Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 12: Đồ Cổ kỳ trân




“Nàng dùng từ này không hay lắm. Sao lại nói là bắt chứ? Bản quân thật vất vả mới mời được nàng tới Ma Cung, nàng không cảm ơn thì thôi lại còn nói thế, thật khiến ta đau lòng.” Tàn Diên giả vờ bị tổn thương, dung mạo cực đẹp như sắp khóc.

“Nói đi, dẫn ta tới Ma Cung này làm gì?” Ngải Thiển không nhìn Tàn Diên đang diễn trò mà cau mày lại, lập tức trở thành dáng vẻ rất thông minh. Ừ, thật ra thì vẫn luôn rất thông minh nhưng tất cả đều dành để tìm cách vơ vét của cải.::nhok LQĐ::

Tàn Diên sửng sốt, thu hồi dáng vẻ uất ức, cười tà, nói: “Không có việc gì cả. Chỉ là muốn mời nàng tới Ma Cung làm khách thôi.”

“Vậy sao?” Ngải Thiển nhìn chằm chằm vào mặt Tàn Diên, trên mặt viết rằng nàng không tin.

“Đúng vậy. Ma Cung có rất nhiều chỗ để chơi. Bản quân dẫn nàng đi chơi được không?” Tàn Diên dụ dỗ.

“Có thứ gì tốt để chơi?” Ngải Thiển cau cái mũi thon, nhìn Tàn Diên đầy khinh bỉ. Coi Ngải Thiển nàng là trẻ con không hiểu sự đời dễ lừa gạt à? Tuy dáng dấp huynh rất đẹp mắt nhưng Ngải Thiển nàng cũng sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc. Huống gì còn có Nguyệt Nguyệt với dáng vẻ xinh xắn nữa. Đường đường là Ma Quân mà đi bắt một tiểu cô nương vô cùng tầm thường như nàng, chỉ đơn giản là mời làm khách thôi sao? Nói ra ai tin?

“Có rất nhiều đồ cổ kỳ trân. Còn có rất nhiều thứ tốt khác nữa.” Tàn Diên thật biết nắm điểm yếu của Ngải Thiển.

Đồ cổ kỳ trân à? Vậy thì đều là bảo vật rồi. Ngải Thiển không khỏi hơi động lòng. Thật muốn đi xem thử. Nhưng trên đời này có chuyện tốt vậy ư? Nàng không tin. Rốt cuộc Ma Quân kia có mục đích gì? Thôi, chi bằng làm theo ý hắn xem sao. Hiểu rõ tình hình rồi hãy quyết định. Nghĩ vậy, Ngải Thiển lập tức lộ ra vui mừng: “Đồ cổ kỳ trân à? Mau dẫn ta đi xem đi.”

“Được.” Tàn Diên không nhiều lời, dẫn Ngải Thiển ra ngoài.

Ra khỏi cánh cửa đẹp mắt kia, một biển hoa hiện ra trước mắt nàng, rất nhiều loài hoa chưa từng nhìn thấy đang nở rộ, tạo thành từng đám một nhìn rất rực rỡ.

“Đây là hoa gì vậy?”  Ngải Thiển không nhịn được, hỏi. Đôi mắt nàng như khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Thật quá tươi tốt, có rất nhiều màu hoa, phần lớn nàng chưa từng thấy ở hiện đại. Những bông hoa này đẹp tới cực hạn, rực rỡ tới cực hạn giống như Tàn Diên.::nhok LQĐ::

“Tên gì á? Bản quân không rõ lắm.” Tàn Diên lắc đầu. Hắn không phải là người yêu hoa, bình thường không thèm liếc mấy bông hoa này lấy một cái. Thấy chấn động trong mắt Ngải Thiển, hắn mới biết rằng những bông hoa này rất đẹp. “Chúng đều tự sinh trưởng ở đây, không ai chăm sóc.” Nhưng chắc sau này hắn phải tìm người tới xử lý một chút.

“Tự sinh trưởng?” Ngải Thiển kinh hãi. Tự sinh trưởng mà có thể tươi tốt thế này ư? Đây là đạo lý gì vậy?

Tàn Diên cười tà, không tự chủ được mà đặt tay phải lên vai Ngải Thiển: “Ma Cung là nơi tính âm, thích hợp nhất cho các loại hoa cỏ sinh trưởng, tựa như hoa bỉ ngạn vậy. Nàng có thích nơi này không?”

“Thích.” Ngải Thiển lẩm bẩm, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, “Huynh làm gì thế?” Nàng nhìn bàn tay đang ăn đậu hũ của mình, vội vàng phất tay muốn gạt ra. Tàn Diên chủ động buông ra, tà tà tiêu sái đến cạnh biển hoa, đưa tay ra hái một bông hoa màu tím.::nhok LQĐ::

Hắn trở lại cạnh nàng, nhấc tay lên, cài bông hoa lên mái tóc của nàng, nhất thời tạo thêm cảm giác tươi mát.

Ngải Thiển ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, thầm oán trong lòng. Động tác này có quá thân mật không? Nàng không thích, không thích tí nào cả. Nàng không thích người vô lễ với mình không phải là Nguyệt Nguyệt. Chợt, nàng giơ tay lên, cầm lấy bông hoa vừa được cài lên tóc nhưng không thể ném nó đi được. Bông hoa đẹp như thế mà ném đi thì phí quá.