Độc Phi Vs Tà Vương

Chương 49: Tiểu cô nương , mua ta đi ...!




Cố Mạn Phi bật dậy, cơ thể nàng xoay vài vòng trong không trung, cất tiếng dõng dạc:

-  Để tại hạ xem vật này, có thể tại hạ biết chút ít...

Vô số cặp mắt đổ dồn về phía Cố Mạn Phi, vị chủ trì buổi đấu giá nhìn nàng, nói:

- Công tử biết vật này? Nó là thứ gì vậy

Cố Mạn Phi sắc mặt bình thản:

- Để tôi xem qua đã...

Ở nơi này, vị chủ trì buổi đấu giá cũng không sợ có người dám cả gan gây chuyện, nên liền đưa vật đó cho nàng xem.

Cố Mạn Phi cầm vật đó trong tay,hàng lông mày chau lại!

Nguyên liệu làm ra vật này thật kì lạ, ngọc không phải ngọc,kim loại không phải kim loại,mà cũng không phải đá quý nhân tạo, nếu là một trong những số đó thì chỉ cần sờ thôi Cố Mạn Phi cũng có thể nhận ra ngay được.

Cầm vật đó trong tay, lạnh tựa như băng...

Loại nguyên liệu này, lần đầu nàng nhìn thấy.

Tạo hình vật này vừa cổ kính vừa đơn giản,nhìn lướt qua thì giống như một chiếc đồng hồ cổ,nhìn kĩ thì không phải. Chỉ là trong đó có một viên bảo thạch có hình dạng giống như mặt một chiếc đồng hồ đeo tay... Một màu xanh nước biển, theo nhịp tay nàng cầm nắm vật đó, có thể cảm nhận thấy giống như mặt nước đang chuyển động... sâu thẳm như đại dương,giống như một đôi mắt thần bí vậy...

Cố Mạn Phi nắm vật đó trong tay nhưng không cảm nhận thấy bất kì một chấn động nào trong đó cả...

Hay đây chỉ là một chiếc vòng tay có hình dáng gần giống như một chiếc đồng hồ đeo tay?

Chất liệu rất chi là nổi bật... nhưng nhìn không ra nó có tác dụng gì?

Nàng lật đi lật lại vật đó vài lần,rồi dùng ngón tay xoay hai, ba lần... thì những viên đá gấp lại với nhau đã bị từ từ tách rời ra, nhìn giống như một chiếc vòng đeo tay tuyệt đẹp.

Cố Mạn Phi có chút thất vọng, lúc vừa mới nhìn thấy vật đó nàng còn cho rằng trên thế giới này đã xuất hiện thêm một nhân vật xuyên không giống nàng, vật này là do người đó làm rơi...

Nhưng giờ thì rõ ràng là không phải...

Hoặc đây chỉ là một món trang sức có hình dang đặc biệt cổ quái mà thôi.

Cố Mạn Phi trước nay đều không thích mấy thứ đồ trang sức này nên liền trả lại nó cho vị chủ trì...quay người trở lên nhị lầu... 

Vị chủ trì cầm lấy vật đó, giở ra, mắ sáng ngời:

- Thì ra vật này là vòng tay bảo thạch! Một tạo hình quá là đặc biệt!

Dưới ánh sáng của ngọn nến, món đồ đó sáng lóa, lấp la lấp lánh, nổi bật, hút mọi ánh nhìn...đặc biệt là các nữ nhân.... Thế nên giá khởi điểm của vật đó cũng không hề thấp.

Giá khởi điểm là 5 vạn lượng, trong nháy mắt đã vụt tăng thành 15 vạn lượng.

Cố Mạn Phi thầm cười, cái món đồ sáng lóe này mà mang trên người thì thật giống như mang theo một quả bom trên người...

Cái món này có cho không nàng cũng chả thèm lấy.

Nàng khoanh tay trước ngực, tiếp tục xem náo nhiệt, bỗng trong đầu nàng vang lên một giọng nói:

- Tiểu cô nương, mua tôi đi!

Cố Mạn Phi ngơ ngác, ai đang nói?

- Là tôi! Là thứ mà ngươi vừa giám định ý, nhanh mua tôi đi!

Giọng nói tiếp tục vang lên.

Cố Mạn Phi:

-...."... cái vòng tay ấy thành tinh rồi sao????

🤐🤐🤐🤐🤐