Độc Lộ Tu Chân

Chương 19: Trở Về (Hạ)




Ngay sau đó Lưu Phong liền đi đến bên một bức tường trong căn phòng, tay đặt lên bức tường liền bắt đầu kéo lên bên trong là một cái ngăn nhỏ, bên ngoài còn có thêm một lớp băng mỏng tỏa ra luồng hàn khí khiến nhiệt độ của căn phòng liền giảm mạnh.

Chẳng mấy chốc căn phòng liền bị đóng băng từ từ, bên kia Lưu Phong liền lấy trong túi trữ vật ra một Thanh đoản đao màu lam nhạt, chém lấy mảng băng xuống, mảng băng vừa bị chém xuống liền bắt đầu hóa lỏng.

Hóa thành một lồng chất lỏng bay giữa tay Lưu Phong, hắn liền cầm luồng này chất lỏng đi đến bên cạnh Con gái hắn, Bạch Linh thấy vậy hỏi: “Đây là thứ gì mà hàn khí cường hãn đến vậy.”

Lưu Phong liền đáp lại: “Đây là Cực hạn băng tâm, là thứ bảo vật mà ta liều chết để lấy được, vì nó mà ta phải ngủ say gần năm mươi năm mới có thể tỉnh lại.”

“Bây giờ tẩy tủy cho con bé, ta liền lấy ra dù có chút không nỡ, cái này có thể giúp cho con bé lúc ngưng tụ Kim đan liền không dưới cực phẩm, còn có tỷ lệ đạt được Băng đan trong truyền thuyết, nếu hên hơn nữa liền có thể có được thiên phú hệ băng a.”

“Cái này băng tâm dường như không thể tái sinh được, khiến ta tiếc nuối không thôi.”

“Lúc lần thứ hai độ kiếp ta liền định sử dụng nó nhưng lại không nỡ, bây giờ tym đau như cắt.”

Một bên Bạch Linh biểu hiện lên bộ mặt khinh thường nói: “Ngươi cái này keo kiệt, làm sao lại có thể sống đến bây giờ a.”

“Đến con gái của ngươi mà ngươi còn tiếc nuối đến thế, liền không thấy mất mặt sao.”

Nhưng hắn nào có chịu yếu thế hắn liền chọc lại: “Ngươi thấy phụ thân nào tốt như ta chưa, đan dược Ngũ chuyển đều có thể lấy ra, đến Tinh Hạch hung thú, Băng tâm liền vô giá liền cũng dân ra, ngươi liền nói có ai như ta không.”

Hắn nói xong vẻ mặt liền tiện hề hề, trên mặt dường như hiện lên dòng chữ “Nàng nói đi là ai.”

Nghe xong nàng quay mặt chỗ khác tránh né ánh mắt của hắn nhỏ tiếng nói: “Không.”

Lưu Phong chí ít cũng là Độ Kiếp tu vi như thế nào lại không nghe thấy, trong lòng không khỏi dân lên kiêu ngạo chi khí. Sau đó liền đi đến bên con gái nói nhẹ: “Băng nhi con phải cố lên, nếu không chịu được liền nói cho phụ thân nghe biết không.”

Nàng liền đáp lại: “Vâng.”

Sau đó hắn liền lấy bình đan dược màu tím ra, đổ viên đan dược ra mùi thuốc liền tỏa ra khắp cả căn phòng, viên đan dược liền đã ngưng tụ ra ý thức phản kháng lại Lưu Phong, nó liền hóa thành một con Bọ cạp, do không chiếc bình áp chế nó liền bộc phát tu vi.

“Ầm..”

Tu vi liền phóng đến Thiên Tiên cảnh, con bọ cạp liền rít to: “Két..két.. Chỉ là hạng sâu kiến mà dám phục dụng bản tọa.”

Bên kia Lưu Phong bị uy áp của viên đan dược khiến khí huyết đình trệ lại, miệng chảy ra tiên huyết, nhưng hắn vẫn đứng phía trước che chắn cho con gái, phía xa Bạch Linh thấy vậy cũng không khỏi biến sắc.

Nàng liền không ngờ rằng viên đan dược này bị kiềm chế lâu như vậy, linh tính còn chưa tiêu tan hết, không những không tiêu tan mà nó còn có thể tu luyện lên đến Thiên tiên cảnh, không khỏi khiến cho sắc mặt nàng liền âm trầm.

Viên đan dược thấy hắn và Bạch Linh tu vi bất quá chỉ có một cái Độ Kiếp và một cái Nguyên Tiên còn cô bé ngoài kia thì chỉ có Kết Đan cảnh.

Mắt của con Bọ Cạp liền không khỏi sáng lên, ngạo mạn nói: “Ha Ha, đúng là trời giúp ta, bổn đan liền như thế bị nhốt vạn năm, khi ra ngoài liền gặp các ngươi cái này sâu kiến, khiến bổn tọa liền vui mừng không ngớt.”

Bên kia Lưu Phong cùng Bạch Linh liền đồng âm nói: “Ngươi nói xong chưa?”

Sau đó Lưu Phong liền nhe răng nói: “Ngươi biết đây là địa bàn của ai không, mà chưa gì đã ngạo mạn như thế.”

Bạch Linh liền không giống hắn trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm, vẻ mặt hiện lên sự nghiêm túc, nàng và hắn đều hiểu sự việc này đã rất nghiêm trọng.

Bên kia Lưu Phong không đến một giây liền kích hoạt đại trận của căn nhà, đống chất cao như núi Tinh Hạch liền bị ngốn hết một nửa, Linh khí liền cuồng bạo lên, áp đặt lên trên thân của con bò cạp khiến nó bị đè xuống mặt sàn, sàn nhà giống như Kỳ Kim không một chút sức mẻ, bên kia Bach Linh liền ăn ý vận dụng pháp quyết “Cửu Lôi bí điển: đệ thất Lôi Ngục.”

Hư không lôi điện màu đen liền hiện lên, bắt đầu đan xen hợp nhất lại với nhau tạo thành lôi cầu bao quanh con bọ cạp lại, con bọ cạp bên trong sợ hãi gào thét: “Các ngươi không thể làm hại ta, nếu không ta sẽ cùng các ngươi đồng quy vu tận

Đến nó liền không ngờ chỉ có một cái Độ kiếp và một Cái Nguyên Tiên liền khiến nó không kịp phản ứng mà rơi vào hiểm cảnh.

Lưu Phong liền lạnh giọng tròng mắt hiện lên sát khí nói: “Ngươi liền là cái thá gì mà cùng chúng ta đồng quy vu tận.”

“Ngươi chỉ là một viên đan dược cỏn con có chút linh tính liền coi trời bằng vung.”

Hắn một tay chưởng khống linh khí đè nén con Bò cạp một tay đập nhẹ vào đan điền, từng tia hỗn độn khí liền bắt đầu toát ra theo da hắn tiết ra. Bên kia con bọ cạp liền thất kinh miệng run cầm cập nói: “Đây là không thể, tại sao một cái Độ Kiếp lại có thể chưởng không Hỗn Độn chi khí..A….”

Hắn liền cảm nhận được hỗn độn chi khí đang dần ăn mòn ý thức của hắn, không khỏi khiến hắn hoảng loạn, dù sao cũng dùng cả vạn năm duy trì ý thức, vừa mới được tự do liền đối mặt với cái chết, thì có người nào có thể bình tĩnh được.

Nhưng hắn liền chưa duy trì được bao lâu thì ý thức liền bị tẩy sạch sẽ, thân hình bọ cạp cũng tiêu biến chỉ để lại một viên màu tím đan dược lơ lửng ở giữa không trung, bao bọc bên ngoài liền là một cái quả cầu lôi, sau đó cũng dần tan biến đi.

Bên kia Lưu Phong sắc mặt tái nhợt đi liền khuỵu người xuống, bởi vì chưởng khống căn nhà bên trong đại trận, tinh thần lực tiêu hao không phải là thứ mà hắn có thể chịu được, chỉ mấy hô hấp mà tinh thần lực của hắn liền cạn kiệt.

Bạch Linh thấy vậy liền chạy lại nâng hắn lên, bắt đầu hỏi hang tình hình: “Ngươi không sao chứ?”

Hắn liền cười thảm đáp lại: “Nàng cảm thấy bây giờ ta không sao ư, liền điều khiển một chút đại trận của căn nhà này, nhưng chưa được mấy giây tinh thần lực đã cạn, thức hải kém chút nữa liền khô nứt.”

“Nàng bây giờ nếu muốn giúp liền đến bên kia lấy dùm ta vài viên Định Vân đan đi, là cái viên trắng trắng bên kia ấy.”

Bạch Linh liền bỏ hắn ra, đi đến bên giá sách bắt đầu tìm kiếm đan dược cho hắn, nhưng kiếm được nửa đường thì nàng thấy bên cạnh liền có một cuốn sách, trên đó liền có một ít chữ kỳ quái giống như những chữ mà nàng đã thấy trên máy ảnh.

Khiến nàng không khỏi hứng thú lên lấy luôn cuốn sách và vài viên Định Vân đan lại chỗ hắn, sau khi đưa đan dược cho hắn thì nàng lấy cuốn sách ra đưa hắn nói: “Ngươi có thể dạy ta ký tự trên đây được không.”

“Ừm.”

Nàng nói xong, hắn liền chưa quan sát gì hết đã đồng ý, nhưng vừa quay lại nhìn thì thấy nàng cầm cuốn sách bên trên có ghi “ Ngạo Mạn Chi Niên Lưu Phong.”

Liền làm hắn vừa nuốt viên đan dược xém chút nữa liền phun ra, hắn lắp bắp nói: “Ngươi muốn học những chữ trên này làm gì.”

Bạch linh bóp bóp tay không ngần ngại đáp: “Ngươi đã đồng ý bây giờ liền muốn nuốt lời.”

“Ta nói trước cho ngươi biết, Đao kiếm không có mắt và nắm đấm cũng vậy.”

Nàng vừa nói xong hắn liền câm như hến, chỉ có trên trán mồ hôi bắt đầu tiết ra, miệng liền run run nói: “Ta..ta đâu có nuốt lời đâu.”

Nàng nghe thế khuôn mặt liền vui vẻ trở lại, sau đó thì đi lại một góc lấy ra cái ghế trúc ngồi xuống, lấy ra máy ảnh bắt đầu mày mò.

Bên kia Lưu Phong liền đứng dậy bẻ bẻ tay, đi đến bên viên đan dược lấy nó đưa cho con gái nói: “Con ăn viên đan dược này đi, phụ thân ở một bên hộ pháp cho con, à còn cái linh dịch này nữa.”

Hắn liền đi đến bên cạnh Bạch Linh đứng, mắt còn liếc liếc cái máy ảnh, lòng thầm than: “Bảo bối của ta, sao ngươi lại cứ như thế rời xa ta.”

Con gái hắn bên kia bắt đầu đưa viên đan dược lên trên miệng nuốt xuống, uống thêm cái kia linh dịch, sau đó khoảng hai hô hấp, cơ thể đều bắt đầu toát ra từng luồng hàn khí, khiến căn phòng bắt đầu đóng băng một lần nữa nhưng nhiệt độ còn không ngừng giảm xuống, khiến Lưu Phong với Bạch Linh liền cảm thấy hàn khí xâm nhập.

Hai người liền kinh hoảng, bắt đầu bộc phát ra chân khí và tiên nguyên hộ thể, nhưng luồng hàn khí kia vẫn rất mạnh mẽ khiến cho bọn hắn ngưng trọng lên, Lưu Phong nói: “Nơi đây không thể ở lâu chúng ta đi trước, tạm thời để con bé ở lại đây.”

Sau đó hắn liền quay đầu lại nhìn con gái, thì thấy nàng đã bị một tảng băng bao bọc lại bên trong, bên trong tảng băng còn có một lớp nhàn nhạt màu lam lưu quang đang bồng bềnh, bên ngoài không gian còn có băng điệp bay bay.

Nhưng điều khiến hắn không hiểu thấu, chỉ có tẩy tủy nâng cao linh căn một chút, có cần phải làm ra động tĩnh lớn như vậy không.

Đang suy nghĩ thì một bàn tay kéo cổ áo hắn lao ra khỏi căn phòng, sau đó nói: “Nhanh phong ấn căn phòng này lại, cái này Băng tâm của ngươi liền niên đại đã vượt qua trăm vạn năm rồi, khi nàng xuất quan nắm chắc sẽ ngưng tụ được băng đan, liền thiên phú đều đã xuất hiện rồi.”

Hắn liền giật mình chỉ chỉ vào trong căn phòng run run nói: “Là cái kia hồ điệp sao?”

Nàng liền gật đầu.

Nhưng không chờ Lưu Phong hoàn hồn, nàng liền đóng cửa phòng tu luyện lại, vẽ lên cánh cửa mấy quả phù văn phong ấn không cho hàn khí thoát ra, bởi vì một khi nó thất thoát ra liền nguy hiểm, bởi vì bọn hắn liền đang ở trong không gian truyền tống, không có đường để chạy.

Nhưng đang nói thì hàn khí liền thấm thoát qua bức tường tiết ra ngoài, mặt hai người liền bắt đầu trầm xuống, Lưu Phong nói: “Bây giờ gian phòng này chỉ có thể cầm cự được khoảng hai canh giờ đã là cực hạn của nó, bây giờ chúng ta cần phải bố trí càng nhiều trận văn phong ấn càng tốt.”

Hắn liền lấy trong túi trữ vật ra Một cây nguyên bút, còn lấy ra bảy bình Định Vân đan còn có Bồi Khí Sinh Ngọc Đan.

Lưu Phong quay lại với nàng nói: “Hành động nhanh lên, hàn khí đang ngày một mạnh lên, căn phòng này liền đã bắt đầu ngưng tụ băng sương rồi, sợ chưa đến một nén nhang nữa liền phá toái chứ đừng nói hai canh giờ.”

Nàng liền gật đầu: “Được.”

Hai người liền bắt đầu vẽ trận văn với phù văn, không tới một phút liền vẽ lên hơn mười tòa trận pháp và phù văn, trên mặt liền có mồ hôi lăn xuống, hai người lập tức cầm đan dược nhét vào trong miệng, bắt đầu vẽ thêm trận văn cùng phù văn.

Sau hơn một canh giờ, căn phòng kia rốt cuộc cũng phá toái, hàn khí bắt đầu tản mát ra bây giờ không thấy bên trong có gì bởi vì luồng hàn khí này đã dày đặt đến mức cô đọng lại thành một mảng trắng buốt, khiến bọn hắn cũng kinh hoảng, trận văn cùng những mảng kia Phù Văn liền như giấy bị xé rách ra từng mảng một.

Bọn hắn lần đầu tiên suy nghĩ tẩy tủy cho nàng liền không nghĩ đến tình thế như bây giờ.

Bây giờ một khi chạy ra ngoài, liền sẽ bị không gian truyền tống này xé nát ra thành ngàn mảnh, bởi vì trận pháp này của hắn liền là di chuyển trong không gian phong bạo, nhưng con đường sẽ nhanh hơn không ít.

Nhưng đầu hắn liền nảy số, lấy trong túi trữ vật ra một cái quan tài băng dài gần ba trượng rộng một trượng, hắn liền nói: “Vào nhanh vào nhanh chứ để cái kia hàn băng phá hết trận văn chúng ta liền đi đời nhà ma.”

Nửa đường leo vào nàng lại quay đầu lại nói: “Nhưng tại sao lại phải vào cái quan tài băng này.”

Hắn liền vội vã nói: “Nhanh lên a, không vào nhanh là không kịp.”

Hàn khí chẳng mấy chốc liền công phá hơn phân nửa trận pháp và phù văn.

Hai người cũng đã vào bên trong quan tài băng và đóng nắp lại, bên trong quan tài băng liền kích hoạt lên trận pháp quan tài bắt đầu liền lại, bên trong Bạch Linh chưa kịp phản ứng thì đôi mắt bắt đầu nặng trĩu, thì nghe tiếng của Lưu Phong: “Đây là quan tài mà ta khi thức giấc thì đã thấy mình nằm bên trong này nên nàng đừng lo, hàn khí kia liền không làm gì được nó đâu, nhắm mắt ngủ một giấc là trăm năm chứ mấy, Hắc Hắc.”

“Ta cũng không muốn lựa chọn thế này, nhưng bây giờ tình huống quá cấp bách.”

“Bên kia sau khi truyền tống xong, mọi sự việc đều sẽ do đệ tử của ta lo liệu vậy, ta trước khi vào đây liền đã gửi truyền âm cho hắn.”

Nhưng hắn vừa nói xong thì hai người liền chìm vào giấc ngủ say, bên ngoài hàn khí kia liền phá toát tầng cuối cùng của trận văn, vỗ một cái mạnh vào Quan tài băng nhưng vẫn không thấy hề hấn gì, hàn khí liền bắt đầu tản ra đi đến mọi ngóc ngách của căn nhà.

Nhưng định sông phá căn nhà để ra ngoài nhưng liền bị một lực lượng thần bí trong căn nhà dội ngược lại, cứ như thế cả căn nhà liền chìm trong sự tĩnh mịch chỉ có hàng khí càng ngày càng tăng lên khiến cả căn nhà liền biến thành một tảng băng lớn từ bên ngoài nhìn vào liền thấy bình thường nhưng tới gần lại mới rùng mình khi thấy cảnh vật bên trong.

Cứ như thế liền trôi qua ba năm truyền tống trận cũng liền đi đến hồi kết.

Bên kia trong một ngọn núi, có một nam đồng đang ngồi trên cành cây miệng cắn một lá cỏ than thở: “Haiz, sư phụ lần này hắn biệt tăm lần bảy năm, bỏ lại ta cô đơn một mình chăm sóc cái tiểu sư muội quậy phá này.”

Nhưng đột nhiên ngọc giản hình như một cái điện thoại bên cạnh hắn liền run lên, phát ra một luồng âm thanh gấp rút: “Tiểu Lang nếu ngươi nghe được tin nhắn này, hãy ngay lập tức chạy nhanh xuống mật thất kích hoạt hết các trận pháp lên.”

“Nếu không lỡ như lúc đáp xuống xảy ra sai sót gì, thì cả cái tông môn này liền thành hang băng đó.”

“Tài nguyên trong phòng hai người các ngươi cứ lấy tu luyện, nhưng không được quá lạm dụng khiến căn cơ mất ổn định.”

Nghe vậy mặt hắn liền nghiêm túc lên, hóa thành một đạo lưu quang bay vào bên trong gian nhà to nhất trên núi, vừa bay bay bên trong một bụi cây liền ló ra một cái đầu, hai mắt sáng lên, phóng theo đạo lưu quang đi đến gian nhà.