Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 30: Mỹ nhân kế




"Nhìn thuận mắt mới nói, nhìn không vừa mắt thì không nói." Ngải Thiển cười yếu ớt, chớp chớp mắt, giải thích.

"Gì cơ? Ý ngươi là nhìn bản công tử không vừa mắt?" Người mặc đồ tím không dám tin, trừng lớn mắt.

"Không khác ý này là mấy." Ngải Thiển nghiêng đầu nhìn Nguyệt Ca, liếc mắt một cái, vẫn giữ nụ cười tỉm tỉm, nói. Nhìn thì có vẻ nàng rất thân thiện nhưng mỗi lời đều đả thương người ta.

"Ta không tin." Người mặc đồ tím cúi đầu nhìn Nguyệt Ca, "Huynh nhìn bản công tử không vừa mắt? Nói, có đúng không?"

Nguyệt Ca cúi đầu, vẫn không động đậy.

"Xem đi, ta đã nói thuận mắt thì mới nói chuyện. Huynh ấy vẫn không thèm nói lời nào, tức là nhìn ngươi không vừa mắt."d♠đ♠L♠q♠đNgải Thiển cười yếu ớt, đầy vui mừng. Nguyệt Nguyệt thật biết phối hợp.

"Hay là ngươi lừa bản công tử? Huynh ấy là người câm?" Bỗng người mặc đồ tím như nghĩ thông, nở nụ cười đắc ý, hưng phấn vì tự mình tìm được nguyên nhân.

"Phải không?" Lông mày Ngải Thiển nhíu lại, nhếch môi nhìn Nguyệt Ca, "Nguyệt Nguyệt, huynh bị câm thật à?"

"Không phải." Giọng nói thanh nhã của Nguyệt Ca vang lên, nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt thản nhiên.

Giọng nói này thật hay. Người mặc đồ tím vừa nghe thì ngây người. Tuy chỉ có hai chữ nhưng hắn lại như si như say, nhất thời quên mất mình phải làm gì. Lâu sau, hắn mới phục hồi tinh thầnl ại, nói. "Huynh đúng là không bị câm." Hắn chỉ vào Nguyệt Ca, có chút không dám tin.

"Nói cho ngươi ngươi còn không tin." Ngải Thiển lắc đầu, nhìn người mặc đồ tím đầy mất hứng.

Thật không phải người câm nhưng lại không thèm nói chuyện với hắn. Chẳng lẽ đúng là nhìn hắn không vừa mắt như lời nha đầu kia nói? Nhưng vì sao? "Vì sao lại nhìn ta không vừa mắt?"

"Chuyện này mà còn phải hỏi sao?" Ngải Thiển gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, "Ngươi lớn lên xấu thế này, là nam nhân có ai nhìn thuận mắt đâu?"

"Bản công tử xấu?" Người mặc đồ tím vươn tay chỉ vào mũi mình, hỏi. Hắn sống hai mươi năm còn không biết mình lớn lên xấu đấy.

"Ừ." Ngải Thiển gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, tiểu nhị bưng trà ra, Vừa nghe hai người nói chuyện thì liền cả kinh. Sao hai người này lại đối đầu nhau vậy? Không hay rồi. Công tử này không thể đắc tội được. "Phó công tử, trà tới rồi đây." Hắn vội vàng chạy tới, dâng trà cho công tử mặc đồ tím.

"Trà của chúng ta đâu?" Ngải Thiển không biết tiểu nhị đang giải vây cho mình, còn mở miệng hỏi. Vì sao tiểu tử này lại dâng trà cho tên này trước?

"Có ngay đây." Tiểu nhị vội vàng xoay người, nhìn về phía Ngải Thiển, khom lưng nhận lỗi.

"Xú nha đầu." Lực chú ý của Phó Hân không bị dời đi. Hắn nhấp một ngụm trà, đặt mạnh tách trà xuống bàn, đôi mắt như bốc lửa. Dám nói hắn xấu, có biết đã phạm vào cấm kỵ của hắn không?

"Gì mà xú nha đầu chứ? Bản tiểu thư từ trên xuống dưới thơm ngát, thúi chỗ nào?" Ngải Thiển trừng lớn đôi mắt sáng, nhìn Phó Hân đầy khó chịu.

"Ngươi thúi từ trong ra ngoài." Mặt Phó Hân đầy khinh thường.

"Vị công tử này." Nguyệt Ca vốn im lặng bỗng lên tiếng, giọng nói thanh nhã khiến Phó Hân câm miệng ngay lập tức.

Tiểu nhị vừa nghe thì liền quay vào phòng trong.

Ngải Thiển dứt khoátd✱đ✱L✱q✱đbắt chéo chân, nhàn nhã nhìn Phó Hân. Xem bộ dáng công tử nhà giàu này thì chắc chắn là đoạn tụ rồi. Nhìn trúng Nguyệt Nguyệt mà không xem xem mình có bao nhiêu tư cách.

Một lúc lâu sau, Phó Hân mới ngập ngừng hỏi: "Công tử gọi ta?"

"Ừ."  Nguyệt Ca nhếch lông mày lên, nắm chặt nắm tay trong tà áo, hờ hững lên tiếng.

"Hay quá." Phó Hân vui vẻ, cười toét miệng.

"Ngươi có thể đi ra ngoài chưa?" Nguyệt Ca ôn hòa hỏi, ngẩng mặt lên. Khuôn mặt tinh xảo lộ ra trước mặt Phó Hân một cách hoàn chỉnh.

Phó Hân nhìn mà ngây người, hai gã sai vặt sau lưng hắn cũng vậy. Đây là tiên nhân sao? Trên thế gian này không có người nào xuất trần được như vậy. Hắn khôi phục bình tĩnh, vội vàng đáp: "Được. Đương nhiên không thành vấn đề." Nói rồi liền quay ra, bước ra ngoài.

Lập tức, trong tửu lâu chỉ còn lại hai người Ngải Thiển.

Nhìn theo Phó Hân đang ra cửa, Ngải Thiển nhịn không được, bật cười ha hả, vươn tay vỗ vỗ vai Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt, thật không ngờ huynh cũng biết cách lợi dụng sắc đẹp của mình triệt để như vậy. Chỉ nói một lời liền khiến tiểu tử kia thất hồn lạc phách mà nghe theo. Ừm, quả thật dùng mỹ nhân kế rất tốt."

Mặt Nguyệt Ca tràn đầy khó hiểu, nhìn Ngải Thiển: "Muội nói gì thế?"

Ặc, còn giả vờ. Cho tới bây giờ, Ngải Thiển mới hiểu được Nguyệt Ca cũng không ôn hòa vô hại như bề ngoài. Nàng không bỏ qua tinh quang chợt lóe lên nơi đáy mắt hắn. "Không có gì." Ngải Thiển cười hiểu ý, nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Tiểu nhị bưng trà nóng lên đại sảnh lần nữa, thấy sự thay đổi ở đây thì kinh hãi tới mức đầu lông màu run lên. Phó Hân công tử đi lúc nào vậy? Hắn ngập ngừng hỏi Ngải Thiển: "Phó Hân công tử đâu ạ?"

"Về rồi." Tâm tình Ngải Thiển rất tốt, trả lời.

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu nhị hỏi một cách cẩn thận. Hẳn không phải do hắn tiếp đãi không chu đáo, đắc tội Phó Hân công tử chứ? Nếu như thế thì hắn xong đời.

"Không sao. Mau bưng trà tới đây." Ngải Thiển vẫy vẫy bàn tay thon với tiểu nhị, mở miệng đầy mất kiên nhẫn. Nói nhiều như vậy, nàng sắp chết khát rồi.

"À, vâng." Tiểu nhị bước nhanh tới rót trà ngon.

Sau khi tinh tế thưởng thức trà trong miệng, Ngải Thiển mới thỏa mãn nhìn tiểu nhị: "Tiểu ca."

"Có." Tiểu nhị hơi hoảng sợ, cong lưng xuống thêm chút nữa.

"Hôm nay tâm tình bà cô ta rất tốt." Ngải Thiển nhếch đôi mày thanh tú, sảng khoái nói.

"Vâng, tâm tình cô nương tốt là tốt rồi." Tiểu nhị khom lưng, cẩn thận tiếp lời.

"Sẽ đại phát thiện tâm mà cho huynh vài đề nghị." Ngải Thiển nói tiếp.

"Đề nghị gì ạ?" Tiểu nhị khom người, giương khóe mắt, cẩn thận nhìn Ngải Thiển, không dám dời mắt về phía Nguyệt Ca.

"Về việc phát triển tửu lâu này." Mặt Ngải Thiển có vẻ như đã có dự tính.

"Gì ạ?" Tiểu nhị kinh hãi, ngẩng đầu lên, "Ý cô nương là?"

"Trông huynh cũngd☼đ☆L☆q☼đnhanh nhẹn ngay thẳng, ta sẽ nói thẳng với huynh. Khi nào ông chủ của huynh về, huynh nói lại là được. Nghe hay không nghe là chuyện của ông ta." Ngải Thiển bưng tách trà, hưng trí bừng bừng mà đùa.

Tuy tiểu nhị không nhìn ra Ngải Thiển có thể đưa ra lời đề nghị tốt nào, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cô nương cứ nói, tiểu nhân nhất định nhớ kỹ để chuyển lời cho ông chủ."

"Ừ." Ngải Thiển gật đầu, "Ta thấy ở đây chỉ có tửu lâu, không có nơi nghỉ lại hay thứ khác."

"Đúng vậy." Tiểu nhị gật đầu đồng ý. Ở đây bọn họ chỉ bán đồ ăn.

"Thực ra ở đây có rất nhiều người đi ngang qua, muốn nghỉ lại. Các huynh có thể mở khách điếm. Tửu lâu và khách điếm đặt chung, có thể có thêm thu nhập." Ngải Thiển cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, bên trong chứa đầy ánh sáng tính toán.

"Cô nương nói thật có lý." Tiểu nhị cúi đầu trầm ngâm, mừng rỡ nói. Hắn rất đồng ý với lời Ngải Thiển.

"Bản cô nương nói mà không có lý à?" Khóe mắt Ngải Thiển nhếch lên, nhìn tiểu nhị đầy tự tin.

"Vâng vâng." Nhận thấy mình nói sai, tiểu nhị vội vàng cúi người. Không thể đắc tội khách nhân được.

"Không được. Ta phải tìm ông chủ của huynh để bàn bạc. Huynh không làm chủ được." Ngải Thiển khoát tay, không nói hết.

"Này..." Tiểu nhị không nói gì nữa. Hắn thấy rất hứng thú, đột nhiên cô nương này lại không nói nữa, chẳng phải là cố ý sao?

"Không được hả?" Ngải Thiển nhíu mày, hỏi.

Tiểu nhị cúi đầu trầm ngâm một chút rồi quyết định, nói: "Tiểu nhân tìm ông chủ tới. Cô nương chờ một chút."

"Đi đi." Ngải Thiển vung tay lên, cúi đầu xuống uống trà.

Tiểu nhị xoay người, rời khỏi tửu lâu ngay lập tức.

Nguyệt Ca lẳng lặng ngồi trên xe lăn, không hỏi bất cứ điều gì. Bỗng Ngải Thiển ngẩng đầu: “Nguyệt Nguyệt?”

"Ừ." Nguyệt Ca nở nụ cười dịu dàng, nhìn Ngải Thiển.

"Huynh không uống trà à? Mùi vị cũng không tệ lắm đâu." Ngải Thiển mở to đôi mắt sáng nhìn Nguyệt Ca đầy chờ mong. Không sai, trà này còn ngon hơn trà mà lão cha cất kỹ nữa.

"Ta uống." Không chống lại được ánh mắt đầy chờ mong của Ngải Thiển, Nguyệt Ca bưng tách trà lên, tao nhã phẩm trà thật cẩn thận.

Ngải Thiển cũng không khác những người kia, nhìn đến ngây người. Nguyệt Nguyệt chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất,d✬đ✬L✬q✬đcó thưởng thức thế nào cũng không đủ. Nhất cử nhất động đều tỏa ra sức quyến rũ khôn xiết. Nàng cứ ngơ ngác nhìn như thế, dường như nhìn trăm năm ngàn năm, dường như thật lâu thật lâu trước kia nàng cũng nhìn như vậy.

"Sao vậy?" Nguyệt Ca dừng động tác uống trà lại, kinh ngạc nhìn Ngải Thiển.

"A? Không có gì." Ngải Thiển lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại.

Nguyệt Ca mím môi không nói.

"Công tử, ta đã về." Bỗng giọng nói ẻo lả của Phó Hân truyền tới từ ngoài cửa.

Ngải Thiển đảo cặp mắt trắng dã. Sao tên ngốc này lại quay lại?