Độc Sủng Nam Hậu

Chương 24: Ta không cần làm “người băng”!




Bởi vì được nghỉ ngơi một đêm nên tinh thần Lãnh Nhược Tư tốt lên nhiều. Buổi sáng hôm sau hắn tỉnh dậy trước thì thấy ta còn đang ngủ, cẩn thận xuống giường kêu bọn người Tiểu Lan đem điểm tâm cùng thuốc bổ đến. Hắn ôn nhu hôn ta, động tác tuy rằng rất nhẹ nhưng cũng đủ để ta thức tỉnh “Nhược Tư, ngươi sao lại? Ta mệt mỏi quá, cho ta ngủ tiếp đi”.

“Triệt Nhi trước đứng lên ăn chút rồi ngủ tiếp được không?”. Hắn đỡ ta đứng lên, uy ta ăn cái gì đó.

Nhưng ta hiện không đói, ta mới ăn mấy miếng liền không muốn há mồm “ Triệt Nhi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”. Triệt Nhi đã hai ngày chưa ăn gì hẳn nên rất đói bụng mới phải chứ! Sao chỉ mới ăn như vậy liền no rồi?

“ Không có, ta không đói bụng nên ăn không vô”. Người Lãnh Nhược Tư thật nóng nha, ta muốn chui vào trong lòng hắn để tìm được càng nhiều ấm áp hơn.

“ Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?”. Hắn như thế nào lại làm nũng nhu vậy?

“Không có làm sao cả, Nhược Tư chính ngươi nên ăn đi!”. Ta dụi dụi đôi mắt ngáy ngủ.

“ Được rồi! Hãy nghĩ ngơi cho tốt đi!”. Đỡ ta nằm xuống rồi đắp chăn cho ta.

Vừa rời khỏi cái ôm ấm áp của Lãnh Nhược Tư ta liền lạnh đến phát run “Ta lạnh quá!”

Lạnh! Trời đang nóng thế này sao lại lạnh được? Bởi vì Triệt Nhi bị thương, chính mình còn vì hắn chuẩn bị riêng chăn ấm sao có thể lạnh được? Ta liền đem tay đặt lên trán hắn, vừa đụng vào Lãnh Nhược Tư sợ ngây người, thật lạnh mà “Nhược Tư, mau lên đây đi!”. Ta không chịu nổi nữa rồi.

Lãnh Nhược Tư không chút do dự đi lên ôm lấy ta “ Triệt Nhi có không thoải mái chỗ nào hay không? Đừng cậy mạnh chịu đựng mà không nói cho ta biết?”. Hắn lo lắng ngóng nhìn ta

“Ta không việc gì, ta nghĩ chắc là thân thể ta yếu quá, chờ thân thể tốt lên sẽ không có chuyện gì nữa”. Ta an ủi hắn.

Hắn ngẫm thấy cũng đúng nên thoáng yên lòng “Nhược Tư, ngươi đã nói chỉ cần ta tỉnh dậy cái gì ngươi cũng đều đáp ứng ta đúng không?”. Ta giảo hoạt nhìn hắn.

“ Có sao? Trẫm có nói thế sao?”. Hắn bắt đầu giả bộ hồ đồ.

“ Có, ngươi có nói, lúc ta hôn mê ngươi có nói qua”. Ta bất mãn nên nói

“Triệt Nhi ngươi nói là ngươi hôn mê vậy sao ngươi có khả năng nghe trẫm nói cái gì chứ?”. Hắn tiếp tục làm bộ.

Hừ! Đường đường là Hoàng thượng mà nói lời không giữ lấy lời ! “Ngươi rõ ràng có nói qua, ngươi gạt người, khụ khụ……….”. Bởi vì kích động thái quá nên lại khụ lên.

“ Triệt Nhi đừng kích động như vậy, thân thể ngươi chịu không nổi đâu. Hảo, hảo, ngươi có yêu cầu gì trẫm cũng đều đáp ứng”. Hắn vuốt lưng hy vọng ta có thể dễ chịu hơn.

“ Thật vậy chứ? Ta làm Hoàng thượng ngươi làm hoàng hậu cũng có thể chứ? Ta muốn một đống lớn mỹ nhân, tốt nhất là có nguyên cái hậu cung chơi với ta cũng được sao? Ta biến ngươi thành thụ cũng được sao? Ta muốn trở về Mộ Dung quốc cũng không thành vấn đề sao?”. Ta thuần túy là nói giỡn.

“ Ngươi đời này cũng đừng mơ trở về hoàng cung Mộ Dung quốc. Ngươi đã gả cho trẫm, từ nay về sau hoàng cung Lãnh quốc mới là nhà của ngươi. Ngươi nếu dám tự tiện trở về Mộ Dung Quốc như lời nói trẫm sẽ khiến toàn bộ Mộ Dung quốc vì hành động của ngươi mà chôn cùng”. Lãnh Nhược Tư không duyệt mà nói.

Người ta nói giớn mà lại hung dữ với ta như vậy? Hơn nữa ta còn là bệnh nhân mà? Ta càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt chậm rãi rơi xuống “ Triệt Nhi, thực xin lỗi. Trẫm vừa rồi hơi nặng lời”. Đều tại lời nói kia của Lăng Vân làm mình không chú ý hại Triệt Nhi khóc.

“Ta tùy tiện nói thôi mà ! Sao lại hung dữ với ta?”. Ta dùng ánh mắt rưng rưng nước mắt lên án tội lỗi của hắn.

“Nhược Tư, tương lai ngươi sẽ vì phi tử của ngươi mà chán ghét ta phải không?”. Ta lo lắng nhìn hắn.

“Tuyệt đối sẽ không, các nàng đối với trẫm mà nói có cũng được mà không có cũng không sao”. Triệt Nhi đang ghen tị, Lãnh Nhược Tư âm thầm tự vui mừng.

“Đây chính là ngươi nói nga !”

“Là trẫm nói. Hảo hảo nghỉ ngơi đi !”. Ôm chặt ta làm cho ta an tâm mà ngủ.

Trải qua vài ngày điều dưỡng cơ thể ta đã có chút khởi sắc “Triệt Nhi ngoan ngoãn uống thuốc bổ đi, trẫm sẽ ra ngoài mua vài thứ”. Hắn đem thuốc bổ đến bên miệng ta.

Ta ngoan ngoãn uống hết “Nhược Tư, ngươi đi mua cái gì vậy ?”

“Mua mấy đồ dùng hằng ngày, còn có xiêm y cho ngươi nữa”

“Xiêm y cho ta ? Kêu bọn Hạo Nhiên đi mua không phải tốt hơn sao?” Sao lại tự mình đi ? Ở lại bồi ta còn tốt hơn.

“Không được, trẫm lo lắng, da của ngươi nhẵn nhụi như vậy vạn nhất mua nhầm vải không tốt thì ngươi mặc vào sẽ không thoải mái. Ngủ tiếp đi, trẫm sẽ về ngay”. Hôn hôn ta rồi ly khai

Lại ngủ, ngươi cho ta là heo sao ? Ta xuống giường đến bên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh cũng để nghĩ ngơi. Lúc này bọn Tiểu Lan cùng Đường Huy Hoàng bước vào “Vương gia, ngài sao lại ngủ ở đây ? Thân thể ngài còn chưa có tốt lắm đâu!”. Tiểu Lan vội vàng nhìn ta

“Không có gì”. Kỳ quái, ta rõ ràng đã đắp chăn ở trên người vì cái gì vẫn lạnh như vậy chứ ?

“Vương gia trước nên uống hết thuốc đi !”. Tiểu Lan đem thuốc đưa cho ta.

Ai ~~~~~~~ lại là uống thuốc, ta gần như kết duyên cùng thuốc, động cái là uống thuốc là sao ? May là thuốc còn nóng nên không cần uống ngay nên ta cùng trò chuyện với bọn họ nhưng ta cảm thấy thân thể mình giống như rơi vào hầm băng hại ta run rẩy không ngừng “Tiểu Lan, ôm ta mau đi !”

Cái gì ? Hoàng hậu muốn Tiểu Lan ôm hắn ? Lá gan của hắn cũng lớn quá nhỉ ? Không sợ khi Hoàng thượng trở về sẽ đem Tiểu Lan đi giết hay sao ? Nàng có nghe nhầm hay không ? Vương gia vừa nói cái gì ? Bọn Tiểu Lan không dám tin nhìn ta “Tiểu Lan ta thật lạnh”.

“Lạnh ? Vương gia hiện tại đang là tháng bảy, lạnh cũng có sao?”. Nàng đã muốn nóng đến chết.

Ta hướng trong lòng Tiểu Lan mà chui vào, nàng lập tức cảm nhận thấy thân thể ta lạnh như băng nên hoảng sợ kêu to “Vương gia, ngài như thế nào lại lạnh như vậy?”

Ta lắc đầu, Tiểu Lan ôm chặt ta nhằm giúp ta sưởi ấm. Vừa vặn màn này lại bị Lãnh Nhược Tư cùng Duẫn Tuyết nhìn thấy “Các ngươi đang làm gì vậy?”. Lãnh Nhược Tư gân xanh ứa ra.

Bạn đang �

“Oa~~~~~~~~ các ngươi thật lớn gan, yêu đương vụng trộm mà còn không trốn tránh còn làm như minh bạch lắm”. Duẫn Tuyết vô giúp vui kêu to

Ngươi không nói không ai nói ngươi câm a. “Không phải như vậy đâu, đừng nói đùa, Hoàng thượng, Vương gia thân thể thực không đúng, hiện đang là tháng bảy mà Vương gia lại lạnh như vậy”.

Hắn đã sớm phát hiện nhưng cứ nghĩ do thân thể Triệt Nhi yếu đuối nhưng hiện tại xem ra căn bản là không phải như vậy. Lãnh Nhược Tư đi tới ôm lấy ta rồi vội vàng hỏi “Triệt Nhi rất lạnh sao?”

Ta gật gật đầu. “ Huy Hoàng, đem tên lang băm kia tới cho trẫm”. Hắn gắt gao ôm lấy ta

Ngự y vừa đến vội vàng quỳ xuống “Ngươi cũng biết tội? Trẫm đã có nói sơ qua, nếu trẫm đưa cho ngươi dược liệu mà ngươi muốn mà không chữa hết cho Triệt Nhi thì ngươi biết sẽ như thế nào mà”. Lãnh Nhược Tư hiện lên ánh mắt sắc bén như dao.

“Hoàng thượng tha mạng, chuyện này không phải do đơn thuốc có vấn đề mà là…….. mà là……..”

“Mà là cái gì, nói mau”. Lãnh Nhược Tư không kiên nhân nói

“Đây là tác dụng phụ của Liệt Linh Liên »

“Tác dụng phụ của Liệt Linh Liên ? Nói rõ ràng cho trẫm nghe ». Nhìn ta đang phát run ở trong chăn.

“Lúc trước hoàng hậu bị một chưởng trước ngực làm tổn hại đến tâm mạch. Liệt Linh Liên mặc dù bảo vệ tâm mạch nhưng Liệt Linh Liên là vật cực nhiệt, một khi phát huy dược tính sẽ sinh ra sự biến hóa trong cơ thể. Làm cho cơ thể luôn luôn lạnh, bốn mùa cả người đều lạnh như băng. Hoàng hậu tuy bảo vệ được mệnh nhưng thân thể đã không còn như xưa, còn có trăm ngàn lần đừng làm ngài ấy kích động không thì sẽ phát sinh bệnh mới”. Ngự y giải thích

“Có biện pháp nào để trị không ?”. Lãnh Nhược Tư gắt gao nhìn chằm chằm ngự y

“Không có, Hoàng thượng dù có giết thần thì thần cũng không có biện pháp trị tác dụng phụ của Liệt Linh Liên”. Ngự y làm bộ dáng như một tráng sĩ muốn cắt cỏ

Thấy bộ dáng này cuả hắn, Lãnh Nhược Tư hiểu được lần này thực sự là không có cách nào. “Ngươi lui xuống chuẩn bị giúp Triệt Nhi điều trị thật tốt”. Hắn dặn dò nói

Chỉ cần Triệt Nhi còn sống là tốt rồi, sau này hắn sẽ cẩn thận chiếu cố Triệt Nhi là được. Ô~~~~~~~ ta không cần làm mỹ nam băng a ! Lại càng không phải làm «Người Băng» ! Ô ~~~~~~ ai tới cứu ta a ?