Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 177: Tiểu cô nương rất xảo quyệt!




Hắn rốt cuộc đang thử nàng ư?!

Cố Tích Cửu vừa động trong lòng, tiếp tục đánh giá bức vẽ kia một chút, sau đó lại nhìn nhìn Tả thiên sư, khuôn mặt đẹp hiện lên biểu tình kinh ngạc: "Người này trông rất giống thiên sư đại nhân! Đây là bức tự họa thiên sư đại nhân hay sao?"

Đế Phất Y nhướng mày, cười như không cười nhìn nàng: "Ngươi cảm thấy hắn là bức tự họa của ta? Chúng ta rất giống nhau sao?"

Cố Tích Cửu thở dài nói: "Nói thật, khí độ hoàn toàn không giống. Ồ, chẳng lẽ hắn là huynh đệ song bào thai của thiên sư đại nhân?"

Đế Phất Y cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng: "Rốt cuộc, ngươi chưa từng nhìn thấy hắn?"

Đôi mắt Cố Tích Cửu chợt lóe, dứt khoát thừa nhận: "Từng thấy!"

"Thấy ở đâu?"

Cố Tích Cửu khoanh tay:" Điều này có liên quan tới thiên bẩm? "

"Ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của bổn tọa là được."

Cố Tích Cửu mỉm cười, cười rất quyến rũ: "Tả thiên sư chỉ có quyền lực thí nghiệm ta có thiên bẩm hay không. Nếu như không nói rõ, thứ lỗi ta không thể nói."

Tiểu cô nương thật sự rất xảo quyệt!

Đế Phất Y bấu nhẹ đầu ngón ở trên bình phong, trong mắt dường như có ánh sáng loé lên: "Nó thật sự có liên quan tới thiên bẩm."

"Thấy ở trong mộng."

Đế Phất Y liếc mắt nhìn nàng một cái, cười như không cười: "Trong mộng? Trong mộng của hắn hay là trong mộng của ngươi?"

Cố Tích Cửu bình tĩnh trả lời: "Tất nhiên là trong mộng của ta."

"Ồ, thì ra ngươi đã nằm mơ." Đế Phất Y nói giọng ý vị thâm trường. Hắn vươn chân ra, nửa dựa vào mạn thuyền, tìm một tư thế thoải mái nhất: "Vậy ở trong mộng ngươi đã làm gì hắn?"

Giọng điệu này của hắn sao lại giống như đang đi tìm công lý cho bức tượng chạm ngọc kia?

Xem ra Tả thiên sư dường như là chủ nhân của bức tượng ngọc!

Hắn điều tra ra được, nàng đã lột quần áo của tượng ngọc, vì thế nên tìm nàng tính sổ?

Chẳng lẽ kẻ thần bí phá rối ở sau lưng nàng là hắn?

Bây giờ hắn vẽ bức tranh này là vì muốn thử nàng?

Chỉ lột một bộ quần áo mà thôi, không được xem là tội lớn, đúng không? Có đáng để hắn báo thù hay không?

Trừ phi trên quần áo của bức tượng chạm ngọc có gì đó kỳ lạ, có lẽ nếu lột bỏ quần áo của tượng ngọc thì không thể khởi động được trận pháp?

Nhưng ở trên bộ quần áo kia nàng không phát hiện ra phù chú hay hoa văn nào, ngoại trừ nguyên liệu có chút đặc biệt, mặc vào rất thoải mái, nó không giống như một pháp bào......

Cố Tích Cửu ngồi ở chỗ kia, trong đầu giống như chong chóng suy đoán một loạt nghi vấn.

"Vì sao không nói lời nào? Chột dạ?" Đế Phất Y gõ gõ lên bức tranh.

"Ha ha, ta có thể làm gì với nó? Đó chỉ là giấc mơ, vốn dĩ không thể làm được...... Ta có chút ấn tượng mơ hồ......" Cố Tích Cửu hàm hồ trả lời.

"Thiên bẩm không chấp nhận được sự bất cẩn qua loa." Đế Phất Y nói giọng lạnh lùng.

Cố Tích Cửu thở dài: "Vậy để ta cẩn thận ngẫm lại."

Đế Phất Y cười cười, không nói nữa, bàn tay phất ở trên bức vẽ kia một cái, bức vẽ trực tiếp hóa thành tro bụi biến mất, sau đó hắn dựa nghiêng trên nơi đó, nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Tích Cửu: "......"

Tiểu Thương, bức vẽ tượng chạm ngọc rốt cuộc là ai? Là huynh đệ của Tả thiên sư này sao? Hay là chính hắn?" Cố Tích Cửu hỏi Thương Khung Ngọc ở trong lòng.

Thương Khung Ngọc giống như đã chết, không có một chút hồi âm.

"Này, ngươi sẽ không chết máy vì thiếu năng lượng đấy chứ?" Ngón tay Cố Tích Cửu gõ gõ vòng tay ở trên cổ tay.

Thương Khung Ngọc vẫn không có phản ứng.

Hỗn đản, sao lại chọn thời khắc quan trọng như vậy mà chết máy!

"Tả thiên sư, thí nghiệm thiên bẩm tổng cộng có mấy trình tự?" Cố Tích Cửu dứt khoát hỏi thẳng người phụ trách chính.

"Sợ sao?" Đế Phất Y mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt dường như có ý lại tựa như vô tình nhìn lướt qua chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng.