Độc Sủng Nam Hậu

Chương 41: Lãnh Nhược Tư,Ta cắn chết ngươi




Chúng ta và Bạch Nguyệt Thần cùng nhau đi dạo đã lâu, mua thật nhiều đồ này nọ, “Ta thấy chúng ta vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đi !” Bạch Nguyệt Thần đề nghị.

“Tốt !” Thảm rồi, ta mua nhiều đồ lắm, còn tay nào để cầm nữa chứ? Mọi người ai nấy trên tay đều đầy túi này giỏ nọ thì cầm nữa sao được.

Đến một khách điếm, chúng ta lên lầu đem mọi thứ đặt trên bàn, cái bàn lập tức bị lấp đầy. “Khách quan, các vị muốn dùng gì?” Tiểu nhị cười cười hỏi.

“Đem những món ngon nhất dọn lên. Các ngươi muốn uống rượu không?” Bạch Nguyệt Thần hỏi.

“Không cần”. Ta cho tới bây giờ đều không uống rượu .

“Vậy sẽ không uống”. Kỳ thật hắn rất thích uống rượu nhưng không có người bồi hắn uống, muốn cũng vô dụng.

“Bạch công tử, ngươi thật sự không bận việc gì chứ? Chúng ta không có làm chậm trễ chuyện của ngươi phải không?” Ta lo lắng hỏi.

“Không có việc gì. Mà đừng gọi ta Bạch công tử, gọi ta Nguyệt Thần hay hơn. Ta chỉ là đi ra đây đi dạo thôi” May mắn là ta đã đi ra ngoài nếu không thì thế nào hội ngộ với Mộ Dung Triệt cậu chứ?

“Vậy là tốt rồi” Ta nhìn hắn cười cười.

Hắn ngẩn ngơ. “Nguyệt Thần ngươi thế nào ?” Thấy hắn ngẩn người, ta không rõ hỏi.

“Vương gia, ngươi thật đúng là mị lực vô cùng a ! Đến cả Bạch công tử lần đầu gặp ngươi đã bị ngươi làm mê mẩn đến đánh mất cả hồn” Tiểu Hương ở bên tai ta nói nhỏ.

“Tiểu Hương không cần loạn đâu”. Vạn nhất bị cái hũ dấm chua Lãnh Nhược Tư kia nghe thấy được, hắn sẽ “Cắn” chết ta.

Thấy Nguyệt Thần nửa ngày không hoàn hồn, ta vội nói. “Nguyệt Thần, ta còn có việc nên xin phép đi trước” Mau mau thoát than.

Chúng ta vừa mới đi xuống cầu thang nhưng vì quá vội vàng nên không cẩn thận đụng phải một người đang đi lên. Hắn tức giận đẩy ngã ta. “Ngươi sống nhiều nên chán rồi phải không ? Dám đụng lão tử?”

“Thực xin lỗi, ta không chú ý tới”. Ta nhanh giải thích, ta không muốn rước phiền toái, muốn nhanh đi khỏi đây.

“Ngươi đụng phải ta liền một câu thực xin lỗi xem như không có gì sao? Nhìn ngươi cũng không tệ lắm, theo ta về sơn trại làm áp trại phu nhân thì tốt” Hắn sắc meo meo nhìn ta.

“Không cần” Chỉ bằng hắn cũng xứng a?

“Không cần? Kia không phải do ngươi, các huynh đệ thượng”

Bọn họ vọt đi lên, bọn người Tiểu Lan lập tức bỏ đồ trên tay cùng bọn họ đánh đứng lên. Đối với chúng ta thế đơn lực bạc, sơn trại vương kia hướng ta mà đến, ta bị dọa nên liên tục lui về phía sau. Ngay khi hắn sắp bắt được ta thì bị Bạch Nguyệt Thần đánh bay ra ngoài. Bởi vì có hắn gia nhập, sức chiến đấu của chúng ta tăng vọt nhưng cũng vì vậy mà thu hút sự chú ý của quan phủ. “Các ngươi làm gì? Dừng tay lại cho bản quan”

“Đại nhân, chuyện này không liên quan đến chúng ta a ! Là bọn hắn ra tay trước”. Sơn trại vương đem trách nhiệm đổ lên người chúng ta .

“Vậy sao? Bắt tất cả bọn chúng lại cho ta”

Cái gì? Hắn như vậy mà chỉ tin tưởng lời nói của một bên? Thật sự là hôn quan mà. Ngay lúc Tiểu Lan nhịn không được muốn xuất đầu, Bạch Nguyệt Thần so với nàng nhanh một bước. “Chuyện này không liên quan chúng ta.”

“Nực cười ! Có người nào làm sai lại nói là mình làm a? Ít nói nhảm đi, bắt chúng lại cho ta” Hắn khinh bỉ nhìn chúng ta.

“Ngươi thật sự là tên đại hôn quan a”. Ta sinh khí chửi ầm lên. Lãnh Nhược Tư, ta trở về thì sẽ không để yên cho ngươi.

“Cái gì? Ngươi dám nhục mạ mệnh quan triều đình? Người đâu, tới thay bản quan giáo huấn hắn một chút” Hắn nổi giận muốn đánh ta.

Hạo Nhiên vừa định mở miệng nói chuyện thì Bạch Nguyệt thần giành trước một bước. “Đằng đằng, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh người?” Hắn đưa ra một bài tử.

Quan viên vừa thấy choáng váng. “Ngươi là đại tướng quân Bạch Nguyệt Thần!”

Bạch Nguyệt Thần gật gật đầu, “Không có việc gì nữa chứ? Chúng ta có thể đi rồi phải không?” Thật sự là tức chết ta. Sau khi trở về ta muốn hảo hảo giáo huấn Lãnh Nhược Tư.

“Đi thong thả. Người đâu, tới đem đám người kia bắt lại cho bản quan” Quan viên lập tức phản chiến.

Chúng ta vừa ra khỏi đó, ta liền lập tức cùng Bạch Nguyệt Thần nói lời từ biệt. Trở lại hoàng cung, vừa mới tiến cửa phòng Lãnh Nhược Tư liền tiến vào theo “Triệt Nhi, ngươi sao lại về sớm như vậy?” Khó lắm mới được ra ngoài hắn sao lại về sớm như vậy. Thật kỳ quái !

Bộ ta ở không mà trở về sao, “Ngươi làm hoàng đế thực nhàn quá nhỉ !” Nhàn đến nỗi khắp nơi đều là hôn quan !

“Trẫm nào có a?” Hắn tuy bề bộn nhiều việc nhưng Triệt Nhi trọng yếu hơn cho nên hắn mới ……

“Phải không? Đối với một vị hoàng đế cần lao như ngươi quản giáo thuộc hạ thì mỗi quan viên nhất định đều là quan tốt đi?” Ta cười xấu xa nhìn hắn.

“Đúng vậy ! Đó là đương nhiên”. Lãnh Nhược Tư tự tin tràn đầy nói, nhưng vì cái gì bọn Huy Hoàng mãnh liệt hướng chính mình nháy mắt chứ?

Hoàng Thượng không phải chúng ta không nhắc nhở ngài mà là chính ngài nói không suy ngẫm, chính ngài tự cầu phúc cho mình đi ! “Vậy ta táp chết ngươi cũng là lẽ đương nhiên !” Ta đem toàn bộ thịnh nộ của mình trút vào người hắn.

“Triệt Nhi, ngươi làm gì kì vậy?” Lãnh Nhược Tư ngây ngốc hỏi, gì chứ ? Sao đột nhiên táp hắn a?

“Ta làm gì? Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn a ! Ta hôm nay không táp chết ngươi thì ta không còn là Mộ Dung Triệt”.

“Triệt Nhi, ngươi bình tĩnh một chút, có chuyện hảo hảo nói”. Trời ơi! Triệt Nhi như thế nào mới đi ra ngoài một chuyến liền từ tiểu miêu biến thành cọp mẹ ? Xem ra về sau không thể để cho hắn đi ra ngoài nữa.

“Từ từ cái đầu ngươi.Cứ từ từ nói với ngươi không chừng đã bị đem đến đại lao mà nói rồi”.

“Đại lao? Triệt Nhi sao lại thế này? Ngươi có chuyện gì hay không a?” Hắn lo lắng coi ta có bị thương không?

“Có chuyện thì còn đứng ở đây được sao?”. Ta tức giận nhìn hắn.

“Triệt Nhi đừng nóng giận, ngươi tức chính mình còn trẫm đau lòng. Vân Nhi đây là có chuyện gì?” Hắn ôm lấy ta rồi quay đầu hỏi Tiểu Vân Vân.

Tiểu Vân Vân đem sự tình nói với hắn một lần Lãnh Nhược Tư khí rống to: “Hạo Nhiên đem tên hôn quan kia cắt chức cho trẫm”

“Dạ. Thần đi ngay”

“Triệt Nhi đừng nóng giận. Trẫm sẽ hảo hảo giáo huấn tên hôn quan kia, không cần sinh khí nữa”. Hắn cúi đầu hôn hôn ta.

Hai chúng ta không để người bên ngoài, hôn càng lúc càng sâu. Tiểu Vân Vân bị vắng vẻ nhịn không được dùng sức kéo Lãnh Nhược Tư ra, “Phụ hoàng, buông Phụ hậu. Chúng ta dã nói ban ngày Phụ hậu thuộc về ta”

Nhưng Lãnh Nhược Tư căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục thu lấy ngọt ngào từ ta. Cuối cùng Tiểu Vân Vân bất đắc dĩ bị những người khác dẫn ra ngoài. Chúng ta tới sáng hôm sau mới đi ra, ta vừa ra khỏi cửa phòng thì Tiểu Vân Vân liền chạy lại ôm lấy ta làm nũng nói: “Phụ hậu, ôm một cái”.

Ta buồn cười ôm lấy hắn, “Tiểu Vân Vân, ngươi nặng hơn cũng cao lên rồi” Hắn phát triển thật nhanh a !

“Đúng vậy ! Chờ ta cao lớn giống phụ hoàng ta sẽ bảo hộ Phụ hậu”. Hắn vui vẻ nói.

Lúc này Du phi cùng Huyên Nhi đến đây,“Phụ hậu, Phụ hậu, ta cũng muốn Phụ hậu ôm”. Nàng ôm lấy chân của ta.

Tiểu Vân Vân ghen ôm chặt lấy cổ của ta, rất sợ ta sẽ buông hắn. “Huyên Nhi, hoàng hậu hiện tại nào có tay để ôm ngươi ? Mẫu phi ôm ngươi nha” Du phi ôm lấy nàng ta rồi cười cười.

Du phi cùng chúng ta đi vào hoa viên mới buông hai đứa trẻ kia xuống. “Hoàng hậu cám ơn ngươi”. Du phi đột nhiên hướng ta nói lời cảm tạ,

“Vì cái gì muốn cám tạ ta a?” Ta có đã làm cái gì sao?

“Cám ơn hoàng hậu không chia lìa mẹ con chúng ta. Nô tì ngày đó trong lúc vô tình đã nghe thấy người cùng Hoàng Thượng đối thoại”. Du phi giải thích.

“Vậy sao? Không cần cảm tạ ta, đó là việc ta nên làm” Huyên Nhi vốn không thuộc về ta.

Lúc này Lãnh Nhược Tư, vợ chồng Duẫn Dung cùng Bạch Nguyệt Thần đến đây. “Triệt Nhi, ngươi sao lại đi ra đây? Thân thể ngươi chịu được sao?” Lãnh Nhược Tư ở bên tai ta nói nhỏ.

Ta bị ý tứ trong lời nói của hắn làm cho đỏ mặt không thôi, hắn thật đúng là không có gì không dám nói? Ngày hôm qua hắn lôi kéo ta làm không ngừng, nếu không phải ta cực lực cự tuyệt thì hôm nay chỉ sợ là không xuống giường được “Thần tham kiến hoàng hậu cùng Du phi nương nương”. Duẫn Dung vội vàng thỉnh an.

“Hoàng hậu?” Bạch Nguyệt Thần ngây ngốc nhìn ta.

“Đúng vậy ! Triệt Nhi là hoàng hậu của trẫm đồng thời là Vương gia Mộ Dung quốc. Trẫm muốn cám ơn ngươi đã cứu Triệt Nhi” Lãnh Nhược Tư vô cùng thân thiết hôn ta.

“Hoàng Thượng quá lời, thần không dám nhận” Nguyên lai hắn chính là đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung quốc a ! Hắn như vậy chỉ sợ các quốc gia khác cũng không có một người nào có thể so được với hắn.

“Tiểu Triệt Triệt, nghe nói ngươi thiếu chút nữa bị bắt vào đại lao chơi phải không?” Duẫn Tuyết buồn cười hỏi.

“Ngươi nghe thấy rồi chứ?” Ta nghiến răng nghiến lợi nói, hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Nhược Tư.

Duẫn Tuyết chết tiệt! Nàng thật sự không muốn hắn tốt phải không a? Thành công đã kích Triệt Nhi sinh khí. “Triệt Nhi không cần sinh khí, trẫm cam đoan tuyệt đối không có lần sau”. Hắn vừa dỗ ta vừa nhìn chằm chằm Duẫn Tuyết nhưng Duẫn Tuyết không chút nào để ý.

“Đây chính là ngươi nói nga ! Ta có thể không uống cái này không?” Nhìn Tiểu Lan cùng Tiểu Hương trên tay bưng một đống thuốc bổ thì da đầu ta liền run lên !

“Không được, Triệt Nhi, thân thể của ngươi kém như vậy làm sao có thể không uống chứ? Ngươi ngoan ngoãn uống đi, ngày mai trẫm sẽ mang ngươi đi cưỡi ngựa” Hắn dụ ta.

Thật tốt quá! Nhanh như vậy lại có thể xuất môn vì thế ta ngoan ngoãn uống! Lãnh Nhược Tư ôn nhu cười cười hôn lên ta rồi ôm ta trở về phòng, lưu lại một Tiểu Vân Vân mặt đầy bất mãn cùng toàn thể mọi người sững sờ. Phụ hoàng thật đáng ghét, lão cùng hắn hưởng thụ Phụ hậu, hắn cũng muốn Phụ hậu bồi hắn mà! Phụ hoàng thật sự là đại hỗn đản trên cõi đời này mà. Đem Phụ hậu trả lại cho hắn a! Ô ~~