Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 4: Thê tử


Hàn gia vốn đang náo nhiệt cũng trở nên yên tĩnh dị thường, một cây châm rơi trên mặt đất, dường như có thể đều nghe thấy.


Vừa xảy ra chuyện gì? trong lòng mọi người khó chịu và tò mò.


Bọn họ chỉ thấy một đám tráng hán lật bàn, sau đó thì loạn thành một đống, chỉ chớp mắt vài cái, mấy tráng hán bị đánh ngã xuống đất không thể cử động.


Kinh Á Nhân thoạt nhìn thân mình gầy yếu lại là người duy nhất còn đứng tại chỗ, chính là người thắng cuối cùng.


Các thôn dân trợn mắt há mồm nhìn, căn bản không biết phát sinh thế nào, quả thực như nằm mơ.


Bọn họ sững sờ đến ngốc mở to mắt nhìn Kinh Á Nhân lục soát tráng hán, lấy vài cái hà bao nhét vào người liền mang theo một tiểu cô nương ngơ ngác, đến một bàn khác tiếp tục điên cuồng ăn uống.


Thái độ này sao mà kiêu ngạo?


Nhưng không ai dám đứng ra nói một câu, còn nguyên nhân nhìn người nằm dưới đất sẽ hiểu, Kinh Á Nhân này nói không chừng có yêu pháp, nếu không thì cái này giải thích thế nào.


Các thôn dân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương, bọn họ không nghĩ ra, đơn giản nhìn về chủ nhân bữa tiệc, chính là người Hàn gia.


Hàn nhị lão gia lúc này điên cuồng lau mồ hôi, Hàn nhị phu nhân sợ đến trắng mặt, cả người lo lắng.


Một thanh niên to con đỡ một lão nhân nhân thất tuần, nhìn bọn họ nháy mắt.


Hàn nhị lão gia kinh sợ, hắn cảm thấy may mắn vì vừa rồi không chọc giận Kinh Ngạo Tuyết, lúc này nhìn thấy đại ca đến giải quyết chuyện này cho hắn, lập tức lui về vài bước đứng sau lưng vợ.


Trong lòng Hàn nhị phu nhân buồn bực, nhưng cũng biết nam nhân nhà mình không có chí tiến thủ, nàng đã là nữ nhân của người ta, lấy chồng có thể, nhưng đánh nhau thì không thể.


Huống chi, nàng cùng Kinh Ngạo Tuyết có cừu oán, vừa rồi nói lời khó nghe đắc tội người ta, nàng lúc này đứng ra không phải rõ ràng là muốn bị đánh sao?


Tính tình nàng khôn khéo, tuyệt đối không làm chuyện có hại như vậy, vì vậy nàng cúi đầu, giả vờ nhìn ánh mắt Hàn đại lão gia.


Hàn đại lão gia thấy vậy tức giận không nhẹ, đỡ Hàn lão thái gia tay hơi run run.


Hàn lão thái gia nhíu chặt mày, hắn hít sâu một hơi, ý nói Hàn đại lão gia đỡ mình tiến về phía trước.


Hàn lão thái gia hắng giọng một cái, thế nhưng Kinh Ngạo Tuyết vẫn chìm đắm trong mỹ thực, căn bản không phản ứng với hắn, điều này khiến hắn mất mặt, nhưng trong lòng hắn lo lắng, hiểu rõ được cần phải giải quyết đại phiền toái này trước mới được.


Không nể mặt, vẻ mặt đầy hòa ái nói: "Kinh tiểu hữu, thấy thỏa mãn với đồ ăn và rượu này chứ?"


Kinh Ngạo Tuyết ăn no một nửa, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng nâng mắt, lãnh đạm hừ một tiếng.


Người trước mắt này cho dù là gia gia Hàn cử nhân, ở chỗ này hiếu đạo lớn hơn thế giới khác, Hàn lão gia có thể xưng là Hàn gia chủ.


Nếu nói Hàn lão thái gia không biết chuyện tôn tử cùng chuyện nguyên chủ, Kinh Ngạo Tuyết tuyệt đối không tin.


Hôm nay danh tiếng nàng cũng đã xuất tẫn, cái bụng cũng điền no một nửa, đồ ăn này rất ngon, trước đó lang thôn hổ yết một phen, căn bản không phẩm ra mùi vị gì, thứ tốt thì phải mang về chậm rãi thưởng thức.


Thời gian nàng ra ngoài cũng không ngắn, cũng đến lúc làm chính sự rồi.


Nghĩ vậy, nàng đứng dậy hướng Hàn lão thái gia ôm quyền, cười nói: "Hàn lão thái gia đãi khách lễ độ, vãn bối trong lòng cảm động, cái này hảo tửu thức ăn ngon xác thực khó có được, ta dự định đóng gói một bàn mang đi. Vãn bối cũng coi như một nửa là bạn Hàn cử nhân, Hàn lão thái gia cũng tính là một nửa trưởng bối của ta, chút chuyện nhỏ như vậy Hàn lão thái gia sẽ không để tâm chứ?"


Lời này không có khách khí, trong lòng Hàn đại lão gia thầm nghĩ: có cái vãn bối không mời mà đến gây chuyện như ngươi sao?


Hàn lão thái gia nghe vậy, hai mắt sáng lên, hắn nghe ra Kinh Ngạo Tuyết có ý dẹp đường hồi phủ, cái này cùng với ý muốn của hắn không mưu mà hợp.


Hôm nay náo loạn một trận chê cười, xác thực khiến hắn khó chịu, mà hắn lại không làm gì được Kinh Á Nhân.


Thời gian lại cấp bách, bảo bối tôn tử của hắn sáng sớm hôm nay đã chạy đến trấn trên mời đại nhân đến làm khách, đoán chừng thời gian thì cũng sắp đến rồi.


Hắn nhất định phải đuổi Kinh Ngạo Tuyết ra trước khi tôn tử dẫn người đến, nếu không mặt mũi Hàn gia không còn.


Hắn nghĩ như vậy, cười híp mắt nói: "đương nhiên không thành vấn đề, lão nhị a, ngươi đến trù phòng đóng gói rượu tốt thức ăn ngon, nhanh đưa cho Kinh tiểu hữu đi."


Hàn nhị lão gia nghe vậy gật đầu mãnh liệt, lòng bàn chân xoay chuyển đi đến trù phòng, khi đi ngang qua cửa lớn, khóe mắt liếc nhìn thôn dân xem kịch vui, lại khiến lòng hắn tức giận, nhưng không làm gì được, chỉ biết đi nhanh hơn.


Kinh Ngạo Tuyết cười thỏa mãn nói: "thật không dám dấu diếm, lần này ta cố ý đến quấy rầy, là có việc chính cần làm."


"Ah?" Hàn lão thái gia ánh mắt thâm trầm, nói: "không biết Kinh tiểu hữu có chuyện gì?"


Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "cũng không phải đại sự gì, nói đến thì là chuyện mọi người hay bàn, ta thích giao thiệp, khi còn nhỏ ham chơi, năm đó lần đầu đến thôn này, liền bị sự tĩnh mịch tường hòa của thôn hấp dẫn, nên chuyển nhà đến đây an cư, coi như cũng 4 năm rồi."


Nàng cảm khái một tiếng nói: "mấy năm trước, ta bị tài hoa cùng phẩm đức của Hàn tú tài hấp dẫn, lại nghe nói nhà hắn nghèo khó, liền nổi lòng yêu tài, mấy năm qua thỉnh thoảng cũng xuất ra ít ngân lượng giúp cho Hàn cử nhân, trước đó vài ngày nghe hắn trúng cử, vãn bối cảm thấy mình trả giá rốt cuộc cũng có hồi báo, cao hứng trong lòng liền uống nhiều mấy chén, nhưng không ngờ vui quá hóa buồn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mới ở nhà nằm mấy ngày."


Nàng vừa nói xong liền có tiếng nữ nhân cười nhạo, ánh mắt nàng nhàn nhạt liếc Hàn nhị phu nhân, nhất thời nụ cười trên mặt Hàn nhị phu nhân cứng ngắc.


Các thôn dân khác cũng chú ý đến động tĩnh trong trạch viện, cũng nghe được lời tâm huyết của nàng, nét mặt cũng đã hiểu ra.


Sau đó xấu hổ không ngớt, thì ra bọn họ có suy nghĩ không thuần khiết, lại hiểu lầm Kinh Á Nhân cùng Hàn cử nhân khi đó có quan hệ không bình thường.


Hiện tại nghe đương sự nói ra tình hình thực sự, chỉ cảm giác mình nghĩ oan đối phương, ấn tượng đối với Kinh Ngạo Tuyết cũng dần thay đổi.


Ánh mắt Hàn lão thái gia bốc hỏa, mọi chuyện thực tế thì từ trên xuống dưới người nhà họ Hàn đều biết rõ, nhưng lúc này bọn hắn không thể chỉnh Kinh Ngạo Tuyết, chỉ có thể cắn nát răng trong miệng mà nuốt vào, còn phải cười ứng vài câu đồng tình với lời nói của đối phương.


Hàn lão thái gia cảm thấy mình biệt khuất muốn hộc máu, nhưng vì Hàn gia, vì tôn tử bảo bối nhà mình, hắn nhất định phải nhịn xuống.


Hắn cũng muốn nhìn xem loại người lòng dạ độc ác này còn muốn nói lời vô sỉ gì nữa.


Kinh Ngạo Tuyết tiếp tục nói: "hôm nay nghe nói Hàn gia mở tiệc chiêu đãi tân khách, ta thấy mình cũng là hảo hữu chí giao với Hàn cử nhân, kéo bệnh thể đến đây muốn chúc mừng một phen, chỉ là..."


"Chỉ là cái gì? Kinh tiểu hữu không ngại nói thẳng." Hàn lão thái gia nổi gân xanh, cắn răng hỏi.


Kinh Ngạo Tuyết trong lòng mừng trộm, tiếc nuối nói: "nói vậy ngài cùng mọi người trong thôn chắc cũng đều biết, vãn bối không biết kinh doanh, ngắn ngủi vài năm đã đem gia tài bạc triệu tiêu sạch, hiện tại trong nhà rất nghèo, bệnh cũng không có bạc hốt thuốc. Đáng thương hài nhi của ta, từ nhỏ vì ta làm mẫu thân chỉ giúp vui người khác, để nàng gầy thành như vậy còn liên lụy đến thê tử của ta, vốn chỉ một thân yếu đuối, còn phải mỗi ngày lên núi săn thú đổi bạc, mà toàn bộ số tiền này ta đều phải đưa cho Hàn cử nhân hết."


Cái gì?! Hàn nhị phu nhân trong lòng điên cuồng gào thét: cái đó "đưa cho Hàn cử nhân" là có ý gì?


Nói đến bạc, Hàn Nhị phu nhân không hung tàn bằng Kinh Ngạo Tuyết, ả trợn mắt giận dữ nhìn Kinh Ngạo Tuyết, biểu tình trên mặt Hàn lão thái gia không khác gì Hàn nhị phu nhân, hận không thể lao lên xé rách miệng nàng.


Kinh Ngạo Tuyết giận tái mặt, nói: "bạc này dĩ nhiên là ta đưa cho Hàn cử nhân, trước đây ta có ý định đem bố thí, nhưng thấy Hàn cử nhân là người đọc sách, phẩm tính cao thượng, hứa hẹn chỉ cần hắn trúng cử, sẽ mang hết bạc trả lại cho ta tất cả, mấy năm nay ta vì Hàn cử nhân tìm đâu chỉ có ngàn lượng, bất quá haiz ~ ta với Hàn cử nhân là bạn tốt, cũng biết điều kiện Hàn gia, như vậy đi, ta cũng không đòi hỏi quá đáng, ngươi đưa ta 500 lượng bạc đi."


"500 lượng, sao ngươi không cướp luôn đi?!" Hàn nhị phu nhân hét to.


Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy vẻ mặt ủy khuất nói: "cái này, thiếu nợ thì phải trả lại không lẽ không đúng sao? ta không ngờ, Hàn gia các ngươi lại là..."


"Nghiệp chướng, câm miệng cho ta.'' nhìn thấy ánh mắt thôn dân khinh bỉ nhìn người Hàn gia, Hàn lão thái gia liền mở miệng ngăn Hàn nhị phu nhân lại.


Hàn nhị phu nhân khoanh tay, hai mắt rưng rưng oán hận ngậm miệng lại.


Hiện tại trước mặt đông đảo thôn dân, Hàn lão thái gia biết rõ Kinh Ngạo Tuyết dụng tâm hiểm ác, chỉ có thể đáp ứng, nếu không thì đức hạnh sẽ bẩn, rơi hết vào đời trước Hàn gia, Hàn gia hắn sẽ không thể xoay người.


Vì vậy, hắn lại nhịn lần nữa, trên mặt biểu tình không hiền lành, lãnh đạm nói: "nói miệng không có bằng chứng, ngươi nói Hàn gia mượn bạc của ngươi, chứng cứ đâu?"


"Phải, đúng a, ngươi có bản lĩnh lấy chứng cứ ra đây a." ánh mắt Hàn nhị phu sáng lên, nhảy vô họng người khác nói.


Ả biết rõ chuyện thực sự không phải như vậy, vừa rồi bị Kinh Ngạo Tuyết hù, không nghĩ đến chứng cứ này, quả nhiên gừng càng già càng cay, công công (cha chồng) nhà mình lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được lỗ thủng.


Kinh Ngạo Tuyết lộ vẻ khó xử, điều này khiến Hàn nhị phu nhân càng xác định đối phương không có chứng cứ, ả chống nạnh hai tay cười đắc ý.


Thực tình không biết như ả rơi vào mắt thôn dân, bọn họ nhất thời lộ vẻ không tin.


Vốn nghĩ Hàn gia là thư hương môn đệ, theo chân bọn họ kiếm ăn trong đất khác nhau, nhưng không ngờ gốc gác người ta cũng chỉ méo mó đến thế là cùng.


Kinh Á Nhân đối với người Hàn gia đúng là có tình có nghĩa, mấy năm qua ai mà không biết bạc Hàn gia đều từ nơi nào đến.


Nếu là Hàn gia nghèo khó trước kia, thì đã sớm không đủ lo cho Hàn cử nhân đi thi, Hàn gia bọn hắn có được như hiện tại, đúng là dựa vào Kinh Á Nhân tiếp tế a, bây giờ phát tài rồi liền trở mặt.


Chậc chậc, cho nên mới nói người đọc sách này a, đúng là hẹp hòi vô liêm sỉ.


Bọn họ nhịn trong lòng ánh mắt đồng tình nhìn Kinh Á Nhân, ánh mắt đối phương cũng không e ngại như khi nãy, ngược lại nhu hòa nhiều hơn.


Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, trong lòng nhạc khai hoa, nét mặt thất hồn lạc phách.


Nàng lấy ngọc bội bên hông ra, nói: "đây là tín vật năm đó Hàn cử nhân để lại cho ta, nói là cẩu phú quý vật tương vong, hắn là một chính nhân quân tử, thế nhưng tác phong Hàn lão thái gia ngươi, đúng là khiến ta quá thất vọng rồi..."


Nàng nói, lại thở dài một hơi.


Hàn lão thái gia hai tay run rẩy nhìn ngọc bội trong tay nàng, đúng là đồ của cháu mình, năm đó hắn biết được từ tiên sinh dạy học tôn nhi của mình có tài trạng nguyên, tương lai là một đại nhân vật, mới đưa cho Hàn gia tín vật lịch đại gia chủ, giao vào tay cháu trai mình, trông cậy tôn tử có thể công thành danh toại.


Mà tôn tử đúng là không làm hắn thất vọng, mấy năm qua luôn mang theo ngọc bội bên mình, cho đến mấy năm trước mới nói là đồ quý đeo trên người sợ mất nên tìm chỗ cất, hắn cũng không quan tâm nhiều.


Không ngờ...


Hắn lão thái gia xanh mặt nói: "đây chính là tín vật Hàn gia ta, lão đại, vào phòng lấy hộp tiền của ta qua đây."


Hàn đại lão gia tròng mắt sắp trừng ra ngoài, đang muốn nói gì thì bị Hàn lão thái gì nhìn đến, lập tức nghe lời đi lấy hộp tiền.


Hắn biết trong nhà căn bản không có nhiều bạc như vậy, vì hôm nay mở tiệc chiêu đãi tân khách, nên đều lấy hết mọi thứ ra rồi, mới làm bữa tiệc đẹp như vậy.


Cũng là lấy mặt mũi trước thôn dân, cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết đến, mặt mũi Hàn gia đều ném hết không còn một mảnh.


Hàn đại lão gia trong lòng khổ ải không ngớt, cẩm hộp đồ quý của Hàn lão thái gia mang ra, đưa cho phụ thân mình.


Hàn lão thái gia tay run rẩy, từ bên trong lấy ra mấy tờ khế ước mua nhà đất, nói: "đây là thứ còn lại của Hàn gia ta, Kinh tiểu hữu ngươi kiểm lại xem, có đủ hoàn lại nợ cho ngươi không?"


Kinh Ngạo Tuyết tươi cười, cũng kiểm lại khế đất gồm 20 mẫu, theo lý là không đủ dùng, bất quá nàng hôm nay cũng lấy đủ nhiều rồi, còn có thêm chút bạc, hình tượng thật vất vả có được lại bị bôi đen lần thứ hai.


Nàng gật đầu, lấy văn khế thu vào ngực nói: "Hàn lão thái gia không hổ là trưởng bối Hàn cử nhân, quả nhiên sảng khoái, hôm nay đa tạ Hàn gia thịnh tình khoản đãi, ta khi nhỏ phụ mẫu đều mất, không ai dạy nên không rành đời, nếu có đắc tội chỗ nào, mong là Hàn lão thái gia đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt thô nhân như ta. Hôm khác ta chuẩn bị tiệc rượu ở nhà mời Hàn lão thái gia cùng Hàn cử nhân, rất hân hạnh đón tiếp a."


Nàng dứt lời xong, cầm ngọc bội trả lại cho Hàn đại lão gia, lần nữa ôm quyền, cúi đầu hỏi Kinh Liễu Nhi: "ăn no chưa? cùng mẫu thân về nhà thôi."


Kinh Liễu Nhi còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy hôm nay mẫu thân phá lệ khác thường, cụ thể là khác cái gì nàng cũng không nói được.


Hiện tại nghe bên tai lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ, nàng theo bản năng gật đầu, nhưng lại thấy gì đó ở ngoài cửa Hàn gia có rất nhiều thôn dân, hai mắt sáng rực lên, trên mặt cũng mang theo nụ cười mềm mại.


Nàng liền chạy ra ngoài cửa, khiến Kinh Ngạo Tuyết như hòa thượng sờ không thấy tóc.


Đúng lúc Hàn nhị lão gia gói xong đồ ăn hảo tửu mang lại đây, sau khi nhận lấy nàng nói tiếng cám ơn, Hàn nhị lão gia vội khoát tay với nàng, thân thể run rẩy tránh khỏi nàng.


Tâm tình nàng rất tốt chuẩn bị mang đồ ly khai, Hàn lão thái gia lại nói: "chuyện hôm nay đều là hiểu lần, các vị tráng sĩ này đều là bạn lão hủ mời đến làm khách, thỉnh Kinh Á Nhân tha cho bọn hắn một lần?"


Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "dĩ nhiên có thể, ta chỉ điểm huyệt bọn chúng, sau nửa canh giờ sẽ tự giải, bọn chúng lật bàn làm lãng phí đồ ăn, coi như cho chúng bài học, nếu muốn tìm thì hoan nghênh đến thôn tìm ta nói chuyện."


Sau khi nàng nói xong, cũng không lo nét mặt Hàn lão thái gia xanh lét, cười híp mắt nhìn hướng Kinh Liễu Nhi chạy đi.


Các thôn dân tự động tránh đường cho nàng đi ra, hôm nay nàng thu hoạch tương đối khá, tâm tình tốt liền cười chào hỏi với thôn dân.


Nàng không để bụng thôn dân nghĩ gì, ở mạt thế nhiều năm nguyên tắc đối nhân xử thế là nếu người không chọc mình thì mình không chọc người, nàng còn nhiều chuyện phải nhanh giải quyết, không có thời gian đôi co với những người này.


Nàng chỉ khó hiểu vì sao Kinh Liễu Nhi tính cách nhát gan lại chạy, nhưng khi nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi ôm Kinh Liễu Nhi vào ngực, nàng liền ý thức được, nữ nhân trước mắt này, nói vậy thì đúng là thê tử nguyên chủ rồi a.


Không phải nói vào trấn sao? cư nhiên quay về nhanh như vậy.


Cũng không biết đối phương ở đây nhìn bao lâu rồi, chưa có chạm mặt với nàng khi ở trong viện, ngược lại đoàn người người phía ngoài xem ra rất náo nhiệt, phản ứng này thế nào cũng không giống a.


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau