Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 48: Cần sao




Mấy ngày sau, cửa chính An Viễn hậu phủ, Tú Nhi không yên lòng dặn Lâm Mị: "Tiểu thư, ngài nhất định phải chú ý, gặp được nguy hiểm liền chạy a."

Lâm Mị cười: "Ta cũng không phải tiểu hài tử, yên tâm đi."

Đã lâu cũng không có người dong dài quan tâm nàng như thế, cảm giác còn không quen.

"Mị nhi, qua đi, chính mình nhiều chiếu cố chính mình." Triệu thị tha thiết dặn, trong lòng lại vui sướng ngập tràn.

Ở chuyện hoàng thương, Lâm Mị thua thảm, bây giờ bà xem Lâm Mị, thuận mắt rất nhiều.

"Tam tiểu thư." Khổng di nương theo trong phủ chạy ra, còn kéo Lâm Thiến Khanh vẻ mặt không tình nguyện.

Tới trước mặt, Khổng di nương âm thầm đẩy Lâm Thiến Khanh.

Lâm Thiến Khanh cắn răng một cái, phù phù thoáng cái liền quỳ gối trước mặt Lâm Mị: "Tam tỷ, van cầu tỷ đem danh sách kia cho muội đi. Chuyện hoàng thương không thành, không liên quan tới muội a, đó là lỗi của Chu Bảo Trạch. Tam tỷ, tỷ không muốn giận chó đánh mèo lên muội có được không?"edit: voi còi

Giọng nói của Lâm Thiến Khanh cũng đủ lớn, khiến rất nhiều người đi trên đường cũng nghe được.

Lâm Mị chân mày hơi nhăn lại, nhìn Lâm Thiến Khanh không quan tâm.

Hôm nay Lâm Thiến Khanh thực sự là bất cứ giá nào, dù sao di nương nói, nếu như không ở danh sách mà Thất vương gia cho chọn một phu quân, cuộc sống của nàng sau này nhưng chính là nước sôi lửa bỏng.

"Tam tỷ, tỷ không thể bởi vì nam nhân khác giận chó đánh mèo, phá hủy cuộc đời của muội a." Lâm Thiến Khanh nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, "Tam tỷ, tỷ đáng thương đáng thương muội đi."

Trước mắt bao người, lập tức lại muốn đến thời gian xuất phát, Lâm Mị thoáng cái bị bức vào "Tuyệt cảnh".

"Đây là ngươi chính mình muốn danh sách kia, sau này ngươi đừng hối hận!" Lâm Mị căm giận cắn răng nói, "Tú Nhi cho nàng!"

"Đa tạ Tam tỷ." Lâm Thiến Khanh đứng lên, thõng xuống tròng mắt cúi đầu đắc ý cười trộm.

Chẳng qua chỉ là quỳ một cái, di nương nói quả nhiên không sai, đem Lâm Mị bức đến nước này, nàng ta không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.

Đợi được nàng tìm một phu quân tốt, thoát khỏi cái hầu phủ này, sau này căn bản không cần nhìn sắc mặt của Lâm Mị.

Lâm Mị thở phì phì lên xe ngựa, rời đi.

"Ngươi hồ nháo cái gì?" Quay lại trong phủ, Lâm Bác Nguyên trực tiếp thét hỏi: "Ở trên đường cái, ngươi không chê mất mặt sao?"

"Lão gia, Tứ tiểu thư chỉ là muốn nhanh lên một chút chọn lấy một người, để xuất giá a." Khổng di nương vội vàng tiếp lời, vì Lâm Thiến Khanh tìm lý do.

"Hừ." Lâm Bác Nguyên hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Ông đương nhiên là hi vọng Lâm Thiến Khanh nhanh chút gả đi, đứa bé này thật là quá mất mặt.

Làm chuyện gì cũng không biết trước tiên nên dùng đầu óc suy nghĩ, ngu không ai bằng!

Xe ngựa của Lâm Mị ở ngoài cửa thành cùng Âu Ngạn Hạo hội hợp, mọi người cùng nhau gấp rút lên đường.

Chỉ là đi cũng chưa được ba dặm, thủ hạ của Âu Ngạn Hạo đột nhiên phát hiện vương gia nhà bọn họ không thấy. Chỉ có ngựa của vương gia nhà bọn họ đi theo mọi người.

"Nhìn cái gì vậy? Gấp rút lên đường!" Nhạc Thần quát lớn một tiếng, thủ hạ lập tức không dám nhìn nhiều hơn nữa, nghe lệnh gấp rút lên đường.

Vẻ mặt Nhạc Thần nghiêm túc, trong lòng lại là mau khóc.

Vương gia nhà hắn không thể khắc chế một chút sao?

Đang tốt đẹp tại sao muốn chui vào trong xe ngựa của Lâm tam tiểu thư?edit: voi còi

Đó là xe ngựa của cô nương gia a!

Đường đường vương gia, một nam tử phương tiện đi vào sao?

Âu Ngạn Hạo mới sẽ không quản Nhạc Thần đang suy nghĩ gì, mà là hỏi Lâm Mị: "Ta nghe nói Lâm Thiến Khanh lại làm chuyện ngu xuẩn."

"Ừ." Lâm Mị mỉm cười, chậm rãi ăn điểm tâm mà Tú Nhi chuẩn bị cho nàng mang theo.

"Đợi lần này trở về, làm cho nàng nhớ lâu một chút mới tốt." Âu Ngạn Hạo sẽ không đem Lâm Thiến Khanh để vào mắt, thế nhưng, Lâm Thiến Khanh vậy mà muốn cho Lâm Mị xấu mặt, hắn nhưng không thể làm như không biết.

"Ngươi đưa danh sách kia, có thứ tốt sao?" Lâm Mị nhíu mày hỏi.

"Ta a!" Âu Ngạn Hạo chỉ vào cái mũi của mình sau khi nói xong, đột nhiên ý thức được không đúng, "Ta không phải này nọ, không đúng... Mị nhi, nàng bắt nạt ta."

Lâm Mị thiếu chút nữa bị điểm tâm trong miệng làm nghẹn chết, trắng mắt liếc Âu Ngạn Hạo một cái: "Nói chuyện tử tế chút!"

Người lớn như vậy, như vậy có ý tứ sao?

"Ngươi là quỷ tướng." Chẳng lẽ là tin đồn sao?

"Kia đều là cho người khác nhìn. Với nàng tự nhiên không giống nhau." Âu Ngạn Hạo không buông tha bất luận cơ hội nào kéo gần quan hệ.

"Bên kia là tình huống nào?" Lâm Mị nói sang chuyện khác.

"Phía nam dị tộc luôn luôn cũng không an phận, gần đây vẫn quấy rối biên cảnh. Tướng sĩ thủ thành bên kia tiêu diệt không được." Âu Ngạn Hạo không để ở trong lòng nói.

"Tình huống khẩn cấp không?" Lâm Mị chậm rì rì hỏi.

"Chỉ là đi quấy rối bách tính, đột nhiên cướp đoạt, sau đó, chính là mũi tên của bọn chúng có độc. Người trúng tên sức lực sẽ suy yếu vô lực, tuy không đến mức bỏ mạng, thế nhưng chiến lực (lực chiến đấu) hoàn toàn không có." Âu Ngạn Hạo đơn giản giới thiệu một chút tình huống bên kia.

"Cũng không có phiền phức quá lớn." Lâm Mị gật đầu, thảo nào Âu Ngạn Hạo không gấp, đi chậm rì rì đâu.

Trên đường vô sự, chờ sau khi đến biên thành phía nam, hiểu biết tình huống, Âu Ngạn Hạo chân mày cau lại: "Thời gian dài như vậy, các ngươi còn không biết chỗ bọn chúng dừng chân?"

"Vương gia, không phải chúng thuộc hạ vô năng, thật sự là địa hình trong núi phức tạp, bọn chúng một khi trốn vào, các tướng sĩ liền dễ gặp phải ám toán." Thủ thành tướng sĩ cũng là bất đắc dĩ.

"Vậy trước liền đi tìm hiểu địa hình đi." Âu Ngạn Hạo hiện tại cũng không có phương pháp nào tốt, cũng tìm không được người, đi đâu tiêu diệt?

Âu Ngạn Hạo an bài người xong, dặn Lâm Mị để cho nàng ở trong thành không muốn ra khỏi thành, lúc này mới mang người đi dò đường.edit: voi còi

Lâm Mị nhìn tướng sĩ thủ thành, cười nói: "Không biết người bệnh ở nơi nào?"

"Cô nương là đại phu?" Tướng sĩ vừa rồi còn kỳ quái đâu, lúc nào bên người vương gia nhiều ra tới đây một cô nương nũng nịu, thì ra là đại phu sao?

"Phải." Lâm Mị gật đầu.

Ánh mắt tướng sĩ sáng lên, vội vàng mang theo Lâm Mị đi nhìn những binh lính trúng độc.

Lâm Mị kiểm tra nhìn một chút, đứng dậy: "Độc này cũng không khó giải."

Tướng sĩ kích động nhìn Lâm Mị, ôm quyền nói: "Cô nương, không biết cần gì, ta lập tức làm cho người ta đi chuẩn bị."

"Dược liệu không ở trong thành." Lâm Mị cười nói, "Ta muốn ra khỏi thành đi tìm."

"Thế nhưng, vương gia..." Tướng sĩ nghĩ đến mệnh lệnh trước khi đi của Âu Ngạn Hạo, chần chừ.

"Yên tâm, ta không có việc gì." Lâm Mị đi ra ngoài, "Gọi người chuẩn bị cho ta một con ngựa."

"Cô nương, việc này vạn vạn không thể!" Tướng sĩ cũng mặc kệ cãi lời Âu Ngạn Hạo mệnh lệnh.

"Chẳng lẽ ngươi liền trơ mắt nhìn những binh lính này suy yếu vô lực hay sao?" Lâm Mị chất vấn.

"Nhưng, an nguy của cô nương... Không như nhiều mang một số người bảo hộ cô nương." Tướng sĩ vừa mới nói đến đây, đột nhiên cảm giác được bên hông nhẹ, trường kiếm hắn treo ở bên hông bị Lâm Mị trực tiếp rút ra.

Hắn ngay cả phản ứng cũng không có kịp phản ứng, chỉ nghe đinh một tiếng vang nhỏ, bên hông trầm xuống, trường kiếm vào vỏ.

"Ngươi cảm thấy ta cần người bảo hộ?" Lâm Mị như cười như không liếc mắt nhìn tướng sĩ.

Ánh mắt tướng sĩ rơi trên tảng đá xanh cao hơn nửa người trên mặt đất kia, bị lưỡi dao sắc bén chỉnh tề chém thành hai nửa, cổ cứng ngắc, chậm rãi lắc đầu.