Độc Hưởng

Chương 19: Em trai PK thầy Thẩm




Từ sau buổi liên hoan, mối quan hệ của Tiêu Dịch và Ôn Tử như đã vượt qua được đường ngăn cách.

Đặc biệt là Ôn Tử, cô không còn như trước đấy muốn che giấu mối quan hệ này mà có thể thản nhiên đề cập với người khác.

Không tính những người thân thiết như Giản Chi, ngay cả bạn bè xung quanh nếu ai có hỏi cô cũng sẽ trả lời.

Chuyện này khiến Tiêu Dịch rất phấn khích, chưa được mấy hôm đã gọi vợ ngọt xớt. Ôn Tử xấu hổ, lúng túng chẳng biết làm thế nào, lại bị Tiêu Dich quấn suốt đành thường xuyên chạy trốn đến chỗ Giản Chi.

Giản Chi nhìn hai người họ ầm ỹ đấu võ mồm thấy cũng hay hay nên cứ kệ họ thích làm gì thì làm. Chỉ có Thẩm Quân Mặc cảm thấy thiếu kiên nhẫn, bực mình. Cái tên Tiêu Dịch không có đầu óc kia chỉ nghĩ đến bản thân, phá hỏng hết không gian riêng tư của anh và Giản Chi.

Nhưng người thật sự khiến Thẩm Quân Mặc đầu đầu còn chưa xuất hiện. Mà người này, anh chắc chắn không thể dùng thủ đoạn đối phó như đối phó với Tiêu Dịch được.

Giản Đan đang ngồi chơi game trong điện thoại trên sô pha ở phòng khách thì nghe tiếng gõ cửa. Trò chơi đang đến hồi gay cấn, cậu nhanh chóng nhìn cầu thang. Hẳn là ai đó còn bận bịu dọn dẹp phòng ốc, tìm kiếm trang phục cho cậu ở lại.

Giản Đan nhíu mày thiếu kiên nhẫn, chẳng còn cách nào đành để điện thoại xuống sô pha, chán nản đi mở cửa.

“Có đặt trước không?”. Mặc dù khó chịu vì bị người ta cắt ngang khi chơi game nhưng Giản Đan vẫn quan tâm đến việc làm ăn của chị mình. Cậu cố gắng kìm nén tính tình, khách khí hỏi.

Đối với việc người mở cửa là một khuôn mặt xa lạ, Thẩm Quân Mặc cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên là bao. Anh bình thản nhìn cậu thanh niên có khuôn mặt giống Giản Chi đến vài phần, rồi nhìn qua bộ đồ hoạt hình quen thuộc thì trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.

“Không có”.

“Xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ tiếp những vị khách đã đặt lịch hẹn trước, ngài không có thì không thể…”. Nghĩ đến việc chơi game, Giản đệ nói với tôc độ cực nhanh. Nhưng cậu còn chưa dứt lời đã thấy người đàn ông ngoài cửa bình tĩnh bước qua cậu đi vào nhà.

Bộ não Giản đệ lờ mờ chưa kịp xử lý thông tin. Đến khi hồi phục tinh thần thì đã thấy người đàn ông kia nhàn nhã ngồi lên ghế mây trong phòng khách, trên tay cầm một tách trà ấm, hơi nóng lượn lờ trong không trung.

Ô hay, còn có cái kiểu tự cho mình là người trong nhà nữa cơ đấy. Giản đệ xông tới, tức giận nói: “Anh có vấn đề hả? Đã nói không đặt trước thì không tiếp khách rồi”.

“Cậu là ai?”. Thẩm Quân Mặc chẳng hề bị dao động, từ từ uống một ngụm trà rồi hỏi.

“Tôi là ông chủ ở đây”. Giản Đan vụng về trả lời.

“Ồ” Thẩm Quân Mặc không ngẩng đầu, nói: “Sao tôi nhớ chủ quán là nữ?”.

Chẳng ngờ sẽ bị vạch trần, Giản Đan thiếu tự tin nói: “Tôi là bạn trai cô ấy, tương lai sẽ kết hôn. Quán này cũng sẽ có phần của tôi”.

Thẩm Quân Mặc đặt tách trà xuống, nhấc mắt, vẻ mặt thản nhiên quét từ trên xuống dưới Giản đệ, cuối cùng thốt ra một câu: “Cậu trưởng thành rồi!?”.

Thật ra Giản Đan năm nay đã học lớp 11. Vóc người cao ráo, tuy nhìn qua hơi thon gầy nhưng vì cậu có tham gia các môn thể thao ở trường nên nhìn qua cũng không có vẻ gầy yếu. Hơn nữa đây còn là giai đoạn cậu dậy thì, âm thanh biến đổi hơi khàn khàn, yết hầu cũng nhô ra. Nhưng xui xẻo là cậu lại có một khuôn mặt trẻ con búng ra sữa, da dẻ trắng trẻo, dù có phơi nắng cũng không đen nổi.

Điều này khiến cho Giản Đan luôn cảm thấy khốn khổ. Mặc kệ cậu cố tình ăn mặc như thế nào, mọi người cũng đều nghĩ cậu là trẻ con. Tuy cậu đúng là mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng tâm lý của những cậu con trai mới lớn đều hy vong mình sẽ ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

Vì vậy khi Thẩm Quân Mặc không chừa một đường lui nào, đặt cho cậu một câu hỏi chạm đến nỗi khổ sở thầm kín của cậu thì mặt cậu đỏ phừng như gà chọi. Dáng vẻ dường như có thể nhào tới đánh cho Thẩm Quân Mặc một trận.

Đúng lúc này Giản Chi ở trên lầu nghe được tiếng nói chuyện nên đi xuống. Cô cảm thấy trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc sống nhưng vẫn mỉm cười đi đến, chắn giữa hai người.

Giản Chi nhìn em trai đang tức giận, lại quay sang nhìn hơi trách móc Thẩm Quân Mặc đang ngồi thảnh thơi. Haiz, đúng là đã giở tính con nít ra thì đàn ông cũng chẳng phân biệt tuổi tác.

“À…Để em giới thiệu hai người với nhau”. Giản Chi cảm thấy nhức đầu nhưng vẫn phải lên tiếng phá tan sự im lặng bây giờ.

Đầu tiên cô giới thiệu với Thẩm Quân Mặc: “Đây là em trai họ của em, Giản Đan, nghỉ hè nên thằng bé đến đây chơi, sẽ ở lại một thời gian. Bộ đồ lần trước anh mặc chính là của em ấy”.

Thẩm Quân Mặc đã sớm đoán ra được thân phận Giản Đan của nhưng anh vẫn im lặng, quay về phía Giản Chi nhẹ cười.

Từ khi quen biết Thẩm Quân Mặc đến nay Giản chi vẫn không miễn dịch được với nụ cười vô tội đáng yêu này của anh. Chỉ cần cô sơ sẩy một chút sẽ bị thu hút đến ngẩn người. Tuy rằng bây giờ cô đã hiểu hơn về Thẩm Quân Mặc, biết tính cách thật của anh thuộc dạng “âm u” nhưng đối với sự chăm sóc dịu dàng ân cần của anh vẫn chẳng có sức đề kháng.

Bị anh nhìn mãi, gò má của Giản Chi dần ửng hồng. Nhưng cô ngại có em trai ở đây nên cố gắng trấn tĩnh lại, nói với Giản Đan: “Giản Đan, đây là bạn trai chị, anh Thẩm Quân Mặc”.Vì là lần đầu tiên giới thiệu bạn trai với người nhà nên cô cũng hơi ngượng. Tuy vậy trong ánh mắt còn có thêm sự tự hào, như muốn nói: “Bạn trai chị đấy, rất oách đúng không”.

Vẻ mặt phức tạp của Giản Chi rơi vào trong mắt em trai lại trở thành một hình ảnh khó chịu, bực bội.

Cậu dường như chịu hết nổi, kéo Giản Chi đến cạnh mình.

“Tiểu Chi! Chuyện gì thế này? Sao lại có bạn trai, yêu đương từ bao giờ? Sao không kể với em? Anh ta là ai? Có thể tin được không? Sao mà tin được chứ? Em cảm thấy anh ta không phải người tốt? Còn nữa, sao chị có thể đưa áo ngủ của em cho người ngoài mặc? Đây là bộ đồ yêu thích của em, trên áo còn in hình Luffy đấy”.

Cậu càng nói càng buồn. Lúc đầu âm thanh còn được đè thấp nhưng càng về sau càng tăng cao, cậu hùng hùng hổ hổ hét toáng lên.

Ánh mắt Giản Chi nhìn Thẩm Quân Mặc đầy áy náy, Cô không khách khí đánh bốp một phát vào cánh tay Giản Đan: “Em nói nhỏ lại đi. Để người ta nghe được còn tưởng nhà có chuyện gì”.

Giản Đan vô cùng buồn bã. Cậu không thèm nhìn Giản Chi, cũng không nói thêm câu nào nữa.

Giản Chi vẫn chưa có ý buông tha cho em trai, cô bắt đầu nói: “Còn nữa, sao em dám gọi chị là Tiểu Chi? Chị là chị của em đó”.

“Cái gì mà không thể tin được. Anh ấy là giảng viên ở đại học K đấy. Đừng có nói mấy câu làm tổn hại danh dự người khác như vậy”.

“Chị cũng hết cách mới phải đưa áo ngủ của em cho anh ấy. Anh ấy giúp chị nên bị ngấm mưa ướt sũng từ đầu đến chân, chẳng lẽ chị cứ để anh ấy mặc nguyên bộ đồ ướt mà ngủ qua đêm ư?”.

Giản Đan nãy giờ im lặng, nghe được đến đoạn này bỗng trợn tròn mắt, quay sang nhìn Giản Chi rồi lại quay qua trừng mắt với Thẩm Quân Mặc.

“Chị, chị cho anh ta qua đêm rồi hả?”. Cậu dằn lòng, thì thầm bên tai Giản Chi.

Sau khi nghe xong, Giản Chi sững sờ, nhìn vẻ mặt tò mò còn muốn nói của em trai thì mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Giản Đan. Rồi cô liếc nhìn Thẩm Quân Mặc, thấy anh dường như chẳng nghe thấy gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải như em nghĩ. Em ở trường rốt cuộc học được cái gì hả? Đầu óc toàn nghĩ vớ vẩn”. Giản Chi nắm được thóp của em trai, đổi hướng bắt đầu giáo dục Giản Đan.

Giản Đan mới nãy còn xù lông giờ ngoan ngoãn như chú sư tử nhỏ trước mặt Giản Chi. Bị Giản Chi lải nhải bên tai cũng chẳng phản kháng, chỉ đứng yên, cúi đầu lắng nghe. Lâu lâu nhân lúc Giản Chi không để ý, cậu sẽ ngẩng đầu lườm Thẩm Quân Mặc đang vui vẻ ngồi xem kịch ở bên kia.

Hai chị em họ ở chung thật thú vị. Thẩm Quân Mặc cũng bất giác bật cười. Nhưng nụ cười này bị Giản Đan nhìn thấy, cậu cảm thấy rất ngứa mắt. Cứ như vậy Giản Đan kết thù, Thẩm Quân Mặc chuốc oán.

Trong số các anh chị em họ, Giản Đan thân thiết với Giản Chi nhất. Cậu nhỏ hơn Giản Chi khoảng mười tuổi. Khi còn bé, mỗi kì nghỉ đông và nghỉ hè, Giản Chi đều về nhà ông bà nội chơi. Còn Giản Đan lúc đó được bố mẹ gửi hẳn cho ông bà nuôi. Giản Đan thực sự rất thích chạy theo sau Giản Chi , hệt như cái đuôi nhỏ.

Bình thường cậu nghịch ngợm như chú khỉ nhỏ nhưng chỉ cần Giản Chi nạt một tiếng, cậu lập tức ngoan ngoãn ngay.

Nói cho cùng, chỉ là do Giản Đan qua yêu quý chị Chi. Vì thế khi cậu nghe Giản Chi có đối tượng yêu đương thì đã có phản ứng như trẻ con mới lớn. Hơn nữa Thẩm Quân Mặc lại trưng ra vẻ mặt “muốn đấm”, lời nói lại tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông như cậu.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, mỗi lần Thẩm Quân Mặc đến gặp Giản Chi đều được Giản Đan tiếp đón “cực kì nồng nhiệt”. Cậu còn khiêu khích hỏi sao anh đường đường là một giảng viên đại học mà lại suốt ngày ăn chực cơm nhà người khác.

Thẩm Quân Mặc không đáp lại, anh chỉ thi thoảng cố ý thân mật với Giản Chi trước mặt Giản Đan. Cứ như vậy, Giản Đan tự bắt đầu, tự kết thúc, lại còn bị Thẩm Quân Mặc chọc cho tức điên lên.

Mới đầu Giản Chi còn thường xuyên khuyên nhủ hai người mỗi khi họ gây hấn. Sau cô thấy hai người này giống con nít, nên mặc kệ, cứ để bọn họ tự đấu đá với nhau.

Dần dần, chẳng biết có phải do trời động hay không, Giản Chi bỗng nhận ra có điều gì đó đang chậm rãi thay đổi. Hai người như nước với lửa đột nhiên đứng cùng một chiến tuyến.

Về phía Thẩm Quân Mặc cô vẫn thấy bình thường nhưng bên đứa em trai thô lỗ của cô thì có sự thay đổi cực kì lớn. Thỉnh thoảng cô trách móc Thẩm Quân Mặc thì cậu sẽ lên tiếng bảo vệ anh.

Giản Chi cực kì kinh ngạc. Cô bắt đầu để ý hai người này từng li từng tí nhưng chẳng phát hiện được nguyên nhân. Đành nhân lúc hẹn hò với Thẩm Quân Mặc thì hỏi ra những thắc mắc trong lòng.

“Em trai em tính tính rất quật cường. Anh làm cách nào thu phục được cậu ấy vậy?”.

Hai người đang nắm tay nhau đi dạo dọc bờ sông. Thẩm Quân Mặc nghe cô hỏi thì cười cười, ra vẻ nói: “Quên mất anh là ai à? Cậu nhóc như vậy anh nắm thóp mấy hồi”.

Giản Chi bật cười: “À, à, vậy hả!”.

Thẩm Quân Mặc nhìn khóe miệng cong cong của Giản Chi, hỏi: “Em không tin? Có muốn thử qua không?”.

“Thử gì chứ? Em có phải là sinh viên của anh đâu?”.

“Không phải ư?” Thẩm Quân Mặc nhíu mày. “Em chẳng phải đang theo anh học tiếng Pháp à?”.

Rồi chẳng đợi Giản Chi trả lời, anh tự mình gật gù, nói: “Mà thật ra cần gì thử, chẳng phải em đã sớm bị thu phục rồi sao”.

Dứt lời anh nắm chặt tay Giản Chi, giơ lên giữa hai ngươi, vẻ mặt đắc ý.

Giản Chi vừa giận vừa ngại, chỉ im lặng lườm anh. Trong đáy lòng thầm than, cái sự ngây thơ quả nhiên rất dễ lây lan. Người này ngày ngày tiếp xúc với Giản Đan nên càng ấu trĩ rồi.