn cười một tiếng, "Hoàng hậu, ngủ ngon nhé!"

Nói xong, nam nhân trực tiếp nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát, hô hấp từ từ trở nên sâu dần, hình như thật đã ngủ.

Noãn Noãn nhìn Mộ Dung Thánh Anh nằm dưới đất nhíu mày.

Trên đất mặc dù trải thảm hoa, trong góc cũng có lò sưởi, nhưng bây giờ là đầu mùa đông, vô cùng lạnh, nằm trên mặt đất nhất định là vừa lạnh lại cứng, không ngờ một Hoàng đế như hắn nhưng lại có thể ngủ.

Noãn Noãn ngồi ở trên giường, nhìn Mộ Dung Thánh Anh trên đất ngủ yên một chút cũng không buồn ngủ. Nàng thật không nghĩ ra Mộ Dung Thánh Anh tại sao phải làm như vậy!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Noãn Noãn không biết ngủ từ khi nào, nhưng bị một âm thanh khàn khàn lay tỉnh.

"Lạnh...." Trên đất Mộ Dung Thánh Anh co rúc thành một đống, âm thanh khàn khàn kêu.

Noãn Noãn cũng cảm giác được một trận lạnh lẽo, lò sưởi trong góc đã sớm bị tắt, trời đã bắt đầu sáng lên.

"Mẫu hậu, con lạnh...." Đột nhiên, một âm thanh trầm bật ra từ môi Mộ Dung Thánh Anh.

Noãn Noãn lạnh lùng nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chân trần từ trên giường nhảy xuống, tháo chăn gấm của Mộ Dung Thánh Anh ra.

Trong áo ngủ bằng gấm nam nhân lạnh run lẩy bẩy, trên mặt ửng hồng, ánh mắt mơ hồ rời rạc.

Noãn Noãn khoát tay, cái trán của nam nhân nóng kinh người.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Noãn Noãn bắt được cánh tay của hắn, nam nhân lại giống như bị đau tựa như co rụt lại.

Noãn Noãn ngẩn ra, nàng nhớ rõ ràng tay trái Mộ Dung Thánh Anh rách một chút da, tay phải… Nàng vạch ống tay áo nam nhân lên, có một hàng lỗ kim thật nhỏ, đã chuyển màu đen.

Đây là do kẻ mặc áo đen ngày hôm qua làm. Noãn Noãn thầm mắng mình một câu, nhanh chóng xoay người lại mang ra hòm thuốc nhỏ tùy thân, chẩn bệnh vì nam nhân.

Ngân châm được phát hiện quá muộn, đã chạy dọc theo máu ở toàn thân nam nhân, Noãn Noãn chỉ có thể sử dụng nội lực, đem ngân châm bức ra, sau đó bôi thuốc giải độc.

Từ đầu chí cuối, đầu Mộ Dung Thánh Anh vẫn co người, không ngừng kêu mẫu hậu, giống như là một đứa bé đáng thương bất lực.

Băng bó kỹ, thả ống tay áo nam nhân xuống, Noãn Noãn nhỏ giọng nói, "Được rồi, lát nữa ta đi làm cho ngươi chút thuốc hạ sốt, ngươi uống vào sẽ không sao!"

Mộ Dung Thánh Anh vẫn rũ đầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mê ly như cũ, nhưng nụ cười bên khóe môi lại càng lúc càng lớn, "Mẫu hậu, người tới tìm con rồi sao? Đừng bỏ con lại, con sẽ ngoan...."

Noãn Noãn ngẩn ra, đang muốn ngắt lời của hắn, lại bị hắn ôm ở trong ngực, gọi mẫu hậu mẫu hậu.

"Hoàng huynh, người không có sao chứ?" Mộ Dung Thánh Khuynh ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa phòng, nghe được âm thanh.

Noãn Noãn quay đầu, đang muốn mở miệng, chỉ nghe thấy Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên quát to một tiếng, "Lão Vu Bà, ngươi cút ngay, cút ngay!"

Noãn Noãn không kịp chuẩn bị lại bị hắn đẩy ra, lập tức nặng nề lăn trên đất.

Quay đầu nhìn, Mộ Dung Thánh Anh chui vào cái bàn thấp, sợ đến cả người run lẩy bẩy, trong miệng vẫn kêu "Cút ngay cút ngay!"

Noãn Noãn nhíu mày, nàng biết hiện tại Mộ Dung Thánh Anh nhất định là bởi vì kịch độc phát tác, phát sốt mê thất tâm trí, như vậy có lẽ sẽ tra được một chút bí mật nàng căn bản cũng không biết.

"Mộ Dung Thánh Anh, ngươi đừng sợ!" Noãn Noãn chui vào dưới đáy bàn, thử dỗ dành hắn ta, "Ngươi nói cho ta biết, Lão Vu Bà là ai, Lão Vu Bà.....A!"

Noãn Noãn còn chưa nói hết, Mộ Dung Thánh Anh đang nghe ba chữ Lão Vu Bà đột nhiên nổi điên, bất thình lình cắn lên mu bàn tay nàng.

Một cảm giác đau tan lòng nát dạ....

_________________