Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch

Chương 39




Đến ngày 16, sáng sớm, Thẩm Hạo liền tới phòng Hòa Sinh. Từ kiểu dáng búi tóc đến bội sức quần áo, mọi thứ đều là hắn tự tay chọn, trọn vẹn dùng một canh giờ rốt cuộc cũng chọn xong.

Từ trong nhà đi ra, Thúy Ngọc nhìn thấy cũng ngây người, vỗ tay: “Cô nương thật sự giống như thiên tiên!”

Ngọc bội chuỗi ngọc, tay áo hoa thường *, trán dán hoa điền*. Ngày thường nàng không thích thoa son phấn, hôm nay trên mặt thoa phấn, phần môi điểm chút hồng lại lộ ra một loại quyến rũ khác.

Thẩm Hạo bước chân đi thong thả, cố ý đi lên phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn nàng, hài lòng gật đầu.

Toàn bộ cô nương Vọng Kinh, không có người nào có thể so sánh với người này của hắn.

Hòa Sinh cực kỳ xấu hổ, soi mình trong gương, lời nói chạy tới bên miệng lại cứng rắn nuốt trở về.

A..., quả thật đẹp thiệt.

Thẩm Hạo vươn tay dắt nàng, váy dài thả xuống, mặt mày đắc ý: “Cái gọi là bích nhân, chính là nói chúng ta đó.”

Không biết xấu hổ. Hòa Sinh một tay che miệng cười, một tay bị hắn kéo về phía trước.

Phía sau vương phủ mọi người đưa mắt nhìn, xe ngựa đi theo xếp hàng trùng trùng điệp điệp ở trước cửa vương phủ. Lên xe, Hòa Sinh vén mành nhìn ra bên ngoài, ngoài xe phần đông đều là người hầu đi theo, đầy tớ cưỡi ngựa đeo bội kiếm, trước sau tổng cộng có hơn mười chiếc đi theo xe, tình cảnh sôi động, thanh thế to lớn.

Hòa Sinh thả rèm, hỏi: “Trước kia xuất hành chưa bao giờ như vậy, hôm nay sao khác biệt vậy, lại bày ra phô trương này?”

Thẩm Hạo ngồi ngay ngắn, nhắm mắt thả lỏng, “Nàng lần đầu tiên chính thức lộ diện, tự nhiên càng long trọng càng tốt.”

Người Vọng Kinh đều duỗi dài cổ nhìn qua, hôm nay liền để cho bọn họ nhìn duy nhất một lần là đủ.

Nguyên lai là vì nàng. Hòa Sinh nghiêng cổ nhìn hắn, hắt ánh sáng, gò má của hắn ẩn một nửa trong bóng râm, góc cạnh rõ ràng, lộ ra cảm giác nghiêm túc trang nghiêm.

Người này vốn là như vậy, lúc ở bên ngoài và lúc trong phủ hoàn toàn bất đồng. Trong phủ đối với mọi người, hắn mặc dù mặt lạnh, nhưng tốt xấu gì giữa lông mày cón có chút nhân tình. Đợi ra đến bên ngoài, ban ngày ban mặt, hắn trưng gương mặt này ra càng thêm lợi hại, lông mày nhăn lại càng nhiều, giống như phu tử già bảy tám mươi tuổi.

Hòa Sinh đưa tay đụng trán của hắn, ngón tay nhẹ nhàng dễ chịu, ý đồ vuốt lên mi tâm của hắn.

Thẩm Hạo mở mắt ra nhìn nàng, cảm nhận ôn nhu vuốt ve của nàng.

Hòa Sinh nói: “Huynh như vậy sẽ nhăn nhiều hơn, dễ dàng trông có vẻ già, không dễ coi.”

Không dễ coi? Không có đẹp mắt? Thẩm Hạo buông lông mày nhíu chặt ra, nói: “Ta lớn hơn nàng mười mấy tuổi, vốn đã già rồi.”

Hòa Sinh bĩu môi: “Nhưng nhìn vẫn là dáng vẻ thiếu niên lang phong lưu a.”

Lời tán dương này của nàng lấy được lòng hắn, Thẩm Hạo ngẩn ra, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên: “Nam nhân nên ổn trọng, thiếu niên lang có tác dụng gì, còn không bằng nhiều hơn mấy phần lão luyện.”

Hòa Sinh le lưỡi một cái.

Xe ngựa chạy nhanh, gió từ góc rèm chui vào, trong xe thả khối băng giải nóng, gió thổi qua, trên khối băng bốc lên làn khói lạnh màu trắng lượn lờ tản ra, chui vào cổ áo. Hòa Sinh run lên, rùng mình môt cái, trên người mát mẻ cực kỳ.

Nhớ tới chuyện Vệ Lâm, hỏi hắn: “Một nhà Vệ lão gia hôm nay đến sao? Đợi tí nữa trở về, ta muốn đi gặp bọn họ.”

Nói xong ngáp một cái, thức dậy quá sớm, mí mắt chống đỡ không nổi.

Thẩm Hạo nâng tiểu đỉnh* trong xe trầm hương khắc hoa, đưa tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ.”Mang nhiều them mấy người, nếu như nàng một mình đi ra ngoài, ta nhất định là không cho phép đâu.”

Mùi thơm xông vào mũi, có tác dụng tỉnh thần. Buồn ngủ vơi đi rất nhiều, Hòa Sinh nhẹ gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, hỏi:“Yến hội hôm nay, nếu như đụng phải người Vệ gia, họ nhận ra ta thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Hạo không cho là đúng, “Cho dù là lão phu nhân nhà họ tới, ngay tại chỗ chỉ ra và nhận nàng, cũng không thể làm gì, chẳng lẽ lại còn muốn cướp người với ta sao?”

Thời gian Tây Nam xong việc gần ngay trước mắt, sẽ xin Thánh Nhân ban hôn, Vệ gia sớm muộn cũng phải biết. Hôm nay nếu như gặp được, cậy quyền nói một câu, nếu như không thấy, thì nói sau vậy.

Đường đường vương gia một nước, lấy nữ tử còn phải thông qua Vệ gia đồng ý sao? Vệ Nhị chết sớm, không có phúc khí, hắn vừa vặn thay hắn ta hưởng cái phúc này thôi.

Hòa Sinh cúi đầu “vâng” một tiếng.

Đến Tuân Dương Hầu phủ, trước cửa đông như chợ, xe ngựa tấp nập, người thông báo hô to “Bình Lăng vương gia đến”, mọi người nhao nhao liếc mắt nhìn sang.

Bình Lăng Vương gần đây ít xuất hiện, từ sau khi hắn được phong vương đến nay thì bày ra trận chiến xuất hành như hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tuân Dương Hầu tuy có binh quyền trong tay, nhưng cũng không thân cận cùng bất kỳ vương hầu nào trong triều, với thân phận và thực lực của Bình Lăng Vương bây giờ, không đáng tận lực nịnh nọt Tuân Dương Hầu.

Cũng có bộ phận người không biết cảm thán, Tuân Dương Hầu mặt mũi thật lớn. Lời nói mới ra miệng, trên xe ngựa đi xuống hai người, lúc này mọi người ngây ngẩn cả mắt.

Hòa Sinh vịn tay Thẩm Hạo, chậm rãi bước xuống, ánh mắt sáng quắc từ bốn phương tám hướng phóng tới, nàng có chút xấu hổ, hỏi: “Bọn họ đang nhìn cái gì vậy?”

Hắn hôm nay chọn cho nàng một thân váy dài áo đỏ, vải gấm mạ vàng hoa văn kỳ lân, dưới ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hiện ra nhàn nhạt sáng bóng. Eo buộc dây ngọc, phân ra dáng người ba bảy, tư thế oai hùng toả sáng, vân đạm phong vân, khí chất cả người uy nghiêm, khiến người nín thở ngưng thần, không dám thở mạnh.

Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, quay đầu về phía nàng, trong mắt lại có vui vẻ: “Bọn họ đang nhìn nàng kìa.” Kéo tay của nàng dấu ở dưới tay áo, véo nhẹ mu bàn tay nàng, làm cho nàng buông lỏng.

Hòa Sinh thở một hơi thật dài, trong đầu cố gắng nhớ lại, tình cảnh lần đầu tiên tiến cung gặp Đức Phi. Người ở đây tuy nhiều, cũng không thể khẩn trương hơn so với lần kia, nàng đi theo phía sau hắn, chỉ để ý đi con đường của mình là được.

Tuân Dương thế tử cung kính chờ đợi ở cửa ra vào, đón người vào, cũng không ngừng nhìn Hòa Sinh thêm vài lần.

Lần trước nghe Thẩm Khoát nhắc tới, vương gia đối với cô nương trong phủ yêu thương có thừa, hôm nay vừa thấy, quả thật như thế, ngay cả đi đường cũng không buông tay ra, sợ nàng té dập đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người nàng.

Thẩm gia biểu hiện tình cảm, đương kim Thánh Nhân là một, hiện nay Bình Lăng Vương sợ cũng là như thế.

Bước vào bữa tiệc, chỗ ngồi toàn là quý tộc, ném ánh mắt nhìn qua, so với cửa ra vào vừa rồi càng thêm nóng bỏng

Ánh mắt cả sảnh đường dồn tới đây, chỉ là vụng trộm dùng ánh mắt liếc qua, trong lòng cũng rất sợ. Chuyển mắt nhìn người bên cạnh, hắn ngược lại dương dương tự đắc, hàn huyên kiểu này, hàn huyên kiểu kia, tâm tình tốt lắm, đối với người đến lôi kéo làm quen, thái độ khác thường cũng không có cự tuyệt.

Hắn nghiêng qua nhìn nàng một cái, trong mắt bao hàm đắc ý. Cô nương tốt như vậy, là nữ nhân của hắn.

Hòa Sinh cơ hồ là lập tức đọc hiểu được ý tứ trong mắt hắn, đầu tiên là xấu hổ, sau đó lấy lại tinh thần, bỗng nhiên không sợ nữa, bởi vì khẩn trương mà cảm xúc cứng đờ, giờ phút này thình thịch tan rã.

Không thể làm hắn mất mặt. Người của Bình Lăng vương phủ, tự nhiên ổn trọng hào phóng, dù là trong lòng rất sợ, trên mặt cũng không thể lộ ra nửa phần.

Vừa nghĩ như thế, thần tình trên mặt nới lỏng không ít, đối mặt với ánh mắt soi mói của mọi người ném tới, mặc dù không đến mức thong dong ứng đối, nhưng ít ra không cảm thấy xấu hổ nữa.

Yến hội nam tân và nữ khách tách ra, Tuân Dương thế tử phi dẫn theo bà tử nha hoàn, đặc biệt dẫn nàng đi tới khu nữ quyến.

Thẩm Hạo cúi đầu, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Đợi ta tới tìm nàng.” Lúc này mới buông lỏng tay ra.

Trên đường chim hót hoa nở, thế tử phi quay đầu lại nhìn nàng, tưởng rằng mình nhìn lầm, cẩn thận từng li từng tí nói: “Cô nương nhìn quen mặt lắm.”

Hòa Sinh vừa định giải thích, nửa đường nhảy ra Mạc Tranh Hỏa, kéo một cái ôm cứng ngắc, cao hứng dắt tay Hòa Sinh, “Nhị ca quả nhiên mang ngươi đến! Vừa nãy ta ở bên trong chỉ nghe người ta nói nhị ca dẫn theo nữ nhân đến dự tiệc, trong lòng ta nói thầm, nghĩ nhất định là ngươi.”

Thế tử phi nghe loáng thoáng, Hòa Sinh chủ động mở miệng giải thích, nói: “Thật ra ta không phải biểu muội Lục hoàng phi, ta là...” Nàng sợ run lên, không biết giải thích thân phận của mình như thế nào.

Mạc Tranh Hỏa tiếp lời nói: “Nàng là Nhị tẩu tương lai của ta! bảo bối Nhị ca nâng trong lòng bàn tay!”

Vẻ mặt thế tử phi là bừng tỉnh đại ngộ.

Ba người đi vào đình viện, nữ quyến tất cả các nhà đều ở đây, vừa rồi các nàng không có ở tiền viện cho nên không có nhìn thấy tình cảnh Thẩm Hạo mang nàng xuống xe vào phủ, nghe thấy thế tử phi gọi nàng là “cô nương” nên chỉ nghĩ là nữ quyến nhà bình thường, cũng không có quá mức chú ý. Bởi vì lớn lên đẹp mắt nên không khỏi nhìn nhiều thêm một tí.

Thế tử phi và Mạc Tranh Hỏa cũng không có giải thích nhiều, nếu như tới một người sẽ giới thiệu một người, năm sáu chục nữ quyến, nếu giới thiệu chắc đến ngày mai quá, nếu một mình Hòa Sinh đi ra, không khỏi quá mức gây chú ý.

Chọn chỗ ngồi xuống, năm sáu tòa đình xây dựng quanh hồ, trong hồ dựng một sân khấu kịch, kinh trang thủy tụ*, y y nha nha lời hát uyển chuyển hàm xúc.

* Ta không biết diễn giải như thế nào, nhưng theo tìm hiểu là trang phục biểu diễn của Trung hoa, có tay áo dài dài, khi diễn tuồng quơ qua quơ lại đó, xem hình minh họa sẽ dễ hiểu hơn

Bất đồng với yến hội lớn sôi nổi ở tiền viện, đại lão gia sáp đến cùng một chỗ, uống rượu đàm luận, quả nhiên là một ít chuyện triều đình. Hậu viện nữ quyến tụ họp cùng một chỗ, bức họa vui vẻ náo nhiệt, ăn cua xem cuộc vui, tất cả đều chơi vui vẻ.

Mạc Tranh Hỏa hiếu động, bên cạnh có nữ quyến ngày thường giao hảo đến trêu chọc nàng, nàng liền đuổi theo sau lưng người ta, thế tử phi hôm nay là thân phận chủ nhân, không thể thời khắc ở bên cạnh một người. Hòa Sinh ngồi một mình, nhìn các nàng chơi đùa, cảm thấy thú vị.

Đột nhiên bên cạnh có người đụng vào, Hòa Sinh cúi đầu nhìn, là một tiểu cô nương bảy tám tuổi.

Tiểu cô nương chải hai bím tóc, ngũ quan tinh xảo, hai má trẻ con mập mạp phúng phính. Trong nháy mắt nhìn nàng, cười: “Tỷ tỷ, ta có thể trốn sau lưng ngươi không? Có người đuổi theo ta.”

Cho phép được chơi trốn tìm. Hòa Sinh đáp ứng, vừa dứt lời, tiểu cô nương xốc mép váy của nàng lên, ôm sát chân nàng, vừa che, lại trốn vào dưới quần của nàng.

Hòa Sinh có chút quẫn bách. Mặc dù đồng ý cho nàng trốn, nhưng cũng không phải núp dưới váy a...

Bởi vì đã nhận lời, không thể đổi ý, giật giật mép váy, che tiểu cô nương thật kín.

Mới vừa chuẩn bị xong, một đôi giày gấm đụn mây* đập vào mi mắt, đi theo một tiếng khiển trách nhẹ nhàng: “Minh Nghi, sao con có thể vô lễ như vậy!”

Ngẩng đầu nhìn, là Cảnh Trữ vương phi lần trước đã gặp.

Minh Nghi nghe thấy tiếng của mẫu thân mình, vội vàng từ dưới váy Hòa Sinh ló ra, ôm tay Cảnh Trữ vương phi, quỷ linh tinh quái nịnh nọt:“Mẫu thân, ta nhất thời nóng nảy, mới trốn dưới váy tỷ tỷ, không phải cố ý.”

Cảnh Trữ vương phi nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, đẩy tới trước mặt Hòa Sinh, nói: “Xin lỗi vị tỷ tỷ này đi.”

Minh Nghi ngoan ngoãn xin lỗi.

Hòa Sinh khoát tay: “Không cần để ở trong lòng, hơn nữa nàng sớm hỏi qua ta, không có gì đáng ngại.”

Cảnh Trữ vương phi cười cười, suy nghĩ nhìn là biết, hỏi: “Xúc cúc lần trước, ngươi giống như cũng có ở đó, ta đã gặp qua ngươi.”

Hòa Sinh xấu hổ, lần trước bêu xấu, bị người nhớ kỹ cũng không phải là chuyện tốt.

Minh Nghi muốn hỏi, lôi kéo Cảnh Trữ vương phi ngồi bên cạnh Hòa Sinh, chọn con cua trên bàn bảo là muốn ăn. Tay của vương phi ngày hôm trước tự mình xuống bếp bị thương, không tiện lột cua, nên nói với con bé:“Con muốn ăn thì tự mình làm đi, đừng có lười.”

Trừng mắt nhìn thị nữ chung quanh muốn tiến lên hầu hạ, Minh Nghi không có cách, tự mình cầm lấy con cua, thịt kẹp đầy ở dưới yếm cua, cơ hồ đều có thể nghe thấy mùi gạch cua tươi ngon.

Chép chép miệng, vất vả đẩy ra chân cua, gấp đến độ muốn rơi nước mắt.

Hòa Sinh nhìn không được, chủ động nói: “Ta giúp ngươi làm.”

Nàng lột vô cùng tốt, động tác làm liền một mạch, lưu loát ưu nhã, Minh Nghi ăn vui vẻ, nháy mắt với Cảnh Trữ vương phi, “Ta thích tỷ tỷ này! Mang nàng đi nhà chúng ta chơi được không?”

Cảnh Trữ vương phi cười: “Được.”

Cách đó không xa Mạc Tranh Hỏa vẫy tay với nàng, Hòa Sinh tạm biệt hai mẹ con Cảnh Trữ, vừa tới trước mặt Mạc Tranh Hỏa, bên cạnh liền có người sáp đến, ngữ khí chanh chua: “Ơ, đây không phải Mạc gia biểu muội không biết chữ sao?”

Hòa Sinh nhìn lại, là Vệ Linh.