Độc Sủng Chị Dâu

Chương 21




Kích tình mãnh liệt qua đi, Âu Dương Tịch cẩn thận lau người cho Tầm Thiên Hoan, đem cô dặt lên giường, đắp chăn, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, trong lòng đau nhức không lời nào tả được, bất đắc dĩ xoay người chuẩn bị rời đi. Tầm Thiên Hoan đột nhiên nắm lấy tay hắn. Ngón tay Tầm Thiên Hoan rất xinh đẹp, trắng nõn mềm mại như tay búp bê. Âu Dương Tịch rất thích nắm tay cô, hôn lòng bàn tay cô, mu bàn tay, mỗi đầu ngón tay……

Nhìn bàn tay đang nắm tay mình, lại chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan, Âu Dương Tịch hơi cong khóe môi, sau đó ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng.

Âu Dương Tịch nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi anh làm em đau sao?”

Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”

Âu Dương Tịch nhíu nhíu mày: “Nhìn em mệt mỏi quá.”

Tầm Thiên Hoan sờ lên mặt mình, nói: “Vậy sao?” Sau đó nhìn hắn mỉm cười: “Tịch, không liên quan đến chuyện đó đâu. Chỉ là tâm tình em có chút không vui mà thôi.”

Ý cười trên mặt mỏng như mây, chỉ cần nhẹ nhàng a một cái, nụ cười lập tức tan thành mây khói.

Âu Dương Tịch chú ý hỏi: “Có thể nói cho anh là chuyện gì không?”

Tầm Thiên Hoan ngước mắt lên nhìn Âu Dương Tịch, sau đó nhẹ nhàng tựa trên vai hắn, nói: “Anh và Ki Ki đoán đúng, Tân Đồng nó…….”

Âu Dương Tịch nghe vậy phút chốc mắt tối sầm, tay ôm Tầm Thiên Hoan có chút căng cứng, khôi phục lại bình thường hắn nói: “Làm sao vậy?”

Tầm Thiên Hoan cắn cắn môi, vẻ mặt ưu sầu, càng không muốn nghĩ thì lại càng nghĩ nhiều, trong đầu hiện lên toàn bộ hình ảnh Tân Đồng lúc trưa, nội tâm khó chịu, hít thở cũng khó khăn, rất lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Nó nói, nó…….yêu em…….”

Âu Dương Tịch ánh mắt bỗng nhiên sẫm lại.

Tầm Thiên Hoan vẻ mặt bối rối, không đợi Âu Dương Tịch nói gì, cô lại nói: “Không phải kiểu tình cảm chị em, mà là tình yêu nam nữ…….”

Cảm giác được thân thể Tầm Thiên Hoan đang run rẩy, cánh tay Âu Dương Tịch tăng thêm chút sức, ôm chặt cô trong lòng, làm cô an tâm. Trên mặt hắn vô cùng phức tạp, biến hóa nhanh chóng làm người ta không kịp nắm bắt, đến khi khôi phục bình tĩnh, hắn nói: “Vậy lúc đó em nói gì?”

Tầm Thiên Hoan ánh mắt mê man: “Không biết, em không biết, lúc ấy em sợ hãi, không nghĩ được gì, không biết làm gì……”

Âu Dương Tịch ánh mắt sâu xa, tiếp tục hỏi: “Vậy nó làm gì?”

Làm gì? Trong đầu Tầm Thiên Hoan nháy mắt tái hiện lại cảnh kia, Tầm Tân Đồng liều lĩnh hôn mình……….

Trong lòng bấn loạn như bị quật một cái, đau nhức, sợ hãi…….

Tầm Thiên Hoan đột nhiên giơ tay lên, dùng sức lau sạch môi mình, vừa nói: “Điên, hắn điên rồi, hắn không phải là Tân Đồng, hắn là người điên……….”

Âu Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan ngược đãi chính mình, vội vàng nắm chặt tay cô, đơn giản không cho cô cử động nữa, ghé sát lại gần cô nói: “Nó hôn em đúng không?”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn Âu Dương Tịch, trong mắt lóe lên tia kinh hoảng, “Không, không, không, em là chị nó, nó….nó làm sao có thể hôn em, nó làm sao có thể nói ra những lời như vậy, không thể, tuyệt đối không thể, thật là đáng sợ…….”

Âu Dương Tịch trong mắt thoáng hiện lên tia lo lắng………..

Chết tiệt, tên nhãi kia làm sao dám hôn cô? Hiện tại người có thể hôn cô, chỉ có thể là hắn.

Âu Dương Tịch ôm Tầm Thiên Hoan vào ngực, vỗ vỗ lên lưng cô, nhẹ giọng nói: “Thiên Hoan, đừng sợ, đã qua rồi, ngủ một giấc dậy sẽ không còn chuyện gì nữa…….”

“Thật sao?”

“Thật, em ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.”

Âu Dương Tịch nhẹ nhàng đặt Tầm Thiên Hoan ở trên giường, lại một lần nữa lấy chăn đắp lên.

Tầm Thiên Hoan nhìn hắn: “Chỉ cần ngủ một giấc là không có chuyện gì nữa đúng không?”

Âu Dương Tịch nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô nói: “Đúng vậy, ngoan ngoãn ngủ. không nên suy nghĩ bậy bạ, ngày mai lại trở lại thành Tầm Thiên Hoan vui vẻ.”

Tầm Thiên Hoan khóe miệng hơi nhếch lên, chẫm rãi nhắm mắt lại………..

Đúng, cô không cần nghĩ, chỉ cần ngủ, ngủ một giấc mọi chuyện sẽ ổn………

Âu Dương Tịch nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa, không phát ra động tĩnh gì, trong phòng Tầm Thiên Hoan yên tâm thiếp đi…….

Đằng sau cánh cửa vừa đóng lại kia, ánh mắt hắn nháy mắt thâm trầm, trên mặt không chút biểu tình, lấy điện thoại ra, vừa đi vừa bấm một dãy số…

Bên kia truyền đến một thanh âm nhàn nhạt: “Ai vậy?”

Âu Dương Tịch thanh âm lạnh như băng: “Là anh.”

Nghe giọng không biết là tâm tình tốt hay xấu, chỉ là ẩn dấu một điều gì đó, Tầm Tân Đồng nói: “A, thì ra là anh Âu Dương Tịch. Thật đúng là hiếm nha. Anh sao lại có thời gian gọi điện cho tôi? Chị tôi đâu?”

Âu Dương Tịch âm thầm cắn răng, chửi nhỏ: “Ngươi thật hỗn láo.”

Tầm Tân Đồng thanh âm cũng đột nhiên lạnh lùng: “Anh dựa vào cái gì mà mắng người khác?”

Âu Dương Tịch cố gắng nhịn xuống không chửi ầm lên, chuyện này không nói qua điện thoại được.

“Chúng ta tìm chỗ nói chuyện.”

Đầu bên kia yên tĩnh một hồi lâu, có thể thấy Tầm Tân Đồng đang do dự gì đó, một lúc sau hắn mới nói: “Được.”